Bạn đang đọc Người đã rung động – Chương 4:
Edit: Hanna
Thời gian ra chơi giữa giờ, từng đợt hương quế từ bên ngoài cửa sổ bay vào theo chiều gió, quạt trần đã cũ vang lên từng trận kẽo kẹt kẽo kẹt. Chu Đường đang chữa bài tập cho học sinh, đột nhiên có một đứa bé trai xông tới, thở hổn hển.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô giáo Chu, không hay rồi, Tô Triều Lộ đánh nhau với bạn khác!” Học sinh nam kia chảy mồ hôi ròng ròng, trên đồng phục học sinh màu trắng xanh ướt đẫm, đầu tóc cũng ướt dầm dề.
Chu Đường vừa mời tiếp nhận lớp này không lâu, không hiểu tình hình ra sao, cô chỉ biết Tô Triều Lộ là một bé gái ngoan ngoan nhỏ nhẹ, làm sao có thể đánh nhau với bạn học được?
Khi cô đuổi tới đó, tình hình rất hỗn loạn, bàn ghế lộn xộn, bé gái tên Tô Triều Lộ hai mắt đỏ hoe, tóc tai bù xù, mặt mày đen xì, sách vở bị xé nát vứt dưới chân.
Mà trên mặt một bé trai khác có mấy vết cào, điều kiện gia đình của bé trai kia rất tốt, cha mẹ cậu thường xuyên quan tâm tới Chu Đường, nhưng Chu Đường không thích việc đó, cô muốn đối xử bình đẳng, mỗi học sinh đều giống nhau.
Trời ạ, đây là việc mà học sinh tiểu học sẽ làm à? Chu Đường chỉ có thể cảm thán trẻ con bây giờ trưởng thành quá sớm rồi.
Cô ngồi xổm xuống an ủi Tô Triều Lộ: “Đừng khóc.” Nói xong thì thuận tay lau nước mắt cho cô bé.
Đứa bé trai kia bị cào mấy vết đỏ rớm máu trên mặt, Chu Đường lấy khăn giấy lau cho cậu, hai đứa nhỏ yên lặng cúi đầu không nói lời nào.
Cô bảo lớp trưởng và lớp phó lao động dọn dẹp lớp, gọi hai đứa nhỏ kia tới văn phòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong văn phòng, hai đôi mắt của chúng như con thỏ nhỏ vô cùng đáng thương, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào trong, hai đứa bé càng có vẻ đáng thương hơn.
“Nói đi! Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Hai đứa đều không chịu nói chuyện, trong văn phòng tĩnh lặng không có tiếng người, bình đun nước nóng bằng điện đang sôi lên lục bục lục bục. Thời gian chậm rãi trôi qua, hai đứa nhỏ vẫn không chịu mở miệng.
“Được rồi, hai em không muốn nói, vậy cô đành phải gọi phụ huynh tới đây.”
……
Khi Trần Kính nhận được thoại của mẹ mình là Đặng Vân, anh đang trùm đầu bằng áo khoác để ngủ, hôm qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng, anh kéo áo khoác đang trùm đầu xuống, cầm lấy di động, ấn nút nghe điện thoại.
“Alô, mẹ à, con đây, làm sao vậy?” Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, Trần Kính đưa tay che mắt lại.
“Trần Kính, Triều Lộ đánh nhau với bạn học nên phải gọi phụ huynh tới trường, con có rảnh không? Bây giờ mẹ không đi được.”
Tô Triều Lộ là cháu ngoại của Trần Kính, chị gái anh mất sớm, anh rể khốn nạn bỏ lại con gái chạy theo người tình, khoảng thời gian đó, Đặng Vân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Trần Kính đành phải nói mình sẽ có trách nhiệm nuôi cháu gái khôn lớn, Đặng Vân mới ổn định cảm xúc, từ khi Tô Triều Lộ được một tuổi tới bây giờ, có rất nhiều việc đều do Trần Kinh thu xếp lo liệu, vừa là cha lại vừa là mẹ.
Lúc Tô Triều Lộ lớn thêm một chút, xưởng sửa xe của Trần Kính cũng chậm rãi đi vào quỹ đạo, anh không có thời gian rảnh, vì vậy Tô Triều Lộ do Đặng Vân chăm sóc, Trần Kính phụ trách kiếm tiền cho cô bé đi học, còn họp phụ huynh hoặc đưa Tô Triều Lộ đi nhập học thì do Đặng Vân làm.
Trần Kính đau đầu như muốn nứt ra: “Mẹ, bây giờ con qua đó, mẹ đừng lo lắng quá.”
Tính tình Đặng Vân mềm mỏng nhỏ nhẹ, ít khi nóng nảy như vậy, có lẽ tình hình nghiêm trọng lắm mới có thể khiến bà lo lắng đến thế.
Trần Kính đỗ xe máy, hai bên đường nhỏ trong vườn trường trồng cây phong cao lớn, mùa thu tới, lá cây bắt đầu chuyển sang màu vàng, hai màu vàng xanh xen kẽ.
Anh nhớ mang máng Tô Triều Lộ học lớp 3C, giáo viên chủ nhiệm là Ôn Noãn nhỉ? Trần Kính cười khổ, anh đã quá lơ là và ít quan tâm tới Tô Triều Lộ.
Trong khi đó Chu Đường bị lửa đạn giận dữ của phụ huynh dày vò đến thảm, giọng nói bén nhọn như sắt thép sắc nhọn bị kéo lê trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
“Cô giáo Chu, chắc chắn do nó đánh trước, con trai tôi ngoan như vậy, không thể gây sự trước được, cô giáo Chu nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai tôi.”
Người phụ nữ kia ăn mặc xinh đẹp, nhưng lời nói ra miệng lại không thể làm người ta thích nổi, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, Chu Đường còn chưa kịp trả lời, người nọ đã như súng máy bắn liên thanh không ngừng.
“Đứa bé có người sinh mà không có người dạy, làm sao có thể tốt được? Cũng không nhìn lại bản thân quê mùa xấu xí như thế nào.”
Tô Triều Lộ bị mắng tới mức nước mắt rơi lã chã, đôi mắt to tròn như quả nho đong đầy nước mắt.
Chu Đường không thể nhịn được nữa, cô nắm chặt bút bi đen trong tay, khớp xương gồ lên trắng bệch, hai mắt sáng như đuốc: “Chị Vương à, chị nói những lời này cũng không giống người được dạy tử tế, mà này, tôi cũng là người có người sinh nhưng không có người dạy, vì vậy xin chị tôn trọng những người như chúng tôi một chút. Đừng mở miệng đóng miệng lại nói từ con hoang, chính bản thân chị cũng không phải cao quý hơn ai!”
“Đồ không biết tốt xấu, dám nói chuyện với tôi như vậy hả? Cô có tin tôi có thể làm cô mất việc không, chồng tôi chính là chủ tịch huyện đấy.”
“Chị Vương, chính miệng chị nói ra đấy nhé, chồng chị cũng không phải là bộ trưởng bộ giáo dục mà một tay che trời đâu nhỉ? Nhưng có vẻ đã làm rất nhiều chuyện như vậy rồi.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, giọng nói của người đàn ông mất bình tĩnh, trầm khàn, nhưng câu chữ rõ ràng lưu loát khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái, giống giọng của phát thanh viên trên đài radio.
Chu Đường không ngờ có thể gặp lại Trần Kính ở trường học, nhìn anh không giống người đàn ông đã có con cái, hơn nữa rõ ràng anh đang đứng về phía Tô Triều Lộ, mà Tô Triều Lộ không phải họ Trần, cô nhớ rõ phụ huynh của Tô Triều Lộ tên là Đặng Vân.
Trần Kính nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của cô rất giống con thú nhỏ nhe răng múa vuốt, anh cảm thấy hơi buồn cười, anh chân dài bước chân lớn, không tới vài bước đã đứng trước mặt Chu Đường: “Chào cô giáo Chu, lại gặp rồi.”
Đứa bé gái nhìn thấy người tới là Trần Kính thì giống như con chim phá tan lồng giam mà bay cao bay xa, ngay lập tức lộ ra dáng vẻ đáng thương, Trần Kinh ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy cô bé.
“Cậu nhỏ ơi, không phải con tự nhiên vô duyên vô cớ đánh người, là bạn ấy mắng con trước.”
Chú nhỏ? Thì ra là thế, Chu Đường thở phào, hóa ra chỉ là chú nhỏ.
Người phụ nữ họ Vương nhìn thấy phụ huynh của Tô Triều Lộ đã tới, lập tức bước lên chất vấn: “Anh kia, anh có phải nên xin lỗi con trai tôi không?”
“Chị không nghe thấy à? Cháu ngoại tôi nói không phải tự nhiên sẽ đánh người, chị vẫn nên hỏi con trai bảo bối của chị trước đi! Chắc chắn do nó mắng chửi người trước.”
Chu Đường thấy thời cơ vừa vặn tốt, nhìn về phía người phụ nữ họ Vương: “Chị Vương à, tôi nghĩ chị nên tâm sự, quan tâm tới con trai nhiều hơn nữa, chứ không phải xảy ra chuyện là trách tội người khác, tôi biết con trai chị là đứa bé thích trêu chọc người khác để gây sự chú ý, mà vì sao em ấy làm như vậy, tôi nghĩ hai người cũng hiểu rõ ràng, còn không phải do em ấy không được gia đình quan tâm hay sao?”
Chu Đường cố gắng xử lý công bằng, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi, dường như có thể nhìn thấy cả lông tơ trên trán cô. Anh nhìn ngây người, không biết đang nhìn cô hay là nghe cô nói chuyện, tóm lại là cảm giác không thể miêu tả thành lời cứ chậm rãi chồng chất lên nhau, một cảm giác kì lạ dâng lên trong tim.
“Cô thì biết cái gì? Một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, con trai tôi thì tôi hiểu rõ nhất, chúng tôi không có thời gian dành cho nó là vì còn phải kiếm tiền!”
“Mẹ ơi, thật ra do con mắng bạn ấy là con hoang trước, là đứa bé có người sinh mà không ai muốn, bạn ấy không để ý tới con nên con mới giật tóc bạn ấy, sau đó chúng con đánh nhau.”
Trẻ con tám chín tuổi, làm gì có suy nghĩ gì lớn, chỉ mong muốn được chú ý mà thôi, cậu bé kéo tay áo của người phụ nữ họ Vương, chủ động nhận sai.
Nhưng cô ta lại không chịu hiểu: “Kể cả là như vậy, cũng là nó đánh con trai tôi trước, phải bồi thường!”
Chu Đường đỡ trán, vì sao điều kiện kinh tế nhà này không tệ mà vẫn ham muốn tiền bạc như vậy?
Chu Đường ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé, nói: “Nhạc Nhạc, Triều Lộ không cố ý, em thấy có nên tha thứ cho bạn ấy không?”
“Cô giáo, em xin lỗi, là do em sai, do em mắng bạn ấy trước, cũng không nên trêu bạn ấy.”
Cuối cùng biện pháp giải quyết tốt nhất là hai đứa bé bắt tay giảng hòa, Chu Đường cũng phải uốn ba tấc lưỡi nói chuyện thì mẹ của Nhạc Nhạc mới đồng ý không tiếp tục truy cứu, nói thật, chuyện này không thể nói rõ ai đúng ai sai, trẻ con không mang thù, mà chính là người lớn hay so đo.
Sau khi Chu Đường tiễn đi người phụ nữ điêu ngoa kia, cô ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé, xoa đầu cô bé: “Triều Lộ, đừng khóc, cô giáo mời em ăn gì đó nhé?”
Trần Kính nhướng mày, cười sung sướng, trong giọng nói tràn ngập ý trêu chọc: “Sao vậy? Cô giáo Chu muốn đi đường vòng cứu nước à?”
Chu Đường:……
Chu Đường cảm thấy người đàn ông này rất thông minh, vậy mà đã nhìn ra, biết cô định thông qua cháu gái của anh để theo đuổi anh, không phải quá ngốc, tốt xấu cũng là người đàn ông mà Chu Đường cô coi trọng mà.
Chu Đường mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, tính toán đổi biện pháp, Trần Kính, em thật sự muốn theo đuổi anh, đừng nghi ngờ.”
“Được, tôi tin, tôi tin cô giáo Chu chân thành thật tâm.”
_________________
Lời của tác giả:
Đường Đường của chúng ta là một cô gái dám yêu dám hận, còn Trần Kính chính là một người đàn ông sợ đông sợ tây, rõ ràng có ý với người ta mà còn không dám ra tay.