Đọc truyện Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi – Chương 15
Lịch trình trong
chiều nay đều được hủy hết, bình thường rất khó có cơ hội như vậy, cho
nên tranh thủ thời gian, Kỷ Lăng quyết định mang Nguyên Mạn Nhu đến khu
vui chơi.
“Vé vào cửa thật là đắt quá!” Cô chưa bao giờ từng đến
khu vui chơi, không biết giá vé vào cửa cho một người tới bảy tám trăm
đồng, hơn nữa còn không phải tất cả chơi trò đều có thể chơi, chỉ có thể miễn phí chơi ba loại, những thứ khác muốn chơi phải mua vé tiếp.
“So với Disney, ở đây đã rất rẻ rồi.” Ngày trước anh sẽ vì mấy trăm đồng vé vào cửa mà phiền não, nhưng kể từ trở lại Kỷ gia đến mẹ qua đời mấy
ngày này, anh hiểu cuộc đời ngắn ngủi, đuổi theo tiền chạy, thật không
đáng giá, còn có quá nhiều chuyện có ý nghĩa có thể làm, cũng giống như
nói vì mình tranh được nửa phút vui vẻ.
“Nhưng Disney có các nhân vật phim hoạt hình, còn có rất nhiều chỗ vui, nơi này. . . . . .” Chỉ
chơi nửa ngày sẽ phải dùng nhiều tiền như vậy, cô tính thế nào cũng cảm
thấy đau lòng.
“Em đi qua?”
Cô lắc đầu.”Em chưa từng ra nước ngoài !”
Anh nghe rồi, ở trong lòng ghi nhớ một khoản, hứa hẹn: “Về sau dẫn em đi.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật. Anh sẽ không lừa em!” Anh nhìn cô khẳng định.
“Vậy một lời đã định đó!”
“Một lời đã định. . . . . . Chúng mình trước đi ngồi 『 đường hầm thời gian 』 đi.” Anh chỉ trò chơi ghi trên vé.
“Hay quá!”
Hai người đi theo bảng hướng dẫn, tìm được “Đường hầm thời gian” . Giương
mắt nhìn, chỉ là một ray xe ngoằn ngoèo đến ngoằn ngoèo đi, xem ra thật
đơn giản, bọn họ liền quyết định chọn trò này làm mở màn.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, cho nên không cần xếp hàng, hành khách phía trên đoàn xe khởi động chỉ có hai người bọn họ.
“wow, thật đặc biệt.” Nguyên Mạn Nhu nói với vẻ hăng hái.
“Lần đầu tiên ngồi sao? Anh cũng là lần đầu.” Anh cũng mặt mong đợi.
Đoàn xe bắt đầu cạc cạc rung động, lúc đầu vẫn còn đi thẳng, nơi nào biết
nháy mắt sau đó, đoàn xe bắt đầu rơi xuống, tầm mắt không chịu nổi đột
gió nhiên mãnh liệt đập vào, còn có lục phủ ngũ tạng lệch vị trí trong
nháy mắt, hai người đồng thời nhắm mắt, phát ra thét chói tai.”A ——”
Thời gian trở nên dài đằng đẳng, giống như làm thế nào cũng không dứt.
Đầu tiên là quẹo cua sau đó là rớt xuống, lại đi lên một lần, lại bắt đầu
quẹo. . . . . . Lặp lại không biết mấy lần, chờ đến tàu đưa bọn họ tới
mặt đất, hai người đã đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn.
“Ọe. . . . . .” Cô thân thể khom xuống, muốn nôn lại nôn không ra.
“Đến đây ngồi tý.” Kỷ Lăng đỡ cô đến cái ghế phía trước ngồi xuống.
“Ừhm, thật là khó chịu. . . . . .”
“Đúng là lớn tuổi rồi, sức khỏe quá kém.” Anh cảm thán, ý chí kinh người như anh cũng nhịn xuống dạ dày đang không khỏe.
“Em thấy anh rất ổn mà!” Không giống cô, muốn ói lại ói không ra, mắt còn ê ẩm.
“Anh có hơn chỗ nào đâu, cũng rất khó chịu đây.” Anh chỉ vào tim lại chỉ vào bụng còn có đầu, cũng là toàn thân khó chịu.
“Không thể nào? Anh không phải cái gì cũng biết sao?”
“Nào có người từ nhỏ cái gì cũng biết? Em đó, ảo tưởng vừa thôi.” Được một
cô gái đánh giá cao như vậy, anh có loại cảm giác đắc ý.
Hơn nữa cô gái này lại là người anh yêu.
“Có thật không? Em thấy anh thích ứng lắm mà!”
“Cám ơn nha! Chỉ là anh tuyệt đối không muốn đi lần thứ hai nữa, cái này
không vui như trên tivi giới thiệu tý nào.” Anh chính là thấy tin tức
giới thiệu mới muốn đến nếm thử.
“Anh là xem ti vi giới thiệu à?” Vậy thật không cho phép á! Hơi kém hại cô rơi một cái mạng nhỏ.
“Ừ, như vậy lật tới lật lui, thật sự có thể giúp sức khỏe dồi dào a.”
“Anh thật là thực tế, rõ ràng trong miệng nói rất khó chịu, vẫn còn có thể
phán đoán lý trí như vậy. Nếu như trên trời muốn sập xuống, em xem anh
sẽ trước tiên đi tìm số liệu, sau đó phỏng đoán trời vì sao lại rơi, mà
không phải suy nghĩ trời sập xuống nên làm cái gì.” Vừa nói chuyện, chia điểm tâm, tựa hồ không hề khó chịu như vậy nữa.
“Sai, ông trời
nếu sập xuống, trước tiên anh sẽ tìm em, với em cùng nhau.” Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô hơi tái nhợt, chậm rãi nói ra những lời thề lãng mạn
này.
Cô ngẩn ra, bị giọng dịu dàng và kiên quyết của anh làm cho rung động.
Có phải đầu cô choáng quá không? Mới có thể sau khi nghe những lời này của anh, cả người cứ lâng lâng, giống như chân đã rời khỏi mặt đất.
Không đợi cô đáp lại, Kỷ Lăng lập tức cúi người hôn môi cô. . . . . .
“Ưm!” Cô ngâm nhẹ, âm điệu mê người như tiếng mèo kêu chỉ có anh nghe thấy,
anh mị hoặc đưa đầu lưỡi ra, nhất cử tham tiến trong miệng cô, tùy ý
cùng lưỡi cô chơi đùa.
Cô từ từ nhắm lại hai mắt, tỉ mỉ nếm khoái cảm tê dại như bị điện giựt.
“Hì . . . . .” Một tiếng buồn cười chợt xông vào bọn họ, thì ra là nhân viên làm việc ngang qua nhìn bọn họ “Càn rỡ” .
“A!” Nguyên Mạn Nhu chợt đẩy anh ra, trên mặt hiện lên hai đóa mây hồng.
Kỷ Lăng như người không có việc gì, đưa tay sờ đôi môi đỏ mọng hơi sưng, mị người nói: “Năm đó thế nhưng bỏ qua em. . . . . .”
Nghe vậy, cả bên tai của cô đều đỏ lên, nói sang chuyện khác: “Em, chúng mình đi nhanh thôi!”
“Đi tới nơi nào?” Anh hỏi ngược lại.
“Ừ. . . . . . Em cũng không biết, bị lay động như vậy, không muốn chơi nữa.”
“Thật khéo, anh cũng không muốn chơi.”
Tim cô loạn quá bởi vì ánh nhìn chăm chú của anh, hơi kém quên muốn nói gì. “Đúng rồi, em họ anh, cô ấy. . . . . .”
Cô muốn hỏi chính là, cô ấy có phải thích anh không?
Nhưng nghĩ lại, anh không nhất thiết sẽ biết, cũng không nhất định sẽ nói
thực với cô, cho nên, lời nói ra nửa chừng lại dừng lại.
“Đừng
nhắc Thải Chi nữa, chúng mình đi siêu thị mua thức ăn, buổi tối nấu món
ngon cho em ăn.” Anh căn bản lười nói thêm gì về Hạ Thải Chi. Anh nghĩ
đến lúc Thải Chi cảm thấy nơi này không thú vị nữa, dĩ nhiên sẽ về,
huống chi công việc của cô ta không có khả năng để cho cô ta ở Đài Loan
quá lâu. . . . . .
“Vậy những tấm vé kia thì sao?”
“Đơn giản, đưa người khác thì được rồi.” Một cặp đôi vừa đúng đi ngang qua, anh cầm lấy những tấm vé trên tay cô chạy tới.
“Xong, chúng mình có thể đi rồi.” Anh cười kéo cô đi, tay nắm tay, trao nhau tình ý, ngọt ngào ở lòng bàn tay truyền qua nhau.