Đọc truyện Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi – Chương 12
Cũng không biết Kỷ
Lăng làm thế nào thuyết phục bà chủ tiệm nội thất, thế nhưng làm cho bà
đồng ý lập tức thay anh đưa giường, hộc tủ, bàn máy tính về đến nhà,
không giống những người khách khác phải xếp hàng, đợi đến hôm sau.
Nhưng mà điều này cũng không cần quá ngoài ý muốn, có lúc không cần anh làm
gì, đã liên tiếp chế tạo ra kết quả kinh người, giống như trong công ty, một câu”Vô tâm” của anh, ngay tức khác khiến cô trở thành người đứng
đầu trong danh sách người đáng ghét nhất trong công ty, đồng thời, còn
thân kiêm tiểu đán của tuồng kịch chim sẻ hóa phượng hoàng.
Cô không dám tưởng tượng đi làm qua thế nào sau ngày mai, nhưng xác định vững chắc là sẽ không qua vui vẻ tý nào.
Không tới hai tiếng, trong ngôi nhà nhỏ của Nguyên Mạn Nhu, lập tức bị một đống đồ dùng trong nhà nhét bạo.
“. . . . . . Để bên này là được rồi. Bàn máy tính thì để cạnh cửa sổ, đúng rồi, các ông có dịch vụ thu đồ dùng cũ chứ? Cái này còn có cái này cũng mang đi đi!” Anh chỉ vào hai tủ sách và một khung sắt của cô.
“Kỷ…. Lăng! Đó là của đồ của em, anh làm sao có thể tùy tiện lộn xộn như vậy?”
“Anh muốn để xuống đồ của anh nha! Lại nói những thứ kia của em cũng nên bỏ đi, chính em nhìn kệ sách cũng sắp biến dạng rồi.”
“Đây là nhà em không phải anh, anh làm sao có thể như tu hú chiếm tổ chim khách như vậy?”
“Anh biết rõ, cho nên mới mua mấy thứ đồ dùng này.” Nếu như cô không ngại,
anh thậm chí muốn trở thành chủ cho cô thuê nhà. Ừ. . . . . . Cái chủ
kiến này hay, cứ như vậy ở cùng một chỗ không xa rời nhau đi!
“Nếu không anh còn muốn mua nhiều đồ hơn nữa sao?”
“Ông chủ, bà chủ, còn muốn đem những thứ đồ này chuyển đi không?” Công nhân vận chuyển thúc giục.
“Muốn.”
“Không cần.”
Hai người đồng thời lên tiếng, đáp án lại hoàn toàn ngược lại, khiến công nhân vận chuyển không biết nên nghe ai .
“Dù sao đều sắp vứt bỏ, đương nhiên là để cho bọn họ xử lý có vẻ thuận tiện hơn.” Kỷ Lăng nói đến chân thật đáng tin, liền ra một thủ thế “chuyển”, công nhân vận chuyển thấy thế lập tức công tác.
“Đợi tý. . . . . .” Cô muốn ngăn cản bọn họ, Kỷ Lăng lại khua tay muốn bọn họ chuyển đi.
Chờ các công nhân vừa đi khỏi, Kỷ Lăng nắm chặt vai cô, dùng ánh mắt kiên định nhìn cô.”Nơi này tuyệt đối sẽ rực rỡ hẳn lên.”
Tim cô ngừng đập, bị ánh mắt nghiêm túc của anh làm cho kinh ngạc rồi.
“. . . . . . Toàn bộ đều chuyển, chuyển hết, đương, đương nhiên rực rỡ hẳn lên.” A, cô thế nhưng cà lăm rồi.
“Tin anh, anh biết làm thế nào để tiết kiệm không gian hơn.” Anh an ủi cô.
Nghe lời nói dịu dàng của anh, hại cô cảm thấy , nếu nói ra là : không liên
quan đến anh, đây không phải là nhà anh, quá mức hà khắc. Hoặc là, ở sâu trong nội tâm cô cũng không muốn nói lời nói quyết tuyệt như vậy?
Cô làm sao vậy? Cách làm đơn giản nhất chính là đuổi anh đi, nhưng, cô cứ
nói không ra miệng, còn mặc anh thay đổi cách bày biện trong phòng, thậm chí, giường cũng chuyển vào tới. . . . . .
Chẳng lẽ cô thích anh? Cô muốn cùng anh cùng nhau sống qua ngày?
“Mạn Nhu, em làm sao vậy?” Kỷ Lăng thấy cô rất lâu không nói lời nào, cho
rằng cô giận thật, giận anh xâm phạm, nhưng, đây là kế hoạch của anh,
cho dù biết rõ cô đang tức giận, anh cũng tuyệt đối không có khả năng
dừng lại.
“À. . . . . . Không có gì.” Ổn định, mày phải ổn định nha! Nguyên Mạn Nhu ở đáy lòng tự nói với mình.
“Không có việc gì thì tốt. Nếu giải quyết『 chuyện phòng the 』, chúng mình nên ăn cơm rồi!”
“Cái gì giải quyết chuyện phòng the? Anh, anh đừng nói bậy.”
“Bậy cũng chỉ sẽ đối với em bậy.” Lời của anh hại Nguyên Mạn Nhu nghe thấy tim đập nhanh một hồi.
Kỷ Lăng thấy phản ứng hốt hoảng của cô, nhớ lại chuyện tối qua, anh không
muốn nếu mình sốt ruột lại hù dọa cô chạy, không thể làm gì khác hơn là
sửa lời nói: “Bữa ăn tối nên nấu gì đây? Anh nhớ hình như trong tủ lạnh
có nấm kim châm và măng tây, ăn thập cẩm cơm thôi.” Nói xong, anh tự
mình đi vào bếp, mang theo tâm tình vui thích.
Lúc này anh tiến
vào chiếm giữ nhà cửa cô, lại đến, chính là tiến vào chiếm giữ tim cô
rồi. Anh tin theo cô đối với anh trình độ vô lực kháng cự, chớp mắt thời gian, anh sẽ đạt được mục tiêu.
Nghĩ đến đây, anh tự nhiên vui vẻ.
So sánh với anh nhẹ nhõm, Nguyên Mạn Nhu lại là vẻ mặt khổ não, cô mới vừa hiểu ra đáy lòng không thể chống cự lại tình cảm đó, nhưng đến cuối
cùng, có phải tự mình đa tình không?
Nhưng mà, anh hôn cô. . . . . . Nếu như không thích một người, là hôn không được đi? Như vậy, anh hôn cô, liền bày tỏ là thích cô! Đúng, không, đúng, không, đúng, không ?
“. . . . . . Em có muốn ăn canh hải sản không?” Tiếng của Kỷ Lăng phiêu đãng ở bên tai cô.
“Gì?” Cô nhìn anh, ngực lại là một hồi chấn động mãnh liệt.
Anh mặc vào tạp dề màu hồng của cô, dáng vẻ tựa như người đàn ông trong gia đình, người chủ trong gia đình. Tan mất thân phận phó tổng giám đốc,
anh cũng rất bình dị gần gũi, rất ưu tú! Cô từ đáy lòng thừa nhận.
Nhưng này cũng thay mặt cho —— nguy rồi! Bởi vì cô hình như thật sự thích anh.
“Anh hỏi em có muốn ăn canh hải sản không, hay muốn canh trứng?”
“Tùy, tùy tiện!” Khi anh hỏi như thế, cô lại cho rằng anh là một người đàn
ông cô sắp lấy, nguyện ý dốc hết toàn tâm đi yêu người đàn ông của cô. . . . . .
Ảo giác! Này nhất định là ảo giác! Cô kêu tỉnh lý trí
của mình, nhắc nhở mình, anh chỉ là “Thực khách” , đúng, chính là “Thực
khách” ở tạm nhà cô mà thôi, chỉ có như vậy, cô mới có thể bình thường
chút.
“Được, cho anh thêm mười phút.”
“Anh từ từ đi! Em. . . . . . Còn chưa đói.” Nhưng thật ra vì suy nghĩ hỗn loạn khiến cô cạn sạch sức lực.
“Vậy em có thể hay anh sửa sang một chút không? Đem laptop lấy ra đi, còn có những cuốn sách trong kệ sách phân loại ra rồi sắp xếp, đừng xếp theo
chiều cao, như vậy muốn tìm sẽ phiền lắm. . . . . .”
Ngay cả cái này anh cũng chú ý sao?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh là người mới vào ở sao? Thế nào thói quen của cô anh cũng biết. . . . . .
“Đúng rồi, tối nay còn phải đi ra ngoài mua drap giường, chăn bông và gối.”
“Còn mua nhiều đồ như vậy! Anh sao không, sao không. . . . . .” Chính mình tìm nhà ở đi.
Cô không tin anh không có nơi để ở, cùng cô chen vào một căn nhà nhở này, uất ức như vậy là vì cái gì?
“Sao không gì?”
“Sao không. . . . . .” Được rồi! Cô nhát gan lại mềm yếu, cô không dám hỏi, sợ đáp án của anh.
“Anh muốn ở tới khi nào?” Cô sửa lời nói.
“Ở đến. . . . . .” Anh dừng lại, lời đến khóe miệng tạm thời quyết định cất giữ, về sau cô sẽ biết.
Tim của cô vì vậy treo lơ lửng ở giữa không trung.
“Ở đến anh thích mới thôi.” Anh hài hước nói xong, nhưng cũng hài lòng câu trả lời này.
“Cái gì?”
“Anh giỡn.” Nghe tiếng nước sôi sùng sục, anh quay người, tiếp tục nấu canh, cơm chiên.
Nghe vậy, Nguyên Mạn Nhu lại không hiểu nhẹ nhàng mà thở ra, thì ra là trong tiềm thức, cô cũng không hy vọng anh đi.
” Nhanh ăn thôi.” Trên bàn chỉ có canh trứng và cơm chiên, nhưng hương sắc đều có.
Trong canh trứng anh nấu có cải thìa, đậu hũ, trứng, hành lá cắt nhỏ, thịt
miếng; trong cơm chiên thập cẩm có nấm kim châm, cà rốt, đều cắt thành
hạt lựu, tôm lột vỏ, măng tây. . . . . . Rất đẹp mắt rất dinh dưỡng cũng rất nhiều đồ.
Như người anh vậy. Cô không cách nào không nghĩ
vậy, bởi vì càng đến gần, càng hiểu rõ anh, cũng càng không nhịn được sự hấp dẫn của anh.
“Tại sao em lại không ăn? Có phải không hợp khẩu vị của em?” Kỷ Lăng chau mày lại hỏi.
“Không phải.”
“Vậy sao em không ăn?”
“Haizz. . . . . .” Một tiếng than thở từ trong miệng cô thốt ra, sau đó, cô mới chợt cảm thấy mình tiết lộ tâm tình, vội vã giải thích: “Công lực làm
món ăn của anh khiến phụ nữ phải xấu hổ.”
Anh yên tâm nở nụ
cười.”Rất nhiều người đầu bếp nhà hang nổi tiếng đều là nam, nếu như vậy sẽ xấu hổ, kia thật đúng là xấu hổ đến chết.”
“Nhưng anh không phải là đầu bếp nhà hàng.” Anh là Phó Tổng Tài, không quên đi? Nguyên Mạn Nhu ở trong lòng nói thầm.
“Chỉ là vừa vặn có học chút.” Anh cảm thấy không đáng giá được nhắc tới.
“Anh học cũng thực nhiều. Đúng rồi, anh không phải học y sao? Tại sao sau
lại chuyển sang kinh doanh? Sẽ không cũng chỉ là『 học chút 』 đơn giản
như vậy chứ?” Cô đã sớm muốn hỏi rồi, nhưng vẫn không tìm được thời cơ.
“Dĩ nhiên không phải. Em nguyện ý nghe anh thì anh nói em nghe.”
Tiến bộ lớn! So sánh với thái độ thờ ơ lúc trước của cô đối với anh, lúc này cô có chút hứng thú đối với anh rồi, thật là một đột phá lớn, anh vào ở , cố ý tấn công là có tác dụng. Kỷ Lăng lộ ra vẻ mặt hân hoan.
“Em, em trước nói, ặc, không phải vì em tò mò, mà là, đúng . . . . . anh là
cấp trên của em, em nên biết một chút chuyện của anh.” Cô thật muốn cắn
rơi đầu lưỡi nhiều chuyện kia, thật hối hận đã hỏi ra lời.
“Anh
biết.” Anh cười đáp, một chút cũng không để ý lời “Giải thích” rất không xuôi tai.”Anh có từng nói với em là mẹ anh là dựa vào nghề sửa may quần áo để sống. . . . . .”
Anh nói chuyện lúc trước, nhớ lại chuyện
cũ của bốn năm trước, kia mang theo tiếc nuối, thê lương, thương cảm, ảo não của quá khứ. . . . . . Anh chưa bao giờ từ đáy lòng, toàn bộ, hoàn
toàn, cẩn thận nói với người nào chuyện đã từng trải qua.
Cô lắng nghe, cũng dần dần hiểu tất cả về anh.
Cô đồng thời cũng nguyện ý thừa nhận. . . . . lúc ban đầu chuyện cô không muốn thừa nhận
Trong không khí yên tĩnh, khác thường chân tình cũng ở lúc này thay đổi, hai
người giống như lại trở về bốn năm trước thời khắc ấm áp kia. . . . . .
Newyork Kỷ trạch ——
Khi Hạ Thải Chi đến nước úc quay quảng cáo trở lại Newyork, mới biết Kỷ Lăng đã về Đài Loan một đoạn thời gian rồi.
“Anh họ nói muốn ở Đài Loan, không quay về sao?” Hạ Thải Chi vội hỏi.
“Đúng vậy, nó có bản lĩnh thì đừng về đây nữa.” Đường dĩ mai tức giận chưa
nguôi. Mấy năm qua cô chịu nhịn vợ trước và chồng mình cùng ở dưới một
mái hiên, là vì cái gì? Còn không phải là vì chồng mình sao!
Nếu
không phải đứa con vào ba năm trước xảy ra tai nạn xe cộ bất hạnh bỏ
mình, cô lại không muốn chồng mình vì gia nghiệp không người nối nghiệp
mà phiền não, cô cần gì đồng ý đem hai quái nhân kia tiếp về nhà? Không
nghĩ tới, người đàn bà kia mới chết, con trai của bà ta cũng rời đi, hại cô lúc này không biết nên làm gì nữa.
“Dì, tại sao dì có thể để
anh họ đi vậy?” Hạ Thải Chi mới mặc kệ ân oán đời trước của bọn họ, cô
chỉ biết anh họ đến Đài Loan, hơn nữa còn nói không quay về, cô, cô làm
sao bây giờ?
“Nó muốn đi dì cũng cản không được! Con không phải
không biết, nó cho tới bây giờ cũng không xem dì những trưởng bối này ở
trong mắt, đứa kiêu ngạo như nó, cũng không chịu nghĩ cha nó để tâm bồi
dưỡng nó trở thành người thừa kế. . . . . .” Đường dĩ mai tiếp tục phát
tiết sự tức giận.
Hạ Thải Chi một chữ cũng không nghe lọt, trong
óc của cô bị kế hoạch chính mình chiếm hết.”Dì, con quyết định phải đi
tìm anh họ.”
“Cái gì? Con muốn đi tìm Kỷ Lăng!”
“Đúng vậy! Con đi khuyên anh họ trở về. Có lẽ anh họ không nghe lời của dì và dượng, nhưng nói không chừng con có thể a!”
Đường dĩ mai nghi ngờ nhìn cô, Kỷ Lăng quái nhân kia ai cũng khuyên không được, Thải Chi đi. . . . . .
“Dì yên tâm đi, con nhất định sẽ mang anh họ về, con có lòng tin! Lại nói,
anh ấy không có khả năng khi dễ em họ của mình đi?” Hạ Thải Chi nói với
lòng tin tràn đầy.
“Nói như thế này cũng đúng. Nhưng dì vẫn sợ nó sẽ khi dễ con.”
“Sẽ không! Dì đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng chuyển lời tới dượng con nhất
định sẽ mang tin tức tốt về, con về trước để chuẩn bị đây!” Nói xong, Hạ Thải Chi nhảy lên rời đi kỷ trạch.
Có thể là sợ quyền uy của Kỷ
Lăng, một số người cho dù có điều ghen tỵ hoặc bất mãn đối với Nguyên
Mạn Nhu “Lên chức”, cũng không dám ngay mặt biểu hiện ra, chỉ dám ở sau
lưng nói xấu, nhưng từ trước đến giờ Nguyên Mạn Nhu với sự nhạy cảm vả
lại sức quan sát mười phần rất sớm liền cảm nhận được.
Mọi người
ngoài mặt là chúc mừng cô, tán thưởng năng lực làm việc của cô, nhưng
trên thực tế không phải ở bản dự thảo kế hoạch trình lên táy máy tay
chân, chính là cố ý khiến cô ở trước mặt khách của Kỷ Lăng thất bại, làm cho cô mỗi ngày mỗi giờ làm việc đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ bị người hãm hại.
Nhưng vì hãm hại không được cô, cho nên thủ đoạn của mọi người càng lúc càng kịch liệt, mánh khóe cũng càng ngày càng nhiều.
Mới sớm, một phần giấy hợp đồng tinh thể lỏng hơn tỷ đô la, mới từ nghiệp
vụ quản lý tự mình đưa đến trước mặt cô, muốn từ cô nộp, nghiệp vụ quản
lý lại cố ý đụng vào tách cà phê của cô, tờ hợp đồng tuyệt đẹp liền dính vào chất lỏng màu nâu, lau cũng lau không hết.
“A, làm sao bây giờ? Chị không cố ý, nguy rồi nguy rồi!” Nghiệp vụ quản lý cả kinh thất sắc, giống như sắp bị chém đầu rồi.
“Không, không sao.”
Trừ mau sớm cấp cứu trang báo chưa bị dính ra không còn cách nào, cô ta lại giống như là cố ý, cầm giấy hốt hoảng lau đông lau tây, đem cả phần hợp đồng bị lây dính.
“Thật không sao sao? Nhưng phần hợp đồng này
mới ký buổi sáng, còn phải đợi Aaron ký qua mới đưa về công ty đối
phương lưu giữ. . . . . .”
“Quản lý, em tới là tốt rồi.” Nguyên
Mạn Nhu nhìn ra cô ta cố ý, ẩn nhẫn tức giận, cô không muốn ở ngay lúc
này để người mượn cớ nữa.
“Được rồi! Phiền em nghĩ cách khác
vậy.” Nghiệp vụ quản lý thấy mục đích của mình đã đạt tới, để xuống tờ
giấy bị bẩn rồi xoay người đi, ai ngờ, thế nhưng dùng vào lồng ngực Kỷ
Lăng đang đi tới.”Aaron!”
“Lấy bản hợp đồng về ký lại!” Kỷ Lăng
bễ nghễ nói. Mới vừa rồi trải qua anh đều nhìn rõ, coi như anh nghĩ đổ
thừa cũng vô lại không được.
Cái trán của nghiệp vụ quản lý đổ mồ hôi, thầm kêu mình tại sao lại xui như vậy.”Aaron cái đó phải . . . . .”
“Cô không cần giải thích, nên biết tôi đều biết.” Bộ dáng nhiều lời vô ích
kia của Kỷ Lăng như muốn ăn tươi.”Nếu như cô không có cách nào khiến
phía bên kia ký lại, vị trí quản lý này cũng nên thay đổi người rồi.”
“Vâng . . . . .” Nghiệp vụ quản lý sợ tới mức vội vàng chạy đi.
“Bị người khi dễ làm sao không lên tiếng?” Nếu không phải anh kết thúc cuộc họp sớm, chỉ sợ sẽ không thấy một màn như vậy.
“Chị ấy không phải cố ý.” Cô tránh nặng tìm nhẹ nói, mới vừa rồi anh thay cô ra mặt, truyền đi không biết sẽ biến thành dạng gì.
“Không phải mới có quỷ, anh nên giết một người răn trăm người mới đúng.” Chỉ
là, chỉ là làm cho cô ta đi lấy thêm bản hợp đồng có chữ ký phía bên
kia, cũng đủ cô ta đau đầu rồi.
“Như vậy sẽ chỉ làm nhiều người
đối với em bất mãn hơn.” Trước khi anh còn chưa trở về nước, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ biến thành “kẻ thù chung của toàn dân ” .
“Ai dám đối với em bất mãn anh liền đuổi người đó, muốn em lên chức tới
giúp một tay là nhìn trúng năng lực em, cũng không phải bởi vì giao
tình.” Đây là anh lần đầu nói rõ tại sao muốn cô làm trợ lý.
“Vậy sao? Nhưng bọn họ cũng không biết, cho rằng em, em là. . . . . .”
“Dựa vào quan hệ thăng đi lên đặc quyền phần tử?” Anh tiếp lời.
Cô gật đầu.
“Anh không phải là thứ người như thế, anh sẽ không xử trí theo cảm tính.”
“Nhưng em hiểu rõ thì có tác dụng gì?” Cô biết anh không xử trí theo cảm tính, ý chí của anh kiên định, quyết định chuyện gì luôn luôn không thay đổi.
“Em biết là đủ rồi, những người khác anh mới không quan tâm. Lần sau nếu
còn có ai dám khi dễ em, nhất định phải nói cho anh biết, có thể không?” Những lời này không phải ra lệnh mà là khẩn cầu.
Cô rung động về sự thành khẩn của anh, và còn đôi mắt ấm áp nhu hòa. Làm sao bây giờ? Càng lúc càng thích anh. . . . . .
“Còn nói không phải xử trí theo cảm tính!” Cô cố làm ra vẻ chỉ trích, kì
thực là đè nén xuống chính mình phần chân tình không thể vãn hồi.
Anh cứng họng, trên mặt một hồi đỏ mặt.”Phản, dù sao em nói cho anh biết là được.”
“A, anh đang có đỏ mặt phải không?” Cô kinh ngạc nhìn phát hiện mới.”Có phải không?”
“Nơi này là phòng làm việc, không nên càn quấy, làm việc nhanh lên.” Kỷ Lăng lập tức đi về phòng làm việc riêng của anh, đời này còn chưa từng chật
vật như vậy qua.
Khì! Anh cũng biết đỏ mặt nha! Xem như anh không chịu thừa nhận, cô còn là nhận định đó là đỏ mặt, một đại nam sinh đỏ
mặt, một người nam sinh cô thưởng thức từ thời đại học, một người nam
sinh càng lúc càng thích.
Phòng trà nước của Kỷ Thị không khác
với các công ty khác, ở chỗ này luôn có người nhiều chuyện thích tụ tập ở đây, tám chuyện, truyền lưu tin đồn.
“Mấy chị nghe nói chưa? Thì ra là Nguyên Mạn Nhu và Aaron ở chung! Khó trách Aaron về đây liền
thăng cô ta làm trợ lý, rõ ràng chính là có tư tâm.”
“Nói không chừng, người đàn bà kia chính là tai mắt của Aaron giấu trong công ty, đặc biệt thay Aaron giám sát chúng ta.”
“Xong rồi, em cần phải cẩn thận suy nghĩ mình có đắc tội qua cô ta không, nếu không trong danh sách giảm biên chế cũng có em rồi?”
“Giảm biên
chế? Công ty muốn giảm biên chế?” Cái tin này rung động toàn trường,
khiến mọi người trong nháy mắt đem chuyện trọng tâm dời đi.
“Nếu không Aaron về đây làm gì? Anh ấy chưa bao từng ở lại các công ty chi nhánh . . . . . .”
“Anh ấy cũng ở đây hơn mười ngày rồi! Thật chẳng lẽ . . . . . .”
“Đủ rồi, mấy cô ở chỗ này nói hưu nói vượn cái gì? Công ty nào có muốn giảm biên chế?” Mã Thư Cần nghe không vô, mở cửa phòng trà nước ra, xông
vào.
Vốn cô chỉ là tới rót ly cà phê, không ngờ tới sẽ nghe thấy
những người này đang nói xấu Nguyên Mạn Nhu, càng nghe tâm tình càng hư.
Cô mới xin nghỉ mấy ngày không có ở đây, lúc nào thì chạy ra lời đồn và ác ý này hãm hại Mạn Nhu đây?
“Thư Cần, cô làm gì đấy? Dọa chết người.” Hô, hại bọn họ cho rằng quản lý.
“Công ty chúng ta lớn như vậy, làm sao có thể tùy tiện giảm biên chế?” Mặc dù trước có nghe Vương Thiên thu nhắc qua, nhưng, ở công ty còn chưa thông báo, lời như thế tại sao có thể nói lung tung!
“Đúng đi! Cô đừng nói bậy nói bạ, nói chuyện giật gân, hù chết tôi. Nhưng mà, Aaron cũng quá khác thường rồi.”
“Anh ấy thăng chức cho nhân viên nội bộ làm trợ lý, mà không phải đối ngoại
tuyển mộ cũng rất quái. Huống chi, tôi điều tra tư liệu của Nguyên Mạn
Nhu, cô ta chỉ tốt nghiệp đại học × mà thôi, cũng không phải trình độ
học vấn rất giỏi!”
“Đã nói cô ta và Aaron không đơn giản.”
“Mấy người đừng loạn sỉ nhục người khác, tốt nghiệp đại học × sẽ không phải
là người đi? Ta cũng học ở địa học × đó! Hơn nữa Mạn Nhu và Aaron làm
sao có thể có quan hệ gì?” Mã Thư Cần vì Nguyên Mạn Nhu nói chuyện.
“Ối trời! Cô cũng đừng nói chuyện giúp cô ta nữa, YoYo nói cô ấy tối hôm
qua nhìn thấy hai người bọn họ cùng đi dạo công ty bách hóa, loại quan
hệ nam nữ nào sẽ cùng nhau đi dạo công ty bách hóa, chính cô dùng đầu
gối suy nghĩ một chút đi.”
“Hơn nữa bộ dạng hai người cùng ra cùng vào, mọi người trong công ty đều thấy được, còn giả sao?”
“Càng kỳ quái hơn chính là nghiệp vụ quản lý chỉnh cô ta bị Aaron bắt được, lập tức liền bị sửa chữa một bữa!”
Mã Thư Cần nghe vậy, ngây ngẩn cả người. Làm sao Mạn Nhu cùng Aaron quen như vậy, cũng không có nói với cô nha?
Còn nữa…, bởi vì chuyện xảy ra lúc đại học trong dạo quan hệ hữu nghị,
bạn ấy không phải rất chống cự cùng khác phái đi quá gần sao? Làm sao. . . . . . Cái Aaron này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nào có
biện pháp khiến Mạn Nhu ở trong thời gian ngắn liền thay đổi ý tưởng
đây? Xem ra sau khi tan việc cô phải hẹn Mạn Nhủ ra ngoài hỏi một chút
rồi.
Thời gian tan tầm, Nguyên Mạn Nhu dọn dẹp vật phẩm trên bàn
chuẩn bị ra về, cô có hẹn ăn tối với Thư Cần, cho nên đợi cô đã hỏi Kỷ
Lăng, nếu không có chuyện gì, cô có thể đi rồi.
“. . . . . . Phó Tổng Tài, anh còn có chuyện muốn giao phó không? Em phải tan việc.”
“Em phải đi?” Kỷ Lăng ngẩng đầu từ trong sổ sách.
“Ừ, buổi tối có hẹn với bạn.” Cô không tự chủ giải thích với anh.
“Bạn bè! Nữ hay Nam?”
“Là bạn bè thời đại học! Mã Thư Cần anh nhớ không?”
Kỷ Lăng lắc đầu, “Không có ấn tượng gì.”
“À. Đúng rồi, cái chìa khóa dự bị em đặt trong một hộp giày ở tủ giày, chính anh tìm một chút.”
“Em đem cái chìa khóa đặt ở trong hộp giầy?” Có cảm thấy nguy cơ không? Kỷ
Lăng muốn quở trách cô, lại thấy đến khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô,
lời nói đến cổ họng liền dừng lại.
“Đúng rồi! Sẽ không ai đi lật
hộp giầy đúng không!” Cô đều cất nhiều năm như vậy, hơn nữa người xa lạ
muốn đi vào khu nhà của cô cũng không được! Phải có sự đồng ý của quản
lí viên mới có thể vào, cho nên, cô rất yên tâm.”Em phải đi rồi! Bữa tối tự anh giải quyết.”
“Rõ là. . . . . . Quên đi, anh đi với em.”
“Anh muốn đi?”
“Không được sao?” Anh nhíu mày hỏi ngược lại.
“Được!”
“Vậy đi thôi!”
Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đi tới nhà hàng Nhật đã hẹn với Mã Thư Cần “Tám
màu liệu đình”, có hàng rào gỗ thô, có đồ trang trí chế bằng cây mây, có khác một phen phong tình.
Hẹn ở chỗ này, là bởi vì Nguyên Mạn Nhu và Mã Thư Cần rất thích ăn đồ Nhật, nơi này lại an tĩnh, là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
“Mạn Nhu, bạn, bạn làm sao cùng người khác cùng đi vậy?” Mã Thư Cần có mắt như mù hỏi.
“Hì, xem ra hai người không có ấn tượng gì với nhau.” Nguyên Mạn Nhu cảm
thấy rất thú vị, rõ ràng chính là sếp của mình, lại tương kiến không
tương thức (gặp nhau không quen biết), đây đều là Kỷ Lăng làm việc khiêm tốn, còn có nguyên nhân không thích chụp hình.
“Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Aaron, cũng là sếp của Mạn Nhu.”
“AAAA. . . . . . Aaron! ?” Mã Thư Cần trợn to hai mắt nhìn về phía Nguyên Mạn Nhu, muốn xác định rõ ràng.
“Tôi nổi tiếng như thế sao?” Kỷ Lăng trêu ghẹo nhìn phản ứng của Thư Cần,
đoán rằng Mạn Nhu hẳn là nhắc qua anh với bạn bè, vừa nghĩ như thế,
trong lòng phiêu bạt nồng đậm vui sướng.
“Không phải, anh cũng là cấp trên của bạn ấy.”
“Dày, làm sao bạn lại mang sếp cùng tới vậy? Như vậy tiêu hóa sẽ không tốt!”
Mã Thư Cần lại gần bên cạnh Nguyên Mạn Nhu, cùng cô nói thầm.
Vậy mà Nguyên Mạn Nhu chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng, tiếp tục giới thiệu: “Kỷ Lăng, cô ấy chính là Mã Thư Cần, bạn học thời đại học của em; Thư
Cần, anh ấy là đàn anh Kỷ Lăng đó! Bạn nhớ chứ?”
“Kỷ, lăng?” Cô
làm sao có thể không biết? Anh chính là cái đàn anh hại Mạn Nhu mất thể
diện! Cô gần như quên mất khuôn mặt anh, nhưng tên lại nhớ rất rõ.
“Cũng là Aaron.” Nguyên Mạn Nhu bồi thêm một câu.
“Cô Mã Xin chào, không nghĩ tới cô cũng làm trong công ty.” Kỷ Lăng không
biết trong mắt cô vì sao có ý giận, nhưng đưa tay không đánh người tươi
cười những lời này tổng không sai, cho nên, anh dẫn đầu bỏ ra thiện ý.
“Thì ra là anh chính là Aaron, khó trách Mạn Nhu sẽ cùng anh đi được gần. . . . . .” Mạn Nhu chẳng lẽ quên anh ta là thủ phạm năm đó!
“Bạn nói đi nơi nào, đừng nói bậy. Gọi món nhanh đi!” Nguyên Mạn Nhu lấy Menu cho cô, vội vã chuyển đề tài khác.
Kỷ Lăng nhìn ra Mã Thư Cần này có địch ý đối với anh, nghĩ đến anh cũng
không được hoan nghênh.”Anh nhớ tới có chút việc. Hai người ăn từ từ,
hôm nay tiền ăn tính anh.”
“À, Aaron có chuyện, vậy đi làm nhanh
chút, tạm biệt.” Mã Thư Cần ” rõ ràng” rất vui vẻ, nhưng cũng không
phải vì có người mời khách.
Nguyên Mạn Nhu cảm thấy khó hiểu, rõ ràng chính là không có việc gì mới cùng đi tới đây, thế nào bây giờ lại đi?
“Sau khi kết thúc lại gọi điện cho anh, anh tới đón em.” Kỷ Lăng nói xong rồi rời đi.
“Mạn Nhu, hai người đến cùng là đang làm gì? Chẳng lẽ bạn quên mất. . . . . .”
“Thư Cần, không phải như thế! Mình trước đó cũng hiểu lầm anh ấy.” Nguyên
Mạn Nhu đầu đuôi gốc ngọn kệ lại sự tình cho cô.”Vốn mình muốn sớm một
chút nói cho bạn biết, nhưng bạn xin nghỉ phép về nhà, nên mình không
tốt đi quấy rầy.”
“Ý của bạn là muốn cùng anh ta nói, yêu, yêu chứ?”
Trên má cô hiện lên hai đóa mây đỏ, mười phần e thẹn.
“Được rồi! Vậy anh ta đối với bạn thế nào? Thật rất tốt sao?” Thật ra thì
không cần hỏi, ở công ty cô cũng nghe được không ít chuyện, chỉ là cô
muốn xác định một chút.
“Mặc dù mình không xác định tâm ý của anh ấy là như thế nào, nhưng anh ấy rất tốt với mình.”
“Có thể đột nhiên lại có vấn đề gì không, sau đó anh ta lại bỏ lại một chút vấn đề không giải thích được liền chạy lấy người nữa?” Rất khó để cô
không nghĩ như vậy, dù sao chuyện như vậy từng có qua một lần.
“Tương lai chuyện rất khó nói được chính xác.”
“Mạn Nhu, mặc kệ ra sao, mình không hy vọng bạn lại bị thương.”
“Mình hiểu, Thư Cần, bạn thật là bạn tốt nhất của mình.” Cô đột nhiên cảm tính nói.
“Thiếu buồn nôn tý.” Mã Thư Cần vỗ tay lẫn nhau, làm bộ như đang tiêu diệt da
gà nổi lên trên cánh tay.”Gọi món ăn nhanh đi! Phục vụ đều ở đây trừng
chúng ta. . . . . .” Nói xong, hai người cười lên.