Bạn đang đọc Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất FULL – Chương 67
Phó Lễ Hành đương nhiên biết hôm nay Đồng Vũ Vụ đi tham gia họp lớp.
Từ hôm qua, cô đã bắt đầu lựa chọn trang sức, còn tham khảo ý kiến của anh nữa, sáng nay cô chuẩn bị sandwich cho anh, hỏi cô sao không ăn, cô chống cằm nghiêm túc nói: “Em phải tham gia họp lớp, không thể ăn nhiều, nếu không khi ngồi xuống sẽ lộ ngấn bụng, không phải sẽ rất khó coi sao?”
Cô còn không biết bản thân đã làm sai nữa.
Nhưng mà cô cũng không dám quá lộ liễu, dưới ánh mắt áp bức của anh, vẫn phải ăn một quả trứng gà và một chút hoa quả.
Loại họp lớp này theo lý mà nói, anh cũng không quan tâm, nhưng mà không biết vì sao khi chuẩn bị tan làm, anh đột nhiên nhớ tới bộ phim đi xem cùng cô.
Mặc dù anh nghĩ đã lãng phí hai giờ để xem một bộ phim không ra gì, loại phim này căn bản là sau khi kết thúc không đáng để anh phải phí tế bào não để suy nghĩ, nhưng vô cùng không khéo chính là anh lại nghĩ đến, hơn nữa tình tiết của đoạn đầu bộ phim lại đọng lại trong đầu anh, không xóa đi được.
Vì thế, như bị ma xui quỷ khiến, anh liền gọi điện thoại cho cô.
Anh cũng không biết vì sao mình lại như vậy, kết hôn hai năm, có lẽ anh chưa đủ hiểu cô, nhưng với nhân phẩm của cô thì anh rất chắc chắn, cô không phải là người không biết chừng mực, cho dù trong lòng cô vẫn còn tình cảm với Tần Dịch, cô cũng sẽ không cùng Tần Dịch nối lại tình cảm, lại sẽ càng không làm ra chuyện gì có nửa điểm không phù hợp với thân phận Phó thái thái.
Cô rất thông minh, cũng rất thức thời, mấy năm qua anh cũng biết điều cô muốn chính là cái gì.
Gọi điện thoại xong, anh cũng nói rõ sẽ đến đón cô, mặc dù hiện tại anh cũng vì tâm trạng không biết vì sao mà cảm thấy mệt mỏi, đồng ý rồi thì sẽ không lật lọng, đi đến bãi khởi động xe, hướng đến khách sạn Gia Hòa mà cô nói.
Bên kia, Đồng Vũ Vụ sau khi cúp điện thoại không giấu được vui mừng.
Hôm nay là ngày khiêu chiến cuối cùng, cô không muốn vào thời điểm quan trọng này mà gặp bất trắc, trong lòng cô cũng đã có tính toán, nếu Phó Lễ Hành không gọi điện tới, cô cũng sẽ đem hóa đơn này trì hoãn lại.
Một tuần không có ý nghĩa lại buồn chán rốt cuộc cũng đã qua.
Bạn học nữ bên cạnh thấy Đồng Vũ Vụ sau khi nghe điện thoại lại vui vẻ như vậy, liền trêu ghẹo nói: “Có phải chồng cậu gọi đến hay không, anh ta quản cậu thật nghiêm.”
Đồng Vũ Vụ cầm lấy ly chạm nhẹ với cô, mỉm cười nói, “Anh ấy nói qua đón tôi, thật ra tôi cũng lái xe đến, nhưng mà anh ấy lo lắng tôi có uống rượu.”
Hôm nay cô cũng không để tài xế đi cùng, vốn là tính không uống rượu chỉ uống nước chanh thôi.
“Mặc dù tôi độc thân, nhưng hôm nay tôi ăn no rồi, không cần cho tôi ăn cẩu lương đâu.”
Người ngồi cạnh Đồng Vũ Vụ cũng nghe được đoạn nói chuyện, bắt đầu tâng bốc
“Vũ Vụ mình nhìn không ra cậu bị chồng quản nghiêm vậy nha.”
“Hai vợ chồng các cậu kết hôn cũng đã hai ba năm rồi, cũng đều đã vào giai đoạn vợ chồng già rồi, sao lại cứ giống như vừa mới kết hôn vậy, mau mau, truyền thụ một chút bí quyết bảo trì hôn nhân cùng tình cảm mới mẻ cho chúng tôi đi!”
Tống Tương cũng chua xót.
Cô và Từ Duyên Thanh tình cảm cũng rất tốt, nhưng mà chính là hẹn ước từ nhỏ của hai gia đình.
Trong lúc đó Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành lãng mạn như thế nào, ai cũng biết, Phó Lễ Hành vì cưới Đồng Vũ Vụ, mà chấp nhận mọi áp lực, đặt trong tiểu thuyết và phim truyền hình có phải chính là tình tiết lãng mạn “Cần mỹ nhân không cần giang sơn” không?
Cô phải thừa nhận, cô hâm mộ muốn chết!
Một người đàn ông cao cao tại thượng, không dính bụi trần, lạnh lùng tự phụ, không đặt phụ nữ vào trong mắt, chỉ quay đầu nhìn một người, trong mắt chỉ có người đó, cười với người đó, chỉ ôn nhu với cô ấy…..ô ô ô Từ Duyên Thanh anh chết rồi sao!
Ngoài mặt Tống Tường vẫn làm bộ dáng lạnh lùng quý phái, nhưng lại đưa tay vào túi xách lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Từ Duyên Thanh
[Ở đâu vậy?]
[Ba phút rồi, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, anh đang ở cùng người khác sao?]
[Được lắm, năm phút rồi, anh một chút cũng không quan tâm em.]
[Kéo đen, về sau đừng liên hệ nữa.]
Nửa giờ sau, Đồng Vũ Vụ đứng dậy, quơ quơ điện thoại trong tay, cười tủm tỉm nói, “Ngại quá, lão công của tôi đến rồi, anh ấy là lần đầu tới khách sạn Gia Hòa này, tôi sợ anh không tìm được phòng, tôi đi đón anh ấy, mọi người cứ tiếp tục ăn ngon miệng.”
Đồng Vũ Vụ bộ dạng phong tình vạn chủng quay người rời khỏi.
Tống Tương vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Từ Duyên Hải, liền tức giận ăn đồ ăn.
Đồng Vũ Vụ rời khỏi phòng bao, liền nhìn thấy Phó Lễ Hành từ thang máy đi tới, nghĩ đến anh đã chủ động đến giúp cô thanh toán, cô cảm thấy cả người anh đều tỏa ra ánh hào quang, cô chủ động đi đến, thuận tiện nắm cánh tay của anh, nghiêng đầu cười nói, “Anh còn chưa ăn cơm nữa, em đã nói phục vụ chuẩn bị mấy món mà anh thích ăn, bọn họ cũng không có đụng vào đâu.”
Phó Lễ Hành cúi đầu nhìn cô nói, “Mọi người vẫn chưa dùng cơm xong sao?”
“Cũng sắp rồi.
Đáng tiếc là anh đã bỏ lỡ phần kích thích nhất của buổi họp lớp.” Đồng Vũ Vụ nói nhanh hơn một chút, “Từ mấy năm trước, buổi họp lớp của chúng em có một quy tắc bất thành văn, chơi đoán số để định thắng thua xem ai thanh toán, hôm nay em thua, nếu anh có anh ở đây giúp em đoán số, với sự thông minh của anh nhất định sẽ không thua.”
Phó Lễ Hành nghe vậy thì bật cười: “Mấy trò chơi đoán số này dựa vào vận may mà.”
“Em cảm thấy anh làm cái gì cũng không thua nha.” Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu cười cười, lộ ra lúm đồng tiền, “Em thua, bọn họ đều muốn chỉnh em, liền gọi một bàn lớn thức ăn luôn.”
Nghe giống như là oán giận, nhưng mà cô vừa cười vừa nói, bộ dạng giống như cô cùng mấy bạn học có quan hệ rất tốt, tạo thành một nhóm vậy.
Nói đến đây, bọn họ cũng đến cửa phòng bao, Đồng Vũ Vụ không nói thêm nữa.
Như vậy, lấy thói quen thân sĩ của Phó Lễ Hành, hôm nay anh sẽ không để cô phải thanh toán.
Phó Lễ Hành cùng Đồng Vũ Vụ đi vào phòng bao, mọi người đang líu ríu nói chuyện trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, phòng bao không một tiếng động, cơ hồ có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Phó Lễ Hành lớn hơn bọn họ mấy tuổi, trước đó Đồng Vụ Vụ ở trước mặt họ trào phúng nói những lời đó cũng không sai.
Bọn họ mặc dù cũng thuộc nhóm Phú nhị đại ở Yến Kinh, nhưng mà có một số người còn đi học, một số khác hoặc không có lý tưởng hoặc chỉ giữ tạm chức vụ ở công ty, mới 25 tuổi, mấy trưởng bối trong gia tộc cũng không yên tâm giao trọng trách cho bọn họ.
Nếu nói bọn họ là những phú nhị đại không có gì để làm, vậy Phó Lễ Hành chính là con của trời đứng trên bậc cha chú thậm chí là tổ tông của bọn họ rồi.
Rõ ràng anh ta là chồng của Đồng Vũ Vụ, nhưng bọn họ lại có cảm giác người đàn ông tuấn tú mang đồ tây giày da đứng trước mặt này chính là một trưởng bối.
Ai còn dám làm càn chứ.
Vẫn là lớp trưởng đứng lên trước, cầm lấy ly rượu vui vẻ nói: “Phó tổng, chào ngài, tôi là bạn học của Đồng Vũ Vụ tên là Tằng Thế Lễ, tôi kính ngài một ly, tôi uống trước, ngài cứ tùy ý.”
Đồng Vũ Vụ bị lời nói này chọc cười, cô nghiêng đầu tựa vào vai của Phó Lễ Hành, bộ dạng thận trọng của bọn họ nhìn Phó Lễ Hành giống như đang nhìn thầy giáo chủ nhiệm vậy, thuận tiện nói: “Lớp trưởng à, cậu gọi lão công của tôi là ngài, tôi là vợ của anh ấy, sao cậu lại đối xử không công bằng vậy chứ, nào, cậu cũng mau gọi tôi là ngài đi.”
Tằng Thế Lễ không nói gì, lau lau mồ hôi không có trên trán: “Được rồi, cô nãi nãi, ngài ngài ngài.”
Nếu anh ta dám đem Phó Lễ Hành đặt ngang hàng với mình, khi về nhà để cha anh ta biết được chỉ sợ anh bị mắng đến không biết đâu là hướng bắc nữa,
Phó Lễ Hành đối với Tằng Thế Lễ mỉm cười vuốt cằm, nhìn thấy ly nước trước mặt Đồng Vũ Vụ, thấp giọng hỏi, “Của em sao?”
“Dạ.”
Phó Lễ Hành cầm lấy cái ly cô đã uống qua, bên trong vẫn còn nửa ly nước chanh, anh giơ lên ra hiệu với Tằng Thế Lễ, rồi uống một ngụm, “Hôm nay tôi còn phải lái xe, nên không uống rượu được.”
Người ngoài nhìn vào, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ là vợ chồng, anh uống ly nước chanh mà cô uống dỡ cũng không phải là chuyện gì không bình thường, cũng không có ai để ý đến, nhưng đại não của Đồng Vũ Vụ lại trống rỗng mấy giây, kinh ngạc nhìn chằm chằm cái ly, qua một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Anh, anh ta không phải có bệnh sạch sẽ sao?
Anh có biết đây là ly của cô không! Đúng, anh ta biết mà, vậy anh vì sao lại muốn uống ly nước chanh của cô chứ!
Sau đó, Phó Lễ Hành im lặng dùng bữa, Đồng Vũ Vụ còn đang buồn bực vì không biết hành động của anh là vô tình hay cố ý, nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không chú ý nghe nội dung câu chuyện mà mọi người đang nói.
“Vũ Vụ, cậu có đi không?”
Nghe có người nhắc đến tên của cô, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, bản thân lại vì một hành động nhỏ của Phó Lễ Hành mà tâm trạng rối loạn, trong lòng ảo não, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, “Sao vậy?”
“Có lão công ngồi bên cạnh nên cậu không để ý đến bọn tôi nữa sao?” Một bạn học cố ý trêu ghẹo, “Vũ Vụ, bọn tôi cũng không phải là không khí nha, được rồi, không nói giỡn với cậu nữa, Tằng Thế Lễ không phải mở quán KTV sao, cậu ta nói dẫn bọn mình qua đó ca hát, cho chúng ta phòng lớn nhất, tốt nhất, thật vất vả mới chiếm được chút tiện nghi của cậu ta, cậu có đi không?”
Thật ra Đồng Vũ Vụ rất muốn đi.
Ngoại trừ kết hôn, thì đây là lần đầu tiên Phó Lễ Hành cùng cô tham gia họp lớp.
Cho dù cô có ở trong vòng bạn bè đăng mấy trăm trạng thái khoe ân ái cũng không bằng anh bồi cô đi với bạn bè học chung nha.
Mọi người đều biết cô là Phó thái thái, nhưng mà vẫn có nhiều lời đồn nói rằng năm đó anh ta vô cùng yêu cô nên mới kết hôn với cô, nhưng so với Tống Tương, cô vợ nhỏ như cô cũng sẽ không được cưng chiều quá hai năm, chung quy là do anh ta rất ít bồi cô.
Từ Duyên Thanh cũng bận rộn nhiều việc giống như vậy, nhưng mà năm trước cũng tham gia họp lớp, còn có đầu năm nay bạn học hồi tiểu học kết hôn, hắn cũng bồi Tống Tương tham gia.
Đồng Vũ Vụ nhìn về phía Phó Lễ Hành, ánh mắt làm nũng, giọng điệu cầu xin hỏi: “Anh có muốn đi không?”
Giới hạn của Phó Lễ Hành lại rơi xuống, từ lúc anh gọi điện thoại cho cô rồi đến đây, liền khẳng định hôm nay không cần phải suy nghĩ đến nguyên tắc gì nữa, anh nhìn ra được là cô muốn đi, vì thế vẻ mặt ôn nhu nói: “Đi thôi.”
Hôm nay Đồng Vũ Vụ có chút cảm động
Anh cứu vớt cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng (mặc dù thanh toán chỉ là chuyện nhỏ) hiện tại lại ở trước mặt bạn học còn cho cô mặt mũi nữa.
Thật khổng hổ là “người đàn ông cô yêu nhất”
Đồng Vũ Vụ nhất thời vừa cảm động lại vừa kích động, bàn tay đặt dưới bàn lén lút hướng tới anh dò xét, khi chạm đến tay anh, cô thử dùng ngón út ngãi ngãi một cái, tiện thể được một tấc lại tiến một thước nắm lấy tay anh.
Phó Lễ Hành cũng không nghĩ đến Đồng Vũ Vụ sẽ làm hành động mờ ám như vậy, từ khi quen biết đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên nắm tay để dưới bàn.
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, bên tai là bạn học của cô đang vui cười đùa giỡn, trong phòng bao náo nhiệt này, anh ngồi trước cái bàn, ngoài mặt vẫn là bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng, ở dưới bàn, lại mở lòng bàn tay ra cùng cô mười ngón đan chặt..