Bạn đang đọc Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất FULL – Chương 145
Một năm này, Đồng Vũ Vụ tham gia cuộc thi thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế.
Từ khi thành lập phòng làm việc IF đến bây giờ cũng đã nhiều năm và vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Đồng Vũ Vụ biết thành công nho nhỏ hiện tại của cô không thể tách rời khỏi sự trợ giúp của Phó Lễ Hành ở hậu phương.
Chẳng qua là anh sẽ không giành công lao với cô nhưng trong lòng cô đều hiểu rất rõ.
Con đường thiết kế trang sức của Đồng Vũ Vụ này chính là giữa chừng đổi nghề, nếu chỉ mới vài năm ngắn ngủi mà đã vượt qua các cao thủ để giành ngôi vị quán quân, chỉ sợ là thật sự không khoa học, nói không chừng còn bị người ta nghi ngờ có điều gì mờ ám.
Trong cuộc thi thiết kế trang sức lần này, cô đã đặt hết tâm huyết hơn nửa năm, cuối cùng cũng giành được hạng ba, cô đã vô cùng kinh hỉ rồi.
Sau khi bữa tiệc chúc mừng kết thúc, Đồng Vũ Vụ thật sự đã hơi ngà ngà say.
Hôm nay cô rất vui, hơn nữa còn có trợ lý và chồng hộ tống bên cạnh nên cô cũng buông thả một chút, người khác đến mời rượu thì cô đều không từ chối.
Đến lúc trở về nhà thì gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã phủ một tầng ửng hồng, cả người cũng mang theo mùi rượu.
Làm sao Phó Lễ Hành có thể xác định được lúc này, vợ anh là đang thật sự say chứ không phải đang giả vờ say?
Vừa bước đến lầu hai, cô lập tức dừng bước, xoay người muốn đi đến hướng khác với hướng phòng ngủ: “Em muốn đi nhìn xem bảo bối của em.”
Lúc này trông cô đã có chút tỉnh táo.
Phó Lễ Hành lập tức ngăn cô lại và nói: “Bọn nhỏ đã ngủ rồi, trên người em đều là mùi rượu, cẩn thận làm chúng say.”
Nếu như trước đây thì anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản nhưng lúc này đã rất muộn rồi, bảo mẫu và Thanh Dịch đang ngủ trong phòng trẻ con, hiện tại lại là mùa hè, nếu cô không uống quá nhiều thì anh cũng sẽ không ngăn cản cô, Nhưng rõ ràng là Đồng Vũ Vụ đã uống không ít, sao anh có thể yên tâm để cô một mình qua đó, lỡ đâu cô lại té ngã giống lần trước thì sao?
Nhưng nếu như anh đi theo thì liệu bảo mẫu có lúng túng khó xử không?
Dù sao thì lúc này bảo mẫu và Thanh Dịch cũng đã ngủ rồi, bây giờ anh có nên qua đó gõ cửa không? Nếu như gõ cửa thì liệu có đánh thức Thanh Dịch không? Đồng Vũ Vụ có thể không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào nhưng anh lại không thể, cho dù bảo mẫu lớn tuổi hơn anh nhưng dù sao cũng là người khác phái.
Trước đây, Phó Lễ Hành chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về những chuyện khác ngoại trừ công việc nhưng bây giờ không thể không nghĩ ngợi nhiều hơn.
Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu như đang suy nghĩ lời anh nói, sau đó cô gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng, anh nói đúng.
Ngày mai Lạc Ý còn phải đến trường, không thể uống say.”
Phó Lễ Hành kinh ngạc nhìn cô.
Nhìn chằm chằm một lúc mới xác định cô đã thật sự say rồi.
Nhắc đến cũng thật ngượng ngùng, chỉ mới hai năm trở lại đây anh mới phát hiện thật ra tửu lượng của vợ anh lại cao hơn anh.
Anh dìu cô trở về phòng ngủ, Đồng Vũ Vụ vốn đã say khướt nên càng đáng yêu và làm nũng hơn so với bình thường, cô ôm cổ anh không chịu buông: “Lão công, có phải em rất giỏi không?”
Phó Lễ Hành bất đắc dĩ: Là ai trong tiệc ăn mừng nói phải khiêm tốn, là người nào nói giám khảo chỉ khích lệ mình là người mới thôi, là ai nói chỉ cần xếp hạng ba là được…
Hãy nhìn cô lúc này đi, cái đuôi nhỏ của cô đang đắc ý vẫy vẫy kìa.
Nhưng anh lại rất thích dáng vẻ này của cô, dáng vẻ kiêu ngạo muốn nhận được sự khen ngợi và công nhận chỉ có anh mới nhìn thấy được.
Anh thuận thế ôm eo cô gật đầu: “Đúng là rất giỏi.”
“Vậy có phải anh nên thưởng cho em không?” Đồng Vũ Vụ rất giỏi trong việc vòi vĩnh quà tặng.
Cô nói như vậy thì anh cũng không bất ngờ: “Em muốn gì?”
Đồng Vũ Vụ mập mờ nhìn anh, ngón tay lướt qua hầu kết của anh, ý tứ ám chỉ vô cùng mạnh mẽ: “Cái gì cũng đều được sao?”
Hầu kết của Phó Lễ Hành chuyển động lên xuống, anh nhìn chằm chằm cô, lòng bàn tay cũng nóng ran, liếc nhìn phòng tắm, trong mắt càng thêm nóng bỏng: “Cái gì cũng được.”
“Là anh nói đó nha.” Đồng Vũ Vụ nhanh chóng buông anh ra, cười hì hì lắc di động trong tay: “Em đã ghi âm lại rồi, anh phải đồng ý với em, em muốn mặc áo cưới chụp ảnh một lần nữa.
Đây là phần thưởng của em đó.”
Ôi, chồng ơi.
Cô kết hôn với một tên gian thương nên đã rút ra kinh nghiệm và bài học về việc chèn ép cũng như tống tiền trong vài năm qua, lại còn học một biết mười.
Đầu tiên phải khiến anh hiểu lầm cô thật sự đã uống say, sau đó lại cố gắng dụ dỗ, quả nhiên người đàn ông này lập tức gật đầu đồng ý mọi thứ.
Điều này chứng tỏ cô vẫn còn sức hấp dẫn với anh sao? Hì hì.
Phó Lễ Hành: “?”
Hóa ra bày nhiều trò hoa hòe hoa sói như vậy chỉ vì chuyện này thôi à?
Chụp ảnh cưới sao?
Có thể từ chối được không? Đối với thẳng nam mà nói thì chụp ảnh cưới là chuyện mà họ tuyệt đối không muốn trải nghiệm lần thứ hai, chỉ xếp sau đám cưới mà thôi.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy sắc mặt của anh thì lại quơ quơ điện thoại: “Em đã ghi âm rồi đấy.
Nếu anh không đồng ý thì sẽ là người không giữ đúng lời hứa.
Sau này làm sao có thể khiến em và các con tin tưởng được chứ?”
Chính đáng và đủ chứng cứ, không thể nào phản bác được.
Đối với một người đàn ông đang muốn trở thành ba ba tốt và người chồng tốt mà nói thì không giữ đúng lời hứa quả thực là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, hậu quả cực kỳ lớn.
Nhưng tại sao lại nói Phó Lễ Hành là một tư bản độc ác thì chính là đạo cao một thước ma cao một trượng, anh đẩy cặp kính trên sống mũi, nhẹ nhàng nói: “Anh đồng ý nhưng em vẫn chưa nói thời gian.”
Đồng Vũ Vụ trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này, người đàn ông đang ở trước mặt cô hoàn toàn thả lòng, không làm người nữa.
Quả nhiên vợ của gian thương không thể so sánh với gian thương.
Cô còn phải học hỏi rất nhiều điều từ anh.
Cô làm loạn một trận, kiên quyết nhõng nhẽo, cuối cùng hai người đều lùi lại một bước, có thể chụp ảnh cưới nhưng không phải bây giờ mà vào kỷ niệm mười lăm năm họ kết hôn, đám cưới pha lê.
Đồng Vũ Vụ đếm đếm ngón tay tính toán một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, còn mấy năm nữa, cô cần phải chú ý bảo dưỡng nhiều hơn!
Cô nhất định phải chụp ảnh cưới một lần nữa!
***
Lần này đạt được giải ba trong một cuộc thi đấu lớn, Đồng Vũ Vụ cũng hào phóng một lần, ngoại trừ thưởng tiền cho nhóm nhân viên trong studio ra thì còn rất mạnh tay mời bọn họ đi du lịch Nhật Bản, cũng không phải đi theo đoàn mà là tự túc.
Để giúp bọn họ có đủ thời gian du lịch thì ngoại trừ đặt vé máy bay và đặt khách sạn ra thì còn trả một khoản kinh phí du lịch nữa.
Trước đây, Đồng Vũ Vụ từng nghe cô bé ở lễ tân phàn nàn về việc công ty nói sẽ đi du lịch Hàn Quốc, kết quả chuyến đi theo đoàn đã được sắp xếp hết.
Mỗi buổi sáng sáu giờ rời giường, buổi tối chín, mười giờ mới quay về khách sạn, đi dạo ngắm cảnh cứ như chạy show vậy, cuối cùng chỉ có thể ngủ bù trên xe buýt, đó hoàn toàn không phải một tour du lịch mà là chịu tội, đi team building còn đáng sợ hơn đoàn du lịch.
Cô nghe được nên hiện tại cũng không tổ chức team building mà du lịch cũng đều để bọn họ sắp xếp tự do đi lại, nhưng cô sẽ tự tìm hướng dẫn viên du lịch người Trung Quốc bản địa cho họ còn thời gian để cho nhân viên của mình tự thu xếp.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân cảm động đến mức liên tiếp khoe khoang trong vòng bạn bè.
Còn tại sao Đồng Vũ Vụ lại chọn Nhật Bản à?
Bởi vì cô cũng muốn đi thăm lại chốn cũ.
Dạo chơi đêm ở Tokyo vào năm cô hai mươi hai tuổi đã mở ra câu chuyện của mình và Phó Lễ Hành, bây giờ cô đã hơn ba mươi tuổi, nhớ lại chuyện xảy ra ở tuổi hai mươi hai dường như chỉ mới là ngày hôm qua.
Cô thật sự rất muốn đi cùng Phó Lễ Hành một lần nữa.
Đồng Vũ Vụ vốn định mang theo đứa nhỏ cùng đi du lịch, bất quá cũng chỉ dự định mà thôi.
Lạc Ý còn đi học, hơn nữa cô bé không dễ dàng thích nghi được với khí hậu, lúc này Thanh Dịch cũng mới hơn một tuổi, hơn nữa trong khoảng thời gian này nhóc mập đó đang bước vào giai đoạn chán ghét sữa…!Nói tóm lại, bác sĩ gia đình đưa ra lời khuyên không nên cho cậu bé ra nước ngoài, đúng lúc, Phó Lễ Hành cũng hy vọng chỉ có hai người bọn họ thôi.
Kể từ khi Lạc Ý ra đời đến bây giờ, bọn họ chưa bao giờ đi chơi một mình, mặc dù trước khi sinh Lạc Ý cũng hiếm khi ra ngoài du lịch…
Sau khi Đồng Vũ Vụ bàn bạc với Phó Lễ Hành xong thì cả hai quyết định để Lạc Ý và Thanh Dịch trở về nhà cũ, nhờ ba Phó, mẹ Phó, những người mỗi ngày đều ở trong wechat gia đình bảo nhớ hai đứa cháu, giúp chăm sóc bọn trẻ.
Sau khi tin tức này được gửi đi thì ba Phó, người vẫn thường quan tâm đến việc chia sẻ các kiến thức về dưỡng sinh, đã hưởng ứng đầu tiên: “Được! @Huân y thảo, chờ lát nữa sẽ nói với mẹ Lưu thu dọn phòng ốc lại một chút.”
Mẹ Phó cũng nhanh chóng hưởng ứng: [Vì cuộc sống hạnh phúc cụng ly.jpg]
Mẹ Phó: [ @Thượng thiện nhược thủy, xem liên kết tôi gửi đi.]
Mẹ Phó: [Chia sẻ liên kết: Hành trình nuôi dưỡng trẻ nhỏ nhất định phải tin vào khoa học.]
Sau khi Đồng Vũ Vụ nhìn thấy đoạn nói chuyện này thì cười đến đau quai hàm.
Ba Phó chính là người ông có thể làm bất cứ điều gì miễn là những đứa cháu của mình hạnh phúc.
Một lần Thanh Dịch trở về nhà cũ và nhìn chăm chú vào cây kẹo mút hình Mickey trên đĩa, cậu bé còn nhỏ tuổi đã rất thông minh, biết bà nội sẽ không cho mình ăn, ba ba ma ma cũng sẽ không, chị gái lại càng không, cho nên cậu bé cứ nhìn chăm chú ba Phó.
Mẹ Phó vẫn chỉ giả vờ mở gói kẹo và nói một cách đau khổ: “Làm sao bây giờ, bà nội không mở ra được, không mở ra được.”
Nào biết ba Phó đã nhanh chân chạy đến, vội vàng mở giấy gói kẹo ra, sau đó đưa cho Thanh Dịch, còn rất đắc ý nói: “Ông nội có thể mở ra được nè.”
Mẹ Phó giật lấy cây kẹo mút trong tay Thanh Dịch bằng tốc độ nhanh nhất, có thể gọi là cướp đoạt thức ăn trước miệng hổ.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, Thanh Dịch đã liếm được vài miếng.
Mẹ Phó thường ngày vẫn rất đoan trang tao nhã nhất thời trở nên gắt gỏng: “Ai nói ông có thể cho Thanh Dịch ăn kẹo mút này chứ!”
“Ông có thể mở nó ra, ông thật sự giỏi lắm phải không?!”
“Ông được nhất, ông lợi hại nhất có đúng không, người khác đều chỉ là kẻ ngốc đúng không?!”
Ba Phó: “?”
Có người bà thường xuyên xem sách giáo dục trẻ con như mẹ Phó thì Phó Lễ Hành cũng yên tâm khi gửi các con về nhà cũ.
Tối hôm đó, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành cùng nhau thu dọn đồ đạc cho hai đứa nhỏ.
Lạc Ý và Thanh Dịch đang chăm chú đọc sách ảnh.
Chẳng qua Thanh Dịch vẫn không thích cái này cho lắm.
Những sách ảnh mà Đồng Vũ Vụ đã mua cho cậu bé thì trên cơ bản Thanh Dịch đều xé nát nó, sau đó thậm chí còn vươn móng vuốt vào sách tranh của chị gái mình.
Điều này khiến Lạc Ý vô cùng tức giận, chỉ có thể điên cuồng viết “những việc làm xấu xa” vào sổ ghi chú.
“Đây là gì?” Lạc Ý chỉ vào một động vật nhỏ hỏi Thanh Dịch.
Thanh Dịch nhìn thoáng qua, trả lời một cách lơ đễnh: “Thỏ thỏ.”
“Đúng!” Lạc Ý hưng phấn: “Còn kia?”
“Mèo ~”
“Đúng, đây là con mèo nhỏ, vậy con này?”
“Chó.”
Cuối cùng Lạc Ý chỉ vào một con voi và hỏi “Đây là con gì?”
Thanh Dịch không biết, nhìn cô bé bằng đôi mắt to tròn.
“Đây là con voi, một con voi.”
Thanh Dịch gật đầu: “Voi.”
“Nhớ kỹ chưa? Đây là con voi.”
“Dạ, voi!”
Lạc Ý cảm thấy em trai mình rất thông minh và học rất nhanh.
Kết quả cô bé lật một trang, sau khi hỏi mấy động vật nhỏ khác thì chỉ vào con voi hỏi Thanh Dịch.
Cậu bé không nhớ ra được, nhóc mập này còn trực tiếp ngã ra sau, nãi thanh nãi khí nói: “Bảo bảo đau đầu lắm.”
Lạc Ý: “…”
Sau khi dạy mấy lần, Thanh Dịch không biết là cố ý hay thật sự không nhớ, dù sao thì khi dạy, cậu bé vẫn biết đó là con voi nhưng giây sau lại quên mất.
Lạc Ý rên rỉ: “Phó Thanh Dịch, sau này em đừng nhờ chị dạy em làm bài tập nữa!”
Đương nhiên lúc này Lạc Ý cũng không ngờ rằng mấy năm sau, Phó Thanh Dịch không để cô bé dạy bài tập cho mình mà cậu bé lại cầm bài thi không đủ điểm cầu xin Lạc Ý giả chữ ký của ba mẹ….