Đọc truyện Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa – Chương 27
Editor: coki
Cách gọi người đội vòng hoa này Nghiêm Đại biết được một cách vô tình.
Ngày đó sau khi kết thúc buổi tập ban đêm, camera và các nhân viên chương trình đều đã đi hết, chỉ còn lại vài nhân viên và diễn viên, Thiệu Nhất Cửu và mọi người hát quân ca, Lâm Lục Kiêu cũng không để ý, chỉ ngồi yên tĩnh ở trên bậc thang nhìn mọi người hào hứng gào rống.
Hát bài 《 Hoa xanh trong quân 》.
Tiểu Cửu giơ một ngón tay lên, chỉ về phía Nam Sơ: “Ba cô gái hát một bài đi, đội hoa……”
Có lẽ là do đêm đó bỏ phiếu quá kì lạ nên Thiệu Nhất Cửu mới thốt lên hai chữ đội hoa theo bản năng, sau đó phát hiện có chút không ổn nên lập tức thay đổi lối xưng hô, nói: “Nam Sơ, cô trước đi.”
Hai cô gái còn lại rất nhạy cảm, trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Từ Á nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nhảy dựng lên xách lỗ tai Tiểu Cửu giống như phát hiện vùng đất mới: “Mấy anh bí mật bỏ phiếu?! Hả? Chị Nam Sơ là người đội vòng hoa! Vậy bọn tôi thì sao!”
Tiểu Cửu lập tức mù mờ, cũng không biết cách lấy lòng nên gấp gáp muốn giải thích thì phát hiện càng giải thích càng rối hơn: “Thật sự không phải…… Ba người đều là tiên nữ…… Đều đẹp……”
“Ừ, cả ba đều là tiên nữ.” Từ Á ra vẻ không chấp nhận, cố ý trêu đùa anh ta: “Nhưng Nam Sơ xinh đẹp nhất đúng không?”
Tiểu Cửu gật đầu theo bản năng.
“……”
Mọi người lắc đầu bất đắc dĩ, thằng nhóc này đúng là ngay thẳng.
Tiểu Cửu cũng đã lập tức nhận ra nên cuống quít xua tay, giải thích với Từ Á: “Không không…… Không phải…… Là vậy, cô cũng xinh đẹp, Nghiêm Đại cũng xinh đẹp, cả ba đều đẹp cả!”
Từ Á cười ha ha, thấy anh ta bối rối thật sự thì phủi tay trở về chỗ ngồi, giả bộ trêu nói: “Được rồi, tôi trêu anh thôi.”
Đúng là có chút không vui nhưng Từ Á không thật sự để ở trong lòng vì cô cũng cho rằng Nam Sơ rất xinh đẹp.
Nhưng khác với cô, có lẽ Nghiêm Đại khá so đo với cách xưng hô này.
Tiểu Cửu thở một hơi dài nhẹ nhõm sau đó quay đầu lại nhìn Nghiêm Đại, anh đang định nói thì thấy người phía sau mặt không biểu cảm đứng lên, sau đó không nói câu nào đã trực tiếp bỏ đi còn mọi người thì nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Nghiêm Đại mà không nói gì.
……
Thật ra chuyện này nhắc đến cũng khá thú vị, mọi người vốn cho rằng người khó chung sống nhất là Nam Sơ, kết quả Nghiêm Đại mới là người khó chung sống nhất, chỉ cần không có ống kính máy quay thì cô ta lập tức bày ra dáng vẻ thờ ơ không thèm để ý, cao quý vô cùng.
Ngược lại Nam Sơ vừa gặp thì cảm thấy lạnh lùng xa cách nhưng thật sự lại rất hiền hoà, lúc huấn luyện chịu khổ cũng không thấy cô than thở mệt mỏi, không hề kiểu cách.
Sau khi Nghiêm Đại rời đi, mọi người đều trầm xuống, có chút trách cứ liếc nhìn Tiểu Cửu, vốn lần bình chọn này là bí mật nhưng thằng nhóc này lại lấy ra đùa, không biết cân nhắc, quan trọng hơn nữa là chuyện này đã bị lộ ra, không dễ giải quyết cộng thêm tính tình Nghiêm Đại.
Không có ca hát hăng hái, các nam sinh cũng có chút hậm hực rời đi.
Trên đường trở về kí túc xá, Nam Sơ và Lưu Hạ Hàn cùng đi ở phía sau, hai người trò chuyện câu được câu không, Lưu Hạ Hàn nói đùa với Nam Sơ: “Nghiêm Đại sẽ không tức giận thật sự chứ?”
Lưu Hạ Hàn cũng coi như nhạy cảm nên đã phát giác giữa Nam Sơ và Nghiêm Đại có chút không đúng.
Nam Sơ không có trả lời anh ta mà hỏi ngược lại một câu: “Có thuốc lá không?”
Lưu Hạ Hàn sững sờ sau đó nói: “Trong kí túc xá của tôi có, chỉ có điều sao cô lại hút thuốc lá ——”
“Nếu không anh cho tôi cầm một lát?”
Lưu Hạ Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy cô đợi ở chỗ này một lát, tôi…tôi đi lấy.” Nói xong Lưu Hạ Hàn ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu.
Mấy ngày nay Nghiêm Đại vẫn luôn nhằm vào Nam Sơ, cô không phải người ngu nên có thể cảm thấy nhưng cô thấy mấy chiêu trò của cô ta đều rất ngây thơ nên không để ở trong lòng —— ngoài trừ tối hôm qua lúc trở về, cô phát hiện nửa hộp kẹo cai thuốc của mình đã không còn, cô không nói chuyện này với ai nhưng dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng có thể biết là ai làm, giống như Từ Á nói, Nghiêm Đại chính là một “Tiểu công chúa”, mọi người không đặt sự chú ý lên một mình cô ta thì cô ta sẽ khó chịu nên mới muốn tìm một chút cảm giác tồn tại, giờ đây một câu người đội vòng hoa của Tiểu Cửu lại đắc tội cô ta.
Đoán chừng khoản nợ này sẽ được ghi trên đầu cô.
Đang suy nghĩ miên man thì trên cầu thang phía trước có một người đang đi xuống, thân hình người đó rất cao lớn, cổ áo đồng phục được nới lỏng, anh ta bước bước lớn, bước một lần hai ba bậc thang để xuống dưới, lúc ánh mắt vừa mới rời khỏi người Nam Sơ thì sau lưng có người kêu anh ta: “Đội trưởng Lâm.”
Lâm Lục Kiêu quay đầu lại, lúc này Nghiêm Đại đang chạy xuống cầu thang sau đó đi tới trước mặt Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu liếc nhìn Nam Sơ một cái rồi mới quay đầu lại hỏi Nghiêm Đại: “Có chuyện gì không?”
Nghiêm Đại cúi đầu, nói: “Lúc nào có thời gian vậy? Tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”
Ha!
Nam Sơ dựng thẳng lỗ tai lên.
Lâm Lục Kiêu vừa định trả lời thì lại có một người đi xuống cầu thang, anh ta giơ gói thuốc lá và bật lửa trong tay lên tiếp đó lên tiếng chào hỏi: “Đội trưởng Lâm.”
Sau đó anh ta liếc nhìn Nghiêm Đại rồi đi về phía Nam Sơ: “Đi, tôi biết một nơi có thể hút.”
Lâm Lục Kiêu nhìn bóng lưng hai người, híp híp mắt sau đó hồi hồn nhìn Nghiêm Đại, đút tay vào trong túi: “Cô định nói cái gì? Nói luôn ở chỗ này đi.”
……
Không biết Lưu Hạ Hàn đó tìm đâu ra một chỗ bí ẩn như vậy.
Ngay cả Nam Sơ cũng cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, là một sườn núi nhỏ phía sau nơi huấn luyện, có một đống đất nhô lên, phía trước là rừng cây, phía sau khoảng bốn trăm mét là những chướng ngại vật của nơi huấn luyện, trước sau đều có núi vây quanh, trăng sáng treo ở chân trời giống như móc câu.
Lưu Hạ Hàn dựa vào một thân cây, xé gói thuốc sau đó đưa một điếu cho Nam Sơ, cô nhận lấy, nói cám ơn rồi thành thạo dùng bật lửa nghiêng đầu đốt thuốc sau đó dựa vào cây khô hút thuốc, ánh trăng bao trùm lên nửa sườn mặt lạnh nhạt của cô, nhìn thoáng qua có vẻ cực kì thản nhiên.
Lưu Hạ Hàn kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, liếc cô một cái sau đó hơi trêu đùa: “Nhìn cô vô lại như vậy, fan của cô có biết không?”
Nam Sơ nhếch môi cười một cái, gương mặt có chút sắc bén, không cố ý nhưng lại hấp dẫn ngoài ý muốn: “Fan ở đâu ra.”
Lưu Hạ Hàn phủi phủi tàn thuốc lá, nói: “Vài chục vạn theo dõi trên Microblogging, cũng không ít.”
Nam Sơ cười: “Anh không thấy những người đó đều đang mắng tôi hay sao?”
“Người đại diện của tôi nói, bị vùi dập đến cùng rồi sẽ có lúc thăng hoa, tính tình của cô rất tốt, nổi tiếng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Nam Sơ vẫn cười, mặt mày mang theo xa cách: “Vậy thì xin nhận lời tốt lành của anh.”
Sau khi hút xong điếu thuốc, hai người trở về thì dưới lầu đã không còn bóng người, Nam Sơ và Lưu Hạ Hàn tạm biệt sau đó trở về túc xá, lúc này Từ Á đang nằm ở trên giường đắp mặt nạ, thấy Nam Sơ trở lại thì nói: “Chị về rồi.”
Nam Sơ ừ một tiếng, nhìn qua thấy giường ngủ của Nghiêm Đại trống không thì lạnh nhạt hỏi một câu: “Cô ta đâu rồi?”
Từ Á lấy mặt nạ xuống, xoay người nằm lỳ ở trên giường hỏi ngược lại: “Có một chuyện rất hay, chị có muốn nghe hay không?”
“Chuyện gì hay?”
“Nghiêm Đại muốn rút lui, đang nói chuyện với tổ chương trình đấy.”
“Cô ta bị bệnh gì sao?”
Nam Sơ vừa nói vừa kéo một cái ghế ngồi xuống.
Từ Á phân tích với Nam Sơ: “Không phải gần đây cô ta có một vai diễn sao, hơn nữa ngày nào cũng quay phim đến khuya, em vừa mới nghe nói đất diễn của cô ta bị người mới giành mất, cộng thêm hiện tại huấn luyện gian khổ, trên người, trên tay đều là vết thương, cảm xúc vốn đã không ổn định, vừa nãy Tiểu Cửu lại nói câu kia, đoán chừng là cô ta đã bị kích thích. Nghiêm Đại cũng không có gì, chỉ là có chút yếu ớt. Tốt nhất là hiện giờ đừng kích thích cô ta, cô ta chịu không nổi kích thích đâu, mới vừa rồi đội trưởng Lâm chờ chị rất lâu, chắc là định nói chuyện đó.”
Đâu chỉ là có chút, dứt khoát mua miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Nam Sơ không có có nói gì, chỉ im lặng cởi giày.
“Nam Sơ, đội trưởng Lâm chờ cô ở dưới lầu.”
Thiệu Nhất Cửu đứng ở cửa ra vào kêu to.
Từ Á lăn lộn ở trên giường, nói: “Em biết ngay mà, chị mau đi đi, đừng để đội trưởng Lâm đợi lâu.”
Từ lúc gia nhập đội cho đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Lục Kiêu chủ động tìm cô, vậy mà lại là vì Nghiêm Đại.
Tâm tình thật con mẹ nó phức tạp.
Nam Sơ chậm rãi mang giày, đứng ở trước gương sửa lại quần áo và mũ cho ngay ngắn rồi mới đi xuống lầu.
Lâm Lục Kiêu đứng ở cạnh bồn hoa, hai tay nhét vào túi quần, khi nghe thấy trên cầu thang có tiếng bước chân thì anh lập tức xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Sơ. Cô gái này rất gầy, trên người là áo ngụy trang ngắn tay và quần rộng thùng thình nên lúc gió thổi qua cứ đung đưa đung đưa.
Lúc cô đi tới cũng học theo dáng vẻ của anh, đút hai tay vào túi quần, không chút để ý, hỏi: “Đội trưởng Lâm, tìm tôi có việc gì vậy?”
Tên lưu manh nhỏ.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn nàng: “Trong bộ đội dạy em làm vậy khi gặp cấp trên sao?”
Nam Sơ thu hồi nụ cười, lấy tay ra khỏi túi, đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội: “Báo cáo!”
“Đi theo anh.”
Sau khi nói câu này, Lâm Lục Kiêu không để ý đến Nam Sơ nữa mà xoay người rời đi, Nam Sơ đi theo sau lưng của anh, hai mắt đen lúng liếng nhìn anh chằm chằm.
Sau khi vào tòa nhà dạy học.
Nam Sơ đang muốn chạy thì đã bị phát hiện, tiếp đó cổ áo bị xách lên, cứng rắn kéo cô vào, Nam Sơ giãy giụa nói: “Làm gì có ai như anh, tại sao anh lại động tay động chân với cấp dưới.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn cô, cười lạnh: “Động tay động chân?”
Lâm Lục Kiêu vừa nói, tay lại vừa dùng sức xách cô lên, kéo lên một tầng lầu.
“Lâm Lục Kiêu!”
“Ừ.”
“Lâm Lục Kiêu!”
“Ừ.”
Trái lại anh rất kiên nhẫn.
Cửa phòng làm việc vừa mới mở ra thì trên cầu thang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó có ánh đèn pin chiếu lên trên tường, Nam Sơ còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị nắm chặt sau đó kéo đi vào, cô dựa người vào cánh cửa, trước mặt là một bức tường thịt, là lồng ngực kiên cố của người đàn ông. Một tay Lâm Lục Kiêu chống lên cánh cửa, một tay hơi vén rèm cửa sổ, chờ lính tuần tra đi rồi mới thả rèm cửa sổ xuống sau đó cúi đầu nhìn cô gái xấu xa trong lồng ngực.
Nam Sơ thở hổn hển: “Anh vào phòng làm việc của mình, việc gì phải lén lén lút lút?”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn cô: “Không phải là còn có em nữa sao?”
Nam Sơ xoay người liếc anh một cái: “Vậy hiện tại em đi ra ngoài.”
Lâm Lục Kiêu túm cô trở lại, ấn lên trên cánh cửa, hai tay đặt ở hai bên, cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh phản xạ khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, giọng anh hơi khàn, nói: “Đừng quậy nữa.”
Nam Sơ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xem, hai ta lén lén lút lút như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng hai chúng đang vụng trộm đấy.”
Lâm Lục Kiêu đánh một cái lên ót cô, nói: “Nghĩ hay đấy ——”
“……”
Trong đêm tối, đối diện với bức tường là cửa sổ đang mở nên có gió thổi vào, ánh trăng mông lung, Nam Sơ ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, một lát sau cô bỗng nhiên vươn tay sờ những sơi tóc trên trán anh: “Ai —— đội trưởng, em phát hiện anh có tóc mỹ nhân* này.”
(*Cái này là nhúm tóc nhọn nhọn ở giữa trán.)
Giọng nói của cô gái nhỏ rất vui vẻ.
Lâm Lục Kiêu còn đang nhướng mày, kết quả câu sau nghe nói….
Nam Sơ vuốt túm tóc mỹ nhân của anh, thở dài nói: “Nghe nói đàn ông có tóc mỹ nhân đều tiết sớm*.”
(Có ai hiểu ý này không?:3)
Lông mày Lâm Lục Kiêu dựng đứng như ngọn núi, nói: “Nói hưu nói vượn.”
Lâm Lục Kiêu đánh vào tay Nam Sơ, cũng không có giảm lực nên để lại một dấu tay màu đỏ trên bàn tay trắng nõn.
“Trên sách nói vậy, em lại chưa từng thử, làm sao biết được?”
Lâm Lục Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Ơ, còn uất ức hả? Muốn thử à?”
“Không muốn.”
Nam Sơ cúi đầu.
Lâm Lục Kiêu ôm ngực nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên: “Anh có một người bạn là giáo sư Tâm Lý Học.”
Nam Sơ nghi ngờ nhìn anh, tại sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?
Lâm Lục Kiêu nhếch môi: “Cậu ta nói nếu người ta đang nói dối thì con mắt sẽ nhìn xuống góc dưới bên trái nên vừa rồi em đang nói dối.”