Người Dấu Yêu

Chương 877


Bạn đang đọc Người Dấu Yêu – Chương 877


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 877 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

Chương 877THỜI GIAN MẤT TÍCH CỦA CẬU HAI LÃNH QUÁ TRÙNG HỢP!
“Được, phiền chú rồi, chú Tư.”
Lãnh Dịch Trì và Tần Bách Duật trao đổi vài câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
Anh đặt di động xuống bàn nước, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm đèn đuốc lung linh bên ngoài, buồn bực thở dài.
Khách sạn đối diện là nơi Ôn Tri Diên đang ở.
Bắt đầu từ ngày hôm qua đến đây, hầu như anh không rời khỏi phòng.
Anh lo Ôn Tri Diên phát hiện hành tung của mình.
Cô gái này còn trẻ nhưng lại khiến mọi người kiêng dè như vậy, không biết nên cảm thán hay nên mỉa mai đây.
***
Ngày hôm sau, Malaysia, khu nghỉ dưỡng Kapalai.

Ôn Tri Diên đã lâu không gặp hiện giờ đang ngồi vẽ tranh trước hành lang dài của Kapalai.
Khung vẽ trên hành lang hướng về biển cả, dưới chân là các loại bảng màu sặc sỡ, cùng những công cụ vẽ tranh khác được đặt rất ngay ngắn.
Kapalai là khách sạn phong cảnh nổi tiếng của Malaysia, cảnh vật đẹp tuyệt.

Không ít khách du lịch đến tham quan dù không đặt phòng ở Kapalai cũng sẽ tới đây ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.
“Cô lại tới rồi!”
Quản lý khách sạn rất quen thuộc với cô gái không kiêu ngạo, không nôn nóng, luôn yên lặng ở đây vẽ tranh mấy ngày nay.
“Chào ông.”
Sau khi chào hỏi với đối phương, Ôn Tri Diên dùng bút vẽ và bảng màu tỉ mỉ phác họa mặt biển.
Cả một ngày, cô ta vẽ tranh gần khu nghỉ dưỡng Kapalai, không có bất kì hành động nào khác.
Mục Nghi và Lãnh Dịch Trì luôn luôn đóng giả khách du lịch theo dõi cô ta trong cự li gần.

Họ không dám manh động, từ đầu tới cuối không phát hiện ra điểm khác thường của Ôn Tri Diên.
Điều này khiến việc điều tra của họ rơi vào ngõ cụt.
“Cậu nói xem, có phải Tiểu Diêm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?” Lãnh Dịch Trì rất mệt nhọc, nhìn Mục Nghi ở bàn đối diện, bất giác muốn đề cập tới nỗi nghi ngờ trước kia.
Chẳng lẽ Tiểu Diêm mất tích thật sự không liên quan tới Ôn Tri Diên?!

Một cô gái đơn độc tới Malaysia như cô ta, chẳng lẽ thật sự có bản lĩnh bằng trời, có thể bắt cóc Tiểu Diêm ư?
“Không thể, tôi luôn theo sát cậu hai Lãnh.

Ngày xảy ra chuyện, cậu ấy đi lạc tại khu vui chơi khi ở cùng Ôn Tri Diên.” Mục Nghi phản bác, đồng thời cũng rất hối hận.
Anh ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Bắt đầu từ lúc Mục Nghi tới Malaysia, cậu hai Lãnh cảnh cáo anh nhiều lần, bảo anh tránh xa cậu ta.
Nhưng anh không yên tâm, từ đầu tới cuối luôn âm thầm quan sát và bảo vệ.
Ai ngờ, ngày đó, sau khi cậu hai Lãnh vào khu vui chơi cùng Ôn Tri Diên hai tiếng, anh ta mới phát hiện điều lạ thường.
Khi ấy rõ ràng Ôn Tri Diên cũng hoảng loạn, nhưng sau khi gọi một cuộc điện thoại, sắc mặt của cô ta nặng trĩu.

Không biết đối phương đã nói gì, mà cô ta hậm hực rời khỏi khu vui chơi.
Kể từ hai ngày này, Ôn Tri Diên bắt đầu một mình tới vẽ tranh gần khu nghỉ dưỡng Kapalai.
Anh ta theo dõi một quãng thời gian nhưng chẳng phát hiện ra điều gì cả.
Nhưng, đúng như cậu Tư nói, Ôn Tri Diên càng bình tĩnh thì chuyện này càng kì lạ.
Hoàng hôn dần buông, mặt trời đỏ chói chiếu ánh sáng rực rỡ xuống biển.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Ôn Tri Diên tỉ mỉ tô lại đường viền mặt trời lặn một lần nữa rồi mới dọn khung tranh, một mình rời khỏi hành lang dài của Kapalai.
Lãnh Dịch Trì mặc quần soóc và áo sơ mi lòe loẹt, nhìn bóng dáng đi xa của cô ta qua cửa sổ nhà hàng, nheo mắt đầy nguy hiểm, “Cậu nói xem, hai chúng ta đưa cô ta về nước, thế nào?”
Mục Nghi chấn động, phản bác mà chẳng cần suy nghĩ, “Không được, chẳng lẽ anh không cảm thấy thời cơ cậu hai Lãnh mất tích quá trùng hợp ư?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.