Đọc truyện Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi – Chương 19
Không chút do dự ký
xuống đơn chuyển nhượng mà luật sư đã làm sẵn, vì nhiệm vụ mà Kỷ Lăng
lại quay về Newyork coi như đã qua một đoạn thời gian. Nếu như là người
bình thường, chắc cảm thấy buông tay cho một tài sản lớn như vậy rất
đáng tiếc, nhưng Kỷ Lăng lại không cảm thấy vậy.
Người nếu không thể tùy tâm sở dục, giá trị tồn tại liền chế ngự rồi, còn nói gì “Cười nhìn nhân sinh” ?
Huống chi, người phụ nữ anh yêu ở Đài Loan, anh không thể nào ở lại Newyork, ngăn cách ở hai nước với cô ấy.
Cho nên từ sự ép buộc của Hạ Thải chị đi chuyến bay về Newyork sau, anh đều đem chuyện này làm cho rõ ràng, bởi vì phải làm nhiều thủ tục rườm rà,
khiến anh phải dừng ở Newyork thêm mấy ngày.
Cũng may chuyện cũng đã qua một đoạn thời gian, anh có thể trở về Đài Loan rồi.
Mạn Nhu. . . . . . Thực sự nhớ em quá. . . . . .
Bĩu môi. . . . . . Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, giọng nói cứng nhắc của thư ký truyền đến: “Aaron, có vị tiểu thư họ Nguyên tìm ngài.”
“Nguyên?” Anh cau mày, nhất thời không nghĩ tới là ai.
“Dạ, cô ấy nói cô ấy muốn tìm『 đào binh 』Kỷ Lăng.” Thư ký tiểu thư cũng
không biết có nghe lầm không, liền đem mình nghe được nói một lần bằng
tiếng anh.
“『 đào binh 』?” Anh nghiền ngẫm một lần, nhất thời, nghĩ tới Nguyên Mạn Nhu, là cô ấy sao?
“Cho cô vào đi.” Ngẩng đầu, anh làm cho luật sư mang theo văn kiện rời đi.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Nguyên Mạn Nhu thật sự xuất hiện ở cửa phòng làm việc của anh.
“Mạn Nhu!” Anh đi lên trước, muốn ôm cô, không nghĩ tới cô lại lui về sau một bước, tránh được anh.
“Mạn Nhu! ?” Anh cho rằng cô sẽ xuất hiện, là cô nguyện ý nghe anh giải thích.
“Em không phải tới tìm anh để ôn chuyện .” Nguyên Mạn Nhu nhìn thấy anh với thần thái phấn khởi, bộ dạng không hề cảm giác hổ thẹn, lại nhớ tới vẻ
chật vật của chính mình mấy ngày nay, trong lòng không khỏi tức
giận.”Mời anh lập tức thừa nhận với truyền thông mình sai rồi, không nên tung tin giả.”
Hai tay anh liền rơi xuống: “Anh làm sai chỗ nào?”
“Cái gì? Anh còn dám nói mình không sai?” Kẻ thối tha không biết hối cải!
Mình rốt cuộc coi trọng anh ta cái gì? Mình thật sự không có mắt mà.
“Vào đi! Chúng mình nên nói rõ ràng.” Anh kéo cô vào phòng làm việc, thuận thế đóng cửa lại.” Ngồi ở nơi này.”
“Giữa em với anh không có gì đáng nói.”
“Đương nhiên là có.” Anh đi tới bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một quyển tạp chí, mặt bìa chính là ảnh cưới của anh và Hạ Thải Chi,
cũng là tờ Hạ Thải Chi đưa cho Nguyên Mạn Nhu nhìn lúc trước.
“Em đã nhìn rồi, anh lấy ra nữa có ý gì? Khoe khoang sao?” Ánh mắt của cô
đau nhói, thì ra còn san thành tạp chí nữa. . . . . . Như vậy, anh sao
có thể nói với truyền thông rằng anh muốn cưới cô chứ?
“Dĩ nhiên
không phải. Em xem rõ ngày phát hành ở trên tạp chí nào, là tháng 12 năm 2001, hơn nữa tạp chí chuyên giới thiệu về áo cưới.”
“Vậy thì thế nào? Không liên quan đến em.” Cô từ chối thừa nhận tâm tình khi chịu ảnh hưởng của mình.
“Dĩ nhiên là liên quan tới em. Năm ấy Thải Chi nhận công việc làm mẫu cho
áo cưới tiệm này, tạm thời không tìm được vai nam chính, vì vậy liền tìm anh.” Cho nên mới có tấm hình này, nhưng cũng bởi vì tấm hình này hại
người.
Cô không ngờ tới chuyện lại đơn giản như thế, nhưng ngay
sau đó nghĩ lại, anh sao lại bị người sắp đặt, nếu không phải trong lòng cũng có ý với Hạ Thải Chi, anh căn bản không làm thuận nước đẩy thuyền
không phải sao? Vì vậy, cô cố nói với vẻ lạnh lùng: “Lý do không tệ, còn nữa không?”
“Đây là thật.” Kỷ Lăng gãi gãi đầu, nguyên tưởng
rằng chỉ cần cô nghe xong, hiểu lầm có thể tiêu tan, nhưng vẻ mặt cô ấy
lại hờ hững.
“Là thật hay giả đều không có liên quan tới em, em
tới chỉ muốn nói cho anh biết, nhanh nói rõ rang với truyền thông rằng
em không phải cô dâu của anh, anh cũng đã biết một câu nói của anh hại
thảm em. . . . . .”
“Em là cô dâu của anh, những lời này một chút cũng không sai. Anh cho rằng anh biểu hiện đủ rõ ràng, em cho rằng anh
tại sao muốn vào nhà em ở? Cũng vì muốn đến gần em hơn. Sau khi biết em
là nhân viên của Kỷ thị, em không cách nào tưởng tượng anh vui đến cỡ
nào, anh một mực tìm cơ hội nhiều hơn cùng em chung sống, cùng nhau mua
vật dụng nhà, đi dạo phố, ăn cơm, chơi trò chơi. . . . . . Anh còn hứa
hẹn sẽ dẫn em đến Disney. . . . . . Những thứ này em thậm chí đã quên
rồi sao?”
Anh càng nói, lòng của Nguyên Mạn Nhu càng chua, chính
là hết thảy còn rất rõ ràng, khắc trong đầu muốn xóa cũng không được,
nay muốn tách ra, mới khó có thể chịu đựng như vậy!
“Mà anh trở
về Newyork cũng chỉ là tạm thời, mặc kệ hôm nay em có tới Newyork không, anh đều sẽ về Đài Loan, quay về Đài Loan tìm em, chung, sống, một,
đời.”
Giọng nói kiên quyết của anh có lực lượng rung động nào đó, trái tim vững chắc của cô đập một cách rối loạn. Cô hít một hơi thật
sâu, ổn định mình.
“Anh biết bốn năm trước trong lúc vô tình anh
tổn thương đến em, nhưng anh bảo đảm tuyệt đối đó sẽ là lần cuối cùng.
Nếu lúc đó anh lo lắng đến tâm tình của em, biết trước lúc đó làm em khó chịu như vậy, anh sẽ không có khả năng làm như vậy, nay, anh nguyện ý
dùng cả đời đi đền bù cho em. Tin tưởng anh!” Anh ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt cơ hồ giống như là muốn nhào nặn cô vào trong xương thịt, sâu như
vậy, thật như vậy.
“Vì sao em phải tin anh? Tấm hình kia. . . . . .” Cô lắc đầu, từ chối tin tưởng.
“Anh đem phim ảnh cũng mua về rồi. Nếu không phải Thải Chi đi cầu mẹ anh, mẹ anh cũng sẽ không mềm lòng thay anh đáp ứng cô ta, sớm biết Thải Chi sẽ dùng cái này để gạt em, anh chết cũng không đáp ứng. Em cùng mẹ anh đều là loại người mềm lòng, dù sao cũng không muốn thấy anh chết phải
không? Cho nên em liền tha thứ anh nhất thời 『 sẩy chân 』 đi!”
Vẻ mặt vô tội còn có giọng cầu khẩn của anh, làm cho cô không khỏi bật
cười, thầm nghĩ mình có phải chuyện bé xé to không, cô trước đó nên tìm
anh chứng thực, mà không phải đi tin một phụ nữ có ý đồ với anh.
“Em cười rồi, là tha thứ anh phải không?” Kỷ Lăng vội hỏi.
“Em cũng không tốt, quá nhỏ mọn rồi.”
“Không có, anh thích em nhỏ mọn, như vậy mới tỏ vẻ em quan tâm anh, nếu như
không phải là quá yêu anh, em sẽ không như vậy, đúng không?” Thấy cô
cười lên, Kỷ Lăng mới xem là thở phào nhẹ nhõm.
“Anh được tiện nghi rồi còn ra vẻ nữa?” Cô nói.
“Không có không có, anh nào có được tiện nghi? Căn bản là chịu nhiều đau khổ.” Anh ôm eo cô, như muốn chặt chẽ bắt được cô.
“Em còn không biết vì muốn nhanh chóng quay về Đài Loan, anh ở nơi đó mỗi ngày chỉ ngủ có một tiếng. . . . . .”
“Anh là『 Tiêu mỹ nhân 』 à! Còn chỉ ngủ một tiếng nữa!” Cô ngừng một chút,
thấy anh khó được làm nũng, mềm lòng nói: “Thực sự chỉ ngủ một tiếng à?” (Tiêu mỹ nhân: tiêu trong tiêu điều)
“Dĩ nhiên. Nhưng về sau có
thể ở chung một chỗ với em, tất cả đều đáng giá.” Anh hôn cô, bù lại
tình cảm tương tư trong thời gian dài. Cho đến thoả mãn rồi, mới chậm
rãi rời đi môi của cô.
“Nhưng, sau khi quay về Đài Loan,anh không còn là Phó Tổng Tài của Kỷ thị nữa, anh đã bỏ qua tài sản của Kỷ thị,
phải bắt đầu lại từ đầu, em sẽ không để ý cùng anh trải qua cuộc sống
gian khổ chứ?” Anh thử dò xét hỏi.
“Chỉ cần có tài năng, nơi nào
cũng có thể lập nghiệp.” Cô có lòng tin với anh.”Cho nên, mới thành lập『 trường canh 』 không phải sao?”
“Thông minh, hứng thú của anh là làm nghề y, đương nhiên là muốn phát huy sở trưởng.”
“Hứng thú của anh và công việc có thể kết hợp, thật là khiến người ta hâm mộ.” Cô mỉm cười, tỏ vẻ tán thành.
“Đúng vậy, nhưng ngay cả nhà ở anh cũng không có, em phải cho anh mượn ở đó?”
“Buồn cười, anh còn thiếu tiền mua nhà ở ư?” Lại nhớ tớ bộ dáng lúc trước mới về nước. Cho rằng còn có thể gạt được cô sao? Rõ là. . . . . . Xem
thường cô.
“Đúng vậy! Anh cảm thấy thực kỳ quái, tại sao anh rõ ràng có tiền, lại không có người nguyện ý bán nhà cho ta chứ?”
“Người nào không thức thời như vậy, bày đặt tiền của Kỷ Lăng cũng không kiếm?”
“Còn không phải chủ cho thuê nhà kia của em, anh đặt mọi điều kiện cũng không bán, thực là không thức thời mà.”
“Mua nhà em! Tại sao?” Chủ cho thuê nhà tìm cô nói qua muốn bán nhà, nhưng
cô lấy thời hạn thuê còn chưa tới mà từ chối, lại không nghĩ rằng người
mua là anh. . . . . .
“Đứa ngốc, bởi vì người ở là em. Nếu không, anh mới không mua.”
“Em ở, cũng anh ở. . . . . .” Lời anh nghe thật cảm động, làm cho trái tim cô bởi vậy mà hòa tan.
Cô cho rằng sẽ mang theo đau lòng rời đi, không nghĩ tới đường về lại nhiều ra một người. . . . . .
Ring! Lúc này, điện thoại trong ví da của cô vang lên tiếng tin nhắn.
Cô lấy ra đọc, là Mã Thư Cần ——
Đừng quên đem “Kẻ bạc tình” mang về, mình đạp『LP』của anh ta! Nhưng nếu là
hiểu lầm, vậy thì kết hôn rồi hẳn về đi! (LP: nơi đó của đàn ông)
Cô mỉm cười, Thư Cần này thật là nghịch ngợm, lại truyền đến một tin nhắn như vậy.
“Là cái gì anh xem một chút. . . . . . kẻ bạc tình, là anh sao? Haiz, là
một hồi hiểu lầm, xem ra bạn em thật sự không thích anh rồi!” Ngày đó
còn đạp anh một cước.
“Không có chuyện này đâu!”
“Cô ấy
nói nếu là hiểu lầm, kết hôn rồi hẳn về, cái chủ ý này không tồi, em
cũng đuổi theo tới Newyork rồi, không lý do để cho em tay không mà về,
chúng mình liền kết hôn đi!”
“Ách. . . . . . Em không có đuổi theo tới Newyork!” Cô vội vàng nói sang chuyện khác.
“Vậy em nói anh là『 đào binh 』cũng không đúng rồi, nếu không có đuổi theo
anh, anh liền không phải là đào binh.” Anh cố ý muốn cô thừa nhận.
“Em là nói『 kẻ bạc tình không phải『 đào binh 』, kẻ bạc tình tiếng anh gọi là gì?” Cô hỏi.
“Mắng anh bạc. . . . . . Anh không biết, bởi vì anh không phải.” Anh cũng không thừa nhận lên án này.
“Là em hiểu lầm, thật xin lỗi.”
“Muốn anh tha thứ em có thể, kết hôn, ngày mai!” Anh lại quay về đề tài kết hôn.
“Quá nhanh. . . . . . Hơn nữa người nhà của em cũng. . . . . .”
“Cũng đúng, nên phải lập kế hoạch tốt, vậy em nói cho anh biết trước cái gì là 『LP』.”
Nghe vậy, hai gò má cô chợt bạo hồng, đây chỉ người sống ở Đài Loan mới biết!
“Nói mau a!”
“Đây là. . . . . . Một câu. . . . . . chào hỏi!” Cô tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Câu chào hỏi? Giống như『 bạn có khỏe không 』như vầy phải không? Không thể
nào a! Mã tiểu thư nói muốn đạp nó, vậy khẳng định không phải câu hỏi
thăm.” Lúc này, anh lại triển lộ ra sự khôn khéo của anh.
“Anh, anh đi hỏi người khác đi!”
“Anh muốn em nói cho anh biết. Nếu không, bây giờ kết hôn!”
Nguyên Mạn Nhu vội vàng chận miệng anh lại, dùng môi của cô.
Tình yêu nhiệt liệt lan tràn ở trong nhà, tất cả đều trở nên không quan
trọng nữa, điều này làm cho bọn họ đồng thời nhớ lại năm tháng tuổi trẻ
hết sức lông bông, đoạn quá khứ không vui vẻ lắm. . . . . .
Từ xa lạ đến quen thuộc, từ đối địch đến kéo dài tình ý, rốt cuộc tình yêu có lý do gì?
Chỉ có người thật lòng yêu nhau, mới có thể thể nghiệm được đi!
【 Hoàn 】