Bạn đang đọc Người Dấu Yêu – Chương 47
Trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở tràn ngập áp lực của Nghiên Thời Dương.
Nghiên Thời Thất lạnh lùng nhìn chàng trai cao lớn đang cúi đầu trước mặt mình, “Nghiên Thời Dương, bắt đầu giải thích đi!”
“Chị, em chỉ… uống nhiều quá nên không kiềm chế được.
Nhưng em thật sự không cưỡng ép cô ấy, hai người chúng em đều tự nguyện!”
Giọng điệu của Nghiên Thời Dương gấp gáp, vội vã muốn chứng minh mình vô tội.
Nghiên Thời Thất bỗng cười lạnh thành tiếng, gương mặt xinh đẹp lại nặng nề thêm mấy phần, “Vậy nên, cô bé đó thật sự có thai rồi?”
“Vâng…” Nghiên Thời Dương gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi vội vã ngước mắt lên, ngập ngừng nói: “Chị à, nhưng em cảm thấy đứa bé kia không phải là của em.
Đây không phải lần đầu của cô ấy, hơn nữa có người còn nói với em rằng cô ấy có mấy người bạn trai liền.”
Nghe xem, đây là tiếng người hay sao?
“Nghiên Thời Dương, trách nhiệm của em vứt cho chó ăn hết rồi à?”
Nghiên Thời Dương trách nhiệm bị chó ăn: “…”
Nghiên Thời Thất kiềm chế cảm xúc, khẽ thở ra, đầu ngón tay vuốt ve tay vịn, nét mặt vô cùng khó hình dung, “Vậy là em đưa thẻ vàng cho cô bé đó à?”
“Đúng, cô ấy nói muốn phá thai, bảo em trả tiền.
Lúc đó em không nghĩ nhiều, cứ thế đưa thẻ cho cô ấy.
Vốn dĩ em muốn để cô ấy tự mua thuốc bổ, chẳng hiểu vì sao sau đó ba mẹ cô ấy biết được chuyện này, lại còn đến trường làm loạn lên.
Chị à, em thật sự không cố ý đâu…”
Nghiên Thời Dương hoang mang cúi gục đầu xuống, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ quật cường khó xử hiếm có.
“Ba mẹ có biết không?” Nghiên Thời Thất nhìn cậu ta chằm chằm, chân mày lá liễu tự nhiên nhíu chặt lại.
Nghiên Thời Dương ủ rũ lắc đầu, khàn giọng lẩm bẩm: “Không biết, em không dám nói, ba sẽ đánh gãy chân em mất.
Nếu không phải hôm nay chị đúng lúc gặp được thầy Tống, thì em cũng không định nói với chị”
Nghiên Thời Thất: “…” Nguồn : ngontinh hay.com
Đúng lúc này, Tống Kỳ Ngự cầm cốc nước trở lại, đôi mắt đằng sau tròng kính đảo quanh hai chị em, giọng điệu dịu dàng, lễ độ: “Cô Nghiên định giải quyết chuyện này thế nào?”
Được anh ta nhắc nhở, Nghiên Thời Thất thu lại vẻ mặt giận dữ của mình.
Đôi mắt long lanh nhìn về phía Tống Kỳ Ngực bỗng lóe lên một tia sáng, “Thầy Tống có đề nghị nào thích hợp à?”
Nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm của Tống Kỳ Ngự nhìn thẳng về phía cô.
Sau khi đặt cốc nước xuống, anh ta mới đáp: “Về căn bản thì chuyện này vốn dĩ là vấn đề quan hệ nam nữ.
Nếu như cô Nghiên không muốn Nghiên Thời Dương bị trường học xử phạt thì hãy cân nhắc đến việc thương lượng hòa giải với nhà gái.
Dù sao thì nửa tháng sau, Thời Dương còn phải đại diện cho Đại học Lệ Thành đi thi đấu hữu nghị với DDại học Châu của Lâm Thị, trường học cũng không muốn mất đi một kiện tướng thi đấu nổi tiếng.”
Cô chờ, chính là những lời này!
“Thương lượng hòa giải không thành vấn đề.
Vậy tôi có thể phiền thầy Tống giúp tôi truyền lời không?”
Gương mặt tuấn tú dịu dàng của Tống Kỳ Ngự vẫn bình tĩnh như thường, khóe miệng nhếch lên thành ý cười như có như không, giữa hai hàng lông mày là ý hiểu rõ ràng, “Xem ra cô Nghiên đã sớm nghĩ ra cách giải quyết rồi.”
Nghiên Thời Thất cười nhạt, đôi mắt cong lên như hồ ly, “Thầy Tống quá lời, nếu muốn xử lý vấn đề thì tôi nghĩ vẫn nên có một người công bằng chính trực, hiểu rõ ngọn ngành ở đây để làm chứng mới được!”
Ánh mắt sâu xa của Tống Kỳ Ngự rơi xuống gương mặt mang ý cười ung dung của Nghiên Thời Thất.
Dường như anh ta đắn đo vài giây rồi mới nói: “Cũng được, vậy tôi sẽ đại diện để hẹn trước thời gian với bên kia.
Cô Nghiên có tiện để lại cách liên lạc không?”
Lúc ra khỏi sân trường, Nghiên Thời Dương ngoan ngoãn bám sát sau lưng Nghiên Thời Thất, hệt như một con cún bị uất ức.
Cậu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trước khi đi, Nghiên Thời Thất ném cho cậu chiếc thẻ tín dụng rồi lạnh lùng tạm biệt.
Sau khi lên xe, toàn thân cô rất khó chịu, vừa giận vừa mệt mỏi..