Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 1


Đọc truyện Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai – Chương 1

Bắc Kinh đang ở thời điểm nóng nhất, làn da giống như được phủ bởi một tầng nhiệt.

La Đông Lỗi đứng cạnh giá hồ sơ ngoài cùng trong phòng lưu trữ, tay cầm một tập ghi chú, máy móc lật qua từng tờ một, nhìn như chuyên chú, nhưng ánh mắt đã bay ra rất xa, khao khát hướng về cánh cửa đang khép hờ đối diện phòng lưu trữ.

Anh đã lật hết một quyển, chuẩn bị bắt đầu một vòng lật giấy nữa, cánh cửa đối diện cuối cùng cũng mở ra.

Trong nháy mắt, La Đông Lỗi tựa như cảm nhận được có một làn gió mát mẻ ập vào trước mặt – vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, tóc ngắn hiên ngang, cảnh phục màu lam tôn lên làn da trắng nõn.

La Đông Lỗi nuốt nuốt nước miếng, đang chuẩn bị buông tập hồ sơ, nhưng mục tiêu đã nhanh chóng rời đi.

“Ôi, là sở phó* mới tới sao? Hoa khôi của sở Hình sự?”

*sở phó: phó sở trưởng đồn công an

La Đông Lỗi buồn bực không vui xoay người nhìn.

Anh quá chú tâm vào cánh cửa đối diện nên không chú ý tới việc trong phòng lưu trữ còn có một vài đồng nghiệp khác.

Vài vị nữ đồng nghiệp khe khẽ nói nhỏ.

“Dư cảnh hoa* so với hoa khôi của sở chúng ta còn đẹp hơn rất nhiều!”

*cảnh hoa: ý chỉ nữ cảnh sát xinh đẹp

“Dư Tễ Đan” một nữ cảnh sát lâu năm lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, “Năng lực nghiệp vụ cao, có thể nói là xuất sắc, nếu không tuổi còn trẻ như vậy sao lại có thể leo đến vị trí kia? Mấy năm nay lập được rất nhiều công lao, bị thương cũng không ít.”

Nghe đến đó, La Đông Lỗi khổ sở rũ mắt xuống.


“Sở phó lập được công lớn sao còn bị điều chuyển đến nhận vị trí này?”

Vị nữ cảnh sát kia cười thần bí: “Người bên đội hình sự có ai không biết vị Dư cảnh hoa này địa vị vững chắc? Đắc tội ai cũng không thể đắc tội cô ấy…”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt: “Lợi hại như vậy?”

Nữ cảnh sát lâu năm kia nghe vậy thì cười: “Nghe nói ngày đó Dư Tễ Đan bị thương, có rất nhiều nhân vật lớn ở Bắc Kinh này chạy tới!”

“Nói như thế, Dư cảnh hoa đúng ra phải leo lên vị trí lãnh đạo rồi chứ?”

“Loảng xoảng”

La Đông Lỗi đột nhiên đóng cửa phòng hồ sơ lại.

***

Rẽ qua khúc cua, âm thanh nghị luận khe khẽ cũng chậm rãi biến mất.

Sắc mặt Dư Tễ Đan không thay đổi, coi như không nghe thấy mấy đồng nghiệp nhỏ giọng bàn tán, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi nằm thoi thóp trong phòng ICU* một thời gian rồi trở lại với công tác, mấy ngày qua cô đã nghe không ít lời bàn tán, không chỉ từ đội hình sự mà còn khắp đồn công an này, đến mức tai cô sắp đóng thành kén.

Cái gì mà phong tỏa khẩn cấp, xe sang xếp thành hàng? Còn có trực thăng chuyên chở các chuyên gia nước ngoài tới chữa trị cho cô?

Còn nói như thật, tựa như lúc đó bọn họ có mặt tại hiện trường.

Nghe quá nhiều, Dư Tễ Đan thiếu chút nữa còn tưởng đó là sự thật, nhưng mà cô xuất thân từ gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng không có thân thích thần thông quảng đại nào đột nhiên xuất hiện nâng đỡ. Có thể tham gia đội hình sự cũng do bản thân cố gắng, đi lên từ vị trí thấp nhất, cố gắng tích góp từng chút để xây dựng lý lịch cá nhân, nỗ lực nâng cao năng lực bản thân.

Nữ chính tài giỏi hoàn hảo được người người yêu thích trong miệng nữ đồng nghiệp kia rốt cuộc là ai chứ?

Trong lòng Dư Tễ Đan thở dài, đẩy cửa, một tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến kéo suy nghĩ của cô trở về.

“Hôm nay các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời, còn trốn tránh như vậy, tôi sẽ đi khiếu nại! Tới tòa án kiện các người!”

“Anh Trương, anh Trương, anh bình tĩnh một chút đã.”

Bị chỉ vào mặt mắng là một chàng phụ tá cảnh sát trẻ tuổi, vẻ mặt cậu ta tràn đầy bất đắc dĩ, Dư Tễ Đan nhận ra cậu ta, ngày đầu tiên cô đến đồn công an này, cậu ta chính là người đi phía sau gọi cô là chị Dư.

Rõ ràng cô nhìn trẻ hơn cậu ta rất nhiều mà!

Dư Tễ Đan đi qua chỗ cậu ta hỏi: “Có chuyện gì?”

Người được gọi là anh Trương nghi hoặc nhìn nhìn Dư Tễ Đan.

Cậu cảnh sát trẻ thấy vậy liền giới thiệu: “Đây là sở phó của chúng tôi.”

Anh Trương vừa nghe giới thiệu đây là lãnh đạo, lập tức hướng về phía cô nói ầm ĩ: “Bạn gái tôi đã bị cướp hai ngày, mấy người không đi điều tra cho ra tội phạm, lại ở đây đẩy tới đẩy lui, đồn công an nói đây là việc của sở Hình sự, sở Hình sự lại bảo đây là trách nhiệm của đồn công an! Con mẹ nó, rốt cuộc là ai quản hả?”


Anh Trương tức giận lớn giọng nói một tràng tựa như pháo nổ, thu hút ánh mắt của toàn bộ người có mặt trong sảnh.

Dư Tễ Đan nhíu mày.

Sáng sớm cô mới vừa nghe hàng xóm nói gần đây có cướp bóc, địa điểm gây án ở trong khu nhà cô, chỉ cách vài con phố.

“Anh Trương, anh cùng vị cảnh sát này đi lấy lời khai trước. ”

Sau đó cô lại nói với cậu phụ tá cảnh sát: “Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với sở Hình sự.”

***

Ngày đầu tiên đến, Dư Tễ Đan cần phải tìm hiểu, làm quen với rất nhiều việc, trong vô thức màn đêm đã buông xuống.

Dư Tễ Đan một tay liên tục mát xa bả vai nhức mỏi, tay còn lại không ngừng lật xem lời khai của người đàn ông họ Trương kia.

Cho đến khi đồng hồ báo thức của di động đột ngột vang lên.

Đã 11 giờ đêm.

Dư Tễ Đan tiện tay đem tư liệu sắp xếp lại một chút, cởi cảnh phục, thay bằng một chiếc áo tay ngắn cùng quần đùi, sau đó khi chào đồng nghiệp đang trực ban liền rời khỏi đồn công an

Đồn công an cách nơi cô ở không quá xa, chạy xe không tới mười lăm phút, nhưng chuyến xe buýt cuối cùng đã chuyển bánh từ 3 tiếng trước.

Dư Tễ Đan quyết định đi bộ về nhà, tiện thể hưởng thụ nhiệt độ mát mẻ hiếm hoi giữa một đêm mùa hè.

Ba mươi phút sau.

23:40.

Đèn đường yếu ớt không đủ để xua tan bóng đêm đen nhánh, Dư Tễ Đan một mình đi nhanh, cô có thể rõ ràng cảm giác được có người theo dõi mình…


Một cảnh sát hình sự ưu tú lập vô số chiến công có một khứu giác vô cùng chuẩn xác!

Một con phố nối tiếp một con phố, kẻ theo dõi cô vẫn bám riết không tha.

Ngay sau đó, cô đi qua con phố nơi phát sinh sự kiện cướp bóc, Dư Tễ Đan đột nhiên đi chậm lại, thong thả bước về phía trước.

Tới ngã tư đường, cô vốn dĩ nên rẽ phải.

Nhưng cô lại bước thẳng về phía trước.

Dư Tễ Đan đối với địa hình khu vực xung quanh nhà cô hiển nhiên là rõ như lòng bàn tay.

Con đường phía trước ngày một tối.

Tiếng bước chân phía sau ngày càng rõ ràng.

Người nọ không hề có ý định rời khỏi, nhưng dường như cũng không có ý định ra tay.

Phía trước lại xuất hiện giao lộ, chỉ có dãy đèn đường đứng lặng.

Dư Tễ Đan rẽ vào.

Một bức tường cao chót vót xuất hiện trước mắt cô.

Đây là một ngõ cụt!

Phía sau tiếng bước chân tiếp tục vang lên, hướng về phía cô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.