Đọc truyện Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa – Chương 11
Tính ra, đã lâu rồi anh không trở lại con phố nhỏ.
Khi đó cả đám con trai mới lớn cùng rượt đuổi xô đẩy ầm ĩ ở đầu ngõ của con phố nhỏ, đó là quãng thời gian phóng khoáng nhất và vui vẻ nhất.
Lúc Lâm Lục Kiêu vừa chào đời, ba vẫn chỉ là phó trưởng khoa của đội phòng cháy chữa cháy, điều kiện gia đình thường thường bậc trung. Nhưng sau khi sinh Lâm Khải, mẹ bị cho thôi việc, điều kiện gia đình eo hẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ của anh, lúc đó mặc dù cuộc sống rất khó khăn, nhưng mà rất vui vẻ. Sau đó ba lại được chuyển đông công tác, cuộc sống trở nên tốt hơn, băn khoăn nhiều chuyện hơn, ngược lại không vui vẻ như trước kia.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, lúc đó cả đám con trai tụ tập lại hút thuốc nói chuyện phiếm.
Đại Lưu muốn vào trường quân đội với Lâm Lục Kiêu, nhưng mà cậu ta không đủ điểm, Lâm Lục Kiêu đề nghị cậu ta học kinh doanh theo như nguyện vọng của gia đình sau này ra làm công chức nhà nước, Đại Lưu không chịu, lúc ấy thằng con trai mập mạp cao lớn vạm vỡ đong đưa cánh tay nói: “Tôi chỉ muốn đi chung với cậu à!”
Bây giờ Lâm Lục Kiêu nhớ lại bộ dáng lúc ấy của Đại Lưu, trong lòng vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc đó Tôn Minh Dương và Thẩm Mục còn giễu cợt Đại Lưu tuyệt đối là cong rồi.
Ai ngờ, Đại Lưu nói: “Ông Lý mù có nói rồi, tôi không biết nhìn người, khổ một đời, người khác thì tôi không biết, nhưng đi theo anh Kiêu đây thì chính xác không sai đâu.”
“Vậy ra hai thằng mình chỉ là vật trang trí thôi à?”
Lúc đó Tôn Minh Dương và Thẩm Mục vừa nghe xong, chỉ muốn tuyệt giao với Đại Lưu ngay lập tức.
Ông thầy tướng số họ Lý ở đầu ngõ, cho đến nay không ai biết ông tên gì, qua một quãng thời gian thân quen với mọi người ở đó, tất cả mọi người đều gọi ông là ông Lý mù, ngược lại ông cũng không hề để ý.
Lúc đó ông Lý mù tặng bốn người bọn họ mỗi người một câu nói.
Câu của Lý Minh Dương chính là:
— Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, nam nhi nhiệt huyết vô gia hoàn. (Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi, đàn ông nhiệt huyết không gia đình.)
Ông Lý mù tặng cho Thẩm Mục một câu kinh Phật:
— Chúng sanh độ tẫn, phương chứng Bồ Đề. (Chúng sanh độ hết rồi, mới chứng bồ đề.)
Khi ông Lý mù hướng về phía Lâm Lục Kiêu thì bị anh khoát khoát tay, từ chối thẳng thừng: “Không cần tặng cho tôi, tôi không tin những thứ này.”
Lúc ấy, ông Lý mù cũng chỉ lắc đầu cười, thật sự không nói nữa.
Đợi đến khi anh thi xong, định đến trường quân đội thì hai người lại gặp nhau ở đầu ngõ, ông Lý mù hiếm khi chủ động gọi anh lại.
Lâm Lục Kiêu rất ngạc nhiên, không ngờ vậy mà ông ấy cũng nhận ra anh, anh nghi ngờ quơ quơ tay trước mặt ông ấy, ông Lý mù kéo tay anh, nói: “Đừng có quơ nữa, chút xíu bản lãnh này cũng không có, thì ông đã sớm bị người ta gỡ bảng hiệu rồi.”
Lúc ấy Lâm Lục Kiêu mặc nguyên bộ đồ đen, đơn giản gọn gàng, sau lưng mang một cái ba lô màu đen, cảm thấy chuyện như vậy thật thú vị, vì vậy hiếm khi cà lơ phất phơ dựa vào bức tường đầu ngõ, tán gẫu với ông ấy.
“Sao ông biết được tôi đi qua đây?”
“Nói cho cậu biết, tôi được cái gì?”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười.
Nhưng mà cuối cùng ông Lý mù cũng nói.
“Gió, bước chân, hơi thở, cậu và ba cậu trai kia không giống nhau, thần thái của cậu tương đối vững vàng, bước chân trầm ổn, Đại Lưu sẽ thở mạnh, mùi trên người rất đậm.”
Những kiểu thế này cho dù có nói cũng chỉ là hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Lâm Lục Kiêu gật gật đầu, không lên tiếng.
Ông Lý mù nói: “Lúc Đại Lưu tới gặp tôi, hỏi tôi câu nói kia là ý gì.”
Lâm Lục Kiêu khoanh tay dựa ba lô vào tường, một chân co lên đạp lên tường, cong khóe môi, “Cậu ta nhát gan, ông nói vậy làm cho cậu ta sợ hãi.”
“Cậu thật sự không muốn nghe câu của cậu sao?”
Lâm Lục Kiêu nhìn ông: “Ông nói đi.”
Ông Lý mù cũng không nói nhiều hơn, trước sau chỉ nói có hai câu.
“Chàng trai trẻ, con rất cứng cỏi, chính trực, có khí phách, trong tương lai nhất định là một anh hùng.”
“Chỉ là từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Lâm Lục Kiêu, “Nói xong rồi à?”
“Lời tôi nói nhớ kỹ là được! Sẽ không làm hại cậu đâu!”
Lâm Lục Kiêu đứng thẳng lên, thu lại vẻ cà lơ phất phơ, khóe miệng không còn cười nữa, giọng nói cũng trầm xuống: “Nếu ông coi chuẩn như vậy, có coi được tại sao ba mẹ tôi lại ly hôn không?”
Ông Lý mù không nói gì thêm.
Lần đó chắc là lần gặp cuối cùng giữa họ, lúc Lâm Lục Kiêu trở về, nghe nói ông Lý mù đã đi rồi, không ai biết ông đi đâu.
……
Kim đồng hồ chỉ hơn mười một giờ.
Đại Lưu liếc nhìn Lâm Lục Kiêu đang ngồi trên ghế sofa, sau đó liếc nhìn Tôn Minh Dương và Thẩm Mục, ngập ngừng hỏi ý kiến Lâm Lục Kiêu: “Hay là, bây giờ tụi mình về trước ha?”
Lâm Lục Kiêu đang ngậm điếu thuốc, gật gật đầu.
Đại Lưu kéo hai người kia đứng lên, tạm biệt Nam Sơ, cười khà khà nói: “Chị dâu nhỏ! Hôm nay rất hân hạnh được biết chị, rãnh rỗi tới chơi thường xuyên nha, hay là tôi lưu số chị?”
Nói xong lập tức lấy điện thoại di động ra.
Bị Lâm Lục Kiêu đánh một cái, “Cút mau.”
Đại Lưu ngượng ngùng, “Được rồi, cút ngay đây.”
Sau khi ba người rời khỏi, trong nhà là một đống hỗn độn, chai lọ ngã chỏng vó, tàn thuốc rơi đầy trên sàn nhà.
Lâm Lục Kiêu tiễn bọn Đại Lưu đi xong quay trở lại, khoanh tay dựa vào tường hỏi cô, “Tôi đưa cô về nhé?”
Nam Sơ không chớp mắt, tốt bụng đề nghị: “Hay là em ngủ lại nhà anh? Anh cũng không cần phải đưa em về, sáng sớm mai em tự về.”
Lúc ấy đêm khuya, đèn phòng khách đã tắt, ở chỗ cửa chỉ có một bóng đèn tường đang sáng, vầng sáng màu vàng, ánh sáng ấm áp, Lâm Lục Kiêu dựa vào tường, giống như bị phủ một lớp viền màu vàng, sau này Nam Sơ vẫn thường xuyên nhớ tới phản ứng đêm đó của anh.
Khi đó Lâm Lục Kiêu hay dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái, cúi đầu nở nụ cười.
Nam Sơ cảm thấy thật sự quá đẹp trai, không giống với kiểu đẹp trai bình thường, tóm lại chính là mùi vị đàn ông.
“Đi thôi.”
Cười một hồi, anh nói.
Lâm Lục Kiêu cầm chìa khóa đi lấy xe, tay kia lại ném cho cô một cái áo khoác màu đen, rất sạch sẽ, hình như là mới lấy ra từ trong tủ treo quần áo lớn, Nam Sơ nhìn kỹ một chút, chắc là áo khoác mùa xuân của anh.
“Khoác lên trước đi.”
Nam Sơ khoác lên, cúi đầu nhìn mình, một cái váy dài hở ngực bó sát người, lại khoác lên một cái áo khoác màu đen của đàn ông, rộng thùng thình, vừa vặn che qua đùi cô, tự nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ quái lạ là muốn được bảo vệ, tự nhìn mình đến vui vẻ.
“Đẹp không?” Cô hỏi Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu mở cửa xe, quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi lại nhanh chóng lảng tránh ánh mắt sang chỗ khác, chui vào xe: “Mục đích mặc quần áo là để đẹp mắt hả?”
Nam Sơ vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái phụ, chui vào ngồi xong, nói: “Khó coi em thà là không mặc.”
“……”
“Em không mặc càng đẹp mắt.”
“……”
Chẳng thèm nói lý với cô, “Cô ở đâu?”
“Tinh Huy.”
Lâm Lục Kiêu lái xe hơi trầm lặng, tính tình ít nói, giống như trước kia vậy, lúc dừng đèn đỏ có thói quen một tay vịn tay lái, một tay khoác lên dọc theo mép cửa kính xe nhìn cảnh đêm.
Xe nhanh chóng dừng ở dưới lầu.
Trước khi xuống xe Nam Sơ trả áo khoác lại cho anh, Lâm Lục Kiêu nhận lấy ném ra ghế ngồi phía sau rồi chờ cô xuống xe.
Nam Sơ đứng ở ngoài xe, nhoài người qua cửa sổ nói với anh: “Một tuần sau, chúng ta sẽ ăn cơm với nhau, em tới tìm anh, hay là anh cho em số điện thoại đi.”
Cô khom người một cái, để lộ phong cảnh, cũng không phải là lộ ra hết, cái kiểu như có như không đó đặc biệt hấp dẫn người ta.
Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế ngồi, một cái tay vắt lên bệ cửa sổ, nhàn nhã quan sát cô, lúc anh không nói lời nào, lông mày nghiêm nghị lạnh lùng, tâm tư khó đoán. Một hồi lâu sau, anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, ném bật lửa vào trong hộc xe, thờ ơ hỏi: “Cô muốn gì ở tôi?”
Cũng chính cái thái độ dáng vẻ này gây khó dễ cho Nam Sơ, không có cách nào nắm bắt được.
Đêm khuya, cây cối yên tĩnh, ánh mắt của cô nàng sáng lấp lánh, còn sáng hơn ánh trăng, hỏi ngược lại anh: “Anh cảm thấy anh có gì cái gì để cho em lấy?”
Lâm Lục Kiêu cười lạnh, phun ra một ngụm khói, bàn tay để ra ngoài cửa sổ, híp mắt, búng tàn thuốc, mỉa mai nói: “Vậy cũng đúng, cô muốn cái gì mà không được, lúc trước quăng cho tôi đống tiền rồi bỏ đi rất thoải mái mà, không phải sao?”
“Tiền đó anh còn giữ sao?”
“Sớm xài sạch sẽ rồi.”
“Xài vào chuyện gì thế?”
Thật ra thì lúc đó Nam Sơ để lại tiền cho anh, trong lòng anh cũng rất khó chịu, với lại cô nhóc kia lại ra đi lặng lẽ, nhắc đến là muốn nổi cáu rồi, vốn nghĩ đem đống tiền kia ném đi, nhưng anh phục vụ cho quân đội thì sao có thể ném Mao chủ tịch đi chứ, đi hai bước, cảm thấy không ổn, lại quay lại nhặt lên, ngày hôm sau bảo Đại Lưu quyên tặng cho trại trẻ mồ côi.
Dù sao cũng không thể giữ lại.
“Cô quản tôi à?” Lâm Lục Kiêu phun ra một câu, nói thẳng không kiêng kỵ: “Cô cũng đừng đến tìm tôi, chuyện năm đó, đổi lại là người khác tôi cũng sẽ cho ở nhờ như vậy, dù sao tôi cũng ở trong đội, trong nhà không có ai, cho thuê lại xem như có thêm chút thu nhập.”
Nam Sơ lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt đong đưa, “Trong lúc đó anh có trở về nhà ba chuyến đấy.”
Lâm Lục Kiêu khởi động xe, “Là do tôi chưa quen, nhất thời quên mất trong nhà còn có một người.”
“Lần đầu tiên là anh quên, lần thứ hai cũng quên luôn à? Còn lần thứ ba thì sao đây?”
“…..Tôi mà thèm à, cô sẽ không nghĩ là tôi có ý gì với con nhóc như cô đó chứ?”
Nam Sơ nhún vai, mặt ra vẻ như sao tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào.
“……” Không có cách nào nói chuyện mà.
Yên lặng một lát, Lâm Lục Kiêu quyết định không tiếp tục dây dưa với cô nữa, đuổi cô đi lên lầu.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, mau đi lên đi.”
“Vài tuần nữa cùng ăn cơm nha?” Nam Sơ vẫn không quên chuyện này.
Lâm Lục Kiêu sâu sắc liếc nhìn cô một cái, phát hiện cô nàng này thật sự quá cố chấp, nói qua loa: “Không nói trước được, đến lúc đó rồi hãy nói.”
Nam Sơ bày ra bộ dáng không đồng ý thì cô sẽ không đi lên.
Lâm Lục Kiêu nhíu mày, bực mình nói, “Được được được.”
“Đưa điện thoại cho em.” Nam Sơ đưa tay ra.
“Để làm gì?”
“Lỡ như anh lại trốn đi chỗ khác như lần trước thì em đi đâu tìm đây?”
Lâm Lục Kiêu liếc nhìn cô một cái, lấy điện thoại từ trong túi quần ra ném cho cô, Nam Sơ vững vàng chụp lấy, gọi sang điện thoại của mình, chắc chắn gọi được rồi mới ném trả lại cho anh, hài lòng cười với anh rồi vẫy vẫy tay, nói khẽ: “Đội trưởng Lâm, ngủ ngon!”
Lâm Lục Kiêu dựa người vào ghế, một tay vịn tay lái, một tay kẹp điếu thuốc, vắt ra ngoài cửa sổ, thuốc lá cháy hơn nửa điếu, đầu thuốc lá bay ra từng vòng khói nhạt, gió đêm thổi qua, tàn thuốc bị gió thổi bay, xé thành những hạt bụi hòa vào trong không khí.
Anh nhìn theo bóng lưng Nam Sơ.
Đầu lưỡi liếm răng, hừ một tiếng rồi cười khẽ.