Đọc truyện Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi – Chương 17
Thải Chi! ? Cô ta hẹn Mạn Nhu làm cái gì?
“Chuyện khi nào?”
“Sau khi Phó tổng giám đốc ngài đi ra không bao lâu.”
“Được rồi, không có gì.” Anh để điện thoại xuống, trong lòng dâng lên sự bất
an. Tính toán, họ đi ra ngoài có ít nhất ba tiếng rồi, hai người không
quen có chuyện gì cần tán ngẫu lâu như vậy?
Anh dứt khoát đi tìm họ. Không ngờ, cũng là một chuyến tay không.
Khi anh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra tìm người, một giọng nữ cắt đứt anh: “Anh họ!”
“Mạn Nhu đâu?” Anh chỉ nhìn thấy cô ta một mình đứng ở cua quẹo, mà nụ cười
của cô ta lại quá mức đắc ý, điều này làm cho anh cảm thấy có cái gì đó
không đúng.
“Cô ấy! Em không biết! Cùng em uống ly cà phê sau đó
đi rồi…, Sao vậy? Cô ấy không về công ty sao?” Nếu anh họ biết là cô
hẹn Nguyên Mạn Nhu , cô cũng không cần che giấu.
“Vậy cô ở chỗ này làm cái gì?” Anh hí mắt, cảm giác chuyện không đơn giản như cô ta nói.
“Không có làm gì hết! Em mới vừa tính tiền xong, liền ra đón taxi về khách
sạn!” Hạ Thải Chi với vẻ vô tội, làm như không có chuyện gì xảy ra,
chuyện gì cô đều không biết.”Nhưng nếu thấy anh họ, em đương nhiên là
muốn anh họ theo em đi dạo khắp nơi một chút nha!”
“Tôi không
rãnh.” Nói xong, anh mở nắp điện thoại ra, muốn gọi điện cho Nguyên Mạn
Nhu, Hạ Thải Chi lại tiến lên suồng sã tứ phía cướp điện thoại di động
của anh.”Anh họ! Em khó được tới Đài Loan, anh nhất định phải cùng em đi dạo một chút, nghe nói cao nhất thế giới. . . . . .”
Anh nhìn chằm chằm tay cô: “Đưa đây!”
“Không đưa!” Hạ Thải Chi lên tiếng run như cầy sấy, cô chưa từng thấy qua bộ
dạng anh họ chân chính nổi giận, nhưng có thể tưởng tượng được hậu quả
chọc giận anh.
“Đừng ép tôi tức giận, tôi lại nói lần nữa, Đưa đây!”
“. . . . . . Được thôi!”
Kỷ Lăng lấy đến điện thoại, lập tức bấm số của Nguyên Mạn Nhu.
“Số máy của quý khách hiện thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
Anh khép điện thoại di động lại, căm tức nhìn cô một cái, cảnh cáo nói: “Cô tốt nhất an phận một chút cho tôi!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Hạ Thải Chi nhìn bóng lưng anh rời đi, bên tai vang lên tiếng cảnh cáo của anh, nhìn bộ dáng anh đối với cô nhẫn tâm, nghĩ đến thái độ để ý của
anh đối với Nguyên Mạn Nhu, lòng tràn đầy ghen tỵ, nói có chút hả hê:
“Dù sao mấy người cũng không có khả năng rồi.”
Thẳng đến tan tầm, Kỷ Lăng cũng không đợi được Nguyên Mạn Nhu, liên lạc cho cô cũng không được.
Anh vốn định nghĩ cô đi dạo nơi nào đó, mới không có về công ty, có lẽ cô
đi dạo xong sau đó sẽ trực tiếp về nhà, cho nên anh vừa tan tầm liền
trực tiếp về nhà cô. Nơi nào biết, ngôi nhà trống rỗng, không có bóng
người.
“Số máy quý khách hiện thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . . . . .” Đáp lại vẫn là như thế.
“Kỳ quái, sẽ đi đâu?” Anh để điện thoại xuống, đi vào phòng cô.
Chợt, anh liếc thấy cửa tủ quần áo góc để đồ, mở ra vừa nhìn, tủ quần áo
trống không, quần áo vốn treo trên đó đều không thấy nữa.
Anh cả kinh, vội vàng kéo ngăn kéo khác, cũng như thế.
Cô đã về! Còn mang quần áo đi!
Ý niệm này bổ vào đầu anh, khiến anh hoảng.
Cô ấy đi nơi nào rồi? Tại sao lại đi?
Anh nghĩ mãi không xong, sau đó, nhớ tới buổi chiều nụ cười sán lạn kia của Thải Chi. . . . . .
“Đáng chết!” Anh nên sớm đoán ra nhất định là Thải Chi đang quấy phá, anh
biết Thải Chi thích anh, nhưng anh cho rằng chỉ cần mình không trả lời,
lâu tý chính cô ta sẽ biết khó mà lui. Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng
tìm Mạn Nhu đi ra ngoài, còn không biết nói chuyện gì, khiến Mạn Nhu rời nhà trốn đi. . . . . .
Không được! Phải nhanh chút tìm được Mạn Nhu.
Anh lập tức gọi điện thoại đến phòng nhân sự của công ty, hỏi địa chỉ nhà
và số điện thoại của Mã Thư Cần, anh nghĩ Mã Thư Cần nhất định biết Mạn
Nhu ở đâu.
Mã Thư Cần tan việc về đến nhà, ở cửa nhà nhìn thấy Nguyên Mạn Nhu ngồi trên vali, bị dáng vẻ chật vật của cô sợ hết hồn.
“Mạn Nhu, làm sao bạn lại ở chỗ này?” Một đôi mắt còn sung lên! Cô nghĩ có lẽ có liên quan với Kỷ Lăng.
“Thư Cần. . . . . .” Nguyên Mạn Nhu đánh phá khuôn mặt nghiêm túc ra tiếng nỉ non.
Thấy thế, Mã Thư Cần vội vàng móc chìa khóa nhà ra, mở cửa chính ra nói: “Mau vào, đi vào lại nói.”
Mấy phút sau, họ ngồi ở trên ghế sa lon, một hộp giấy khăn giấy đặt trước mặt Nguyên Mạn Nhu.
“Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?” Mã Thư Cần tỉnh táo hỏi, thật ra thì trong lòng cố gắng khắc chế xúc động muốn đánh người.
“Kỷ Lăng anh ấy. . . . . . Anh ấy cùng em họ của anh ấy đã đính hôn rồi.”
Ngay cả ảnh cưới cũng chụp rồi, kêu cô làm sao tin anh nữa?
“Em họ? Này, điều này sao có thể? An hem họ có thể kết hôn sao?”
“Bọn họ không phải anh em họ thực sự. . . . . .” Thật ra thì cô không muốn
nhớ lại nội tâm rung động lúc đó, còn có khó chịu mà Hạ Thải Chi tạo ra, nhưng, nếu như cô không nói ra, tim, hẳn là gánh vác không được.
Cô cần nói ra những đau lòng tích tụ trong tim, mới có thể làm cho mình thở được.
“. . . . . . Mình có thể không tin lời nói của cô ta, nhưng cô ta lại lấy
ảnh cưới ra, đó không phải là ghép, là hình thật!” Cũng bởi vì như vậy,
cô mới từ nhà chạy trốn, muốn chạy trốn thật xa, không muốn nghe thấy
bất kỳ lời nói dối hay giải thích của anh ấy.
“Thật?” Lời này vừa nói ra, Mã Thư Cần cũng tưởng thật, họ trước kia đã từng học qua hai
năm chụp ảnh, có phải hình ghép hay không, họ có thể biết.
Cho nên, đây không phải là Mạn Nhu hiểu lầm, mà sự thật căn bản là như thế.
“Bản tính anh ta vẫn không thay đổi! Xấu xa như vậy. . . . . . Ghê tởm, tại
sao lại muốn tổn thương bạn hết lần này tới lần khác? Thế giới này thiếu gì phụ nữ cũng không phải chỉ còn một mình bạn.”
Nghe xong lời nói của Mã Thư Cần, nước mắt Nguyên Mạn Nhu rơi dữ dội hơn.
Chuyện bốn năm trước, cô tin lời giải thích của anh, sau lại cũng nguyện ý mở
lòng tiếp nhận anh, nhưng lại không nghĩ tới, anh vẫn là gạt cô.
“Tức chết mình rồi, mình đi tìm anh ta tính sổ!”
“Thư Cần, đừng đi! Mình đã đủ khó chịu. . . . . .” Cô vội vàng ngăn cản.
Mã Thư Cần nén xuống kích động, lúc này quan trọng nhất là trấn an Mạn
Nhu. Ngày mai, ngày mai vừa đi công ty, cô trước tiên đi đánh anh ta một quyền . . . . . Cô âm thầm lập kế hoạch.
“Vậy bây giờ bạn có tính toán gì?”
Nguyên Mạn Nhu lắc đầu, cô không biết, cũng không nghĩ tới, sau khi biết anh lại lừa cô, lòng cô rối loạn.
Nhìn bộ dạng vô hồn của Mạn Nhu, Mã Thư Cần thở dài, “Như vậy đi, trước tiên bạn ở nhà mình, mình cũng không tin anh ta sẽ biết nơi này. Còn nữa…, ngày mai mình đi thôi việc, cùng thứ người như thế ở cùng một công ty
mình sẽ nổi điên.”
“Thư Cần, bạn đừng nghỉ việc .” Trong công
việc, lương ở Kỷ thị rất cao lại là người tìm việc hướng tới nhất, sau
khi nghỉ việc nếu muốn tìm được công việc và hoàn cảnh như vậy cũng
không dễ.”Mình biết bạn thay mình bất bình, nhưng mình lại không muốn
liên lụy bạn.”
“Ai nói liên lụy? Mình là khinh thường! Cứ quyết
định như vậy đi.” Chờ đánh anh ta một quyền, không, hai quyền mới được,
cô mới xin từ chức.
“Thư Cần. . . . . .”
Vừa lúc đó, bên ngoài cửa nhà của Mã Thư Cần truyền đến tiếng gõ cửa.”Mã tiểu thư, cô có nhà không?”
Là Kỷ Lăng! ?
Hai người cả kinh, thế nào cũng không nghĩ đến Kỷ Lăng lại có thể tìm tới cửa? Hơn nữa còn nhanh như vậy!
“Mình không muốn gặp anh ta.”
“Mình biết. Nhanh đến phòng mình, mình đuổi anh ta đi.”
Sau một hồi luống cuống tay chân, Mã Thư Cần mới mở cửa ra.
“Aaron, làm sao ngài lại đến nhà tôi! Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô cố làm ra vẻ không có chuyện gì.
“Mạn Nhu có tới tìm cô không?”
“Mạn Nhu? Không có a! Bạn ấy không về nhà sao?” Con hổ dối trá đáng ghê tởm
này, rõ ràng lừa người còn bộ dạng nghiêm nghị kiên cường chính trực như vậy. Cô cắn răng thầm mắng.
“Chưa? Mã tiểu thư, nếu như Mạn Nhu
có tới tìm cô, xin nhanh chóng liên lạc với tôi, tôi có chuyện rất quan
trọng phải nói với cô ấy.” Kỷ Lăng mặc dù không tin Mã Thư Cần lại không biết Mạn Nhu đi đâu, nhưng anh lấy lui làm tiến, không nóng nảy, không
xúc động, hi vọng đoạt được cô ủng hộ.
“Chuyện gì? Chia tay sao? Chuyện như vậy không cần ngài nhắn, Mạn Nhu chúng tôi đã biết .”
Anh nghe ra ý tại ngôn ngoại: “Tôi không hiểu ý của cô.”
“Hừ! Giả bộ thực giống. Thủ đoạn bốn nắm trước nếu lại dùng lần nữa cũng không mới mẻ…, xin anh dùng cách mới hơn.”
Kỷ Lăng lắc đầu, anh vẫn không hiểu.
“Tôi cho là anh biết, đừng tưởng rằng Mạn Nhu giống như trước dễ khi dễ, sau khi trải qua bị mọi người cười nhạo chính là mùa hè năm đó, bạn ấy đã
thay đổi so với tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn.”
“Mọi người cười nhạo cô ấy?” Kỷ Lăng lấy dấu chấm hỏi dẫn dụ Mã Thư Cần nói ra nhiều hơn.
Mã Thư Cần thực sự trúng kế, không tự giác một hơi nói hết mọi chuyện ra,
bao gồm Mạn Nhu bởi vì bị anh đột nhiên lạnh nhạt, mà bị mọi người vụng
trộm nói xấu, còn có Mạn Nhu vốn là thầm mến Hạ Dương . . . . . .
Thì ra, còn có nhiều chuyện anh không biết như vậy.
Mà năm đó anh suy đoán cũng không sai, Mạn Nhu ban đầu là muốn tìm Hạ
Dương tỏ tình. Nghĩ đến chỗ này, anh không khỏi ghen tỵ, nếu không phải
khẳng định người Mạn Nhu để ý bây giờ là anh, anh có thể đã đi làm thịt
Hạ Dương.
“Tôi thật sự không hiểu rõ anh vì sao luôn muốn lừa Mạn Nhu, bạn ấy thoạt nhìn dễ lừa như vậy sao? Hừ, vốn là đối với anh có
chút thiện cảm, bây giờ càng nghĩ đến anh càng thối rữa. Biến, đừng để
tôi thấy anh lần nữa!” Mã Thư Cần một cước đá cho anh văng ra, sau đó
trước mặt anh đóng cửa lại.
Bịch một tiếng, hoàn toàn đem anh cách trở bên ngoài.
“Mã tiểu thư, Mã tiểu thư!” Kỷ Lăng không ngờ tới sẽ có một chiêu này,
chẳng những chân bị đạp trúng, còn ăn bế môn canh, giống như anh suy
nghĩ, muốn từ trên người cô lấy được tin tức của Mạn Nhu không đơn giản.
“Tiểu thư gì mà tiểu thư! Cút ——” Mã Thư Cần ở bên trong quát một chút cũng không dịu dàng.
Mặc anh đập của thế nào, kêu ra sao, cửa chính là không mở ra.
Nhưng, lần này tới không phải là không có thu hoạch.
Anh nghe thấy Mã Thư Cần nói đến đoạn mà anh đã bỏ qua, đó là một đoạn
khiến Mạn Nhu bị thương, khó chịu, trừ đem hết toàn lực đền bù ở ngoài,
anh không biết còn cách nào tốt hơn.
Trước mắt, Mã Thư Cần là
không thể nào mở cửa rồi, anh tựa vào vách tường từ từ ngồi xuống, nghĩ
ôm cây đợi thỏ. Chợt, anh nhìn thấy đôi giày bên người, giày cao gót
thuộc về Mạn Nhu . . . . . .
Cũng may cô không đi đâu, chỉ là tạm thời ở nhà Mã Thư Cần.
Có lẽ, chờ anh vặn hỏi Thải Chi sau, rồi quyết định bước kế tiếp nên làm gì, làm thế nào trấn an cô.
Nghĩ tới, anh lui mà cầu bước tiếp theo, trước cho cô một chút thời gian và không gian, qua tầm vài ngày lại nói.
Bên trong cửa ——
“Anh ấy đã đi?” Nguyên Mạn Nhu vẫn khóc, hơn nữa nghe Mã Thư Cần nhắc tới
cái mùa hè khó chịu năm đó, nước mắt càng không ngừng lại được.
“Đi rồi, anh ta tốt nhất cẩn thận một chút, nếu không mình thấy một lần
đánh một lần.” Mã Thư Cần bạo lực hăm dọa học từ trong phim ảnh, động
tác khoa trương, Nguyên Mạn Nhu thấy nhịn không được bật cười.
“Đúng không! Cười mới thấy đẹp, cần gì vì một người đàn ông thối nát mà khóc chứ?”
Nghĩ đến anh, cô không khỏi trầm mặc, biết rõ anh không phải đàn ông tốt, vì sao vẫn không bỏ được đây?