Bạn đang đọc Người đã rung động – Chương 30:
Edit: Hanna
Trì Khê cảm thấy mình như cá mắc cạn trên bờ, rất khát, cũng rất nóng, cô kéo váy ngủ trên người, lăn qua lộn lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Hành uống mọt ngụm rượu vang đỏ, mặc áo tắm dài màu trắng, quan sát người phụ nữ trên giường, nằm mà cũng ngon miệng như vậy.
Nếu mà “làm” thật, cảm giác kia, chắc chắn sẽ khiến người sung sướng tới mất hồn.
Hắn cởi áo tắm dài, đè người lên phía trên, tay lưu luyến vuốt ve đôi mắt, cái mũi rồi xuống cằm của cô.
Trì Khê phát hiện một người xa lạ phủ lên người mình, cô chợt mở bừng mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đè phía trên, đang chuẩn bị cởi váy ngủ của cô, tay người đàn ông sờ soạng khắp người cô.
Cảm giác bị người cưỡng ép chà đạp lại dâng lên, cô gắt gao mím chặt môi, tay mềm nhũn vô lực, Trì Khê muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể không thể động đậy.
Lục Hành muốn hôn cô, nhưng cô không mím môi thì chính là né tránh, người đàn ông này đã bao giờ bị cự tuyệt như vậy.
Lục Hành cũng được xem là một người đàn ông đẹp trai, có tiền có nhan sắc, trong giới giải trí coi trọng vật chất này, không biết có bao giờ người muốn bò lên giường của hắn.
Vậy mà người phụ nữ này lại không biết tự lượng sức mình, hắn tức giận bóp cổ người phía dưới: “Mẹ nó, Trì Khê, cô chỉ là một diễn viên tép riu, đừng tự cho là mình thanh cao, không ai có thể cứu được cô đâu.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Khê bị người bóp cổ, mặt đỏ bừng, cả người như rơi xuống nước, muốn bắt lấy thứ gì đó để nổi lên, nhưng không thể động đậy.
Cô dùng toàn bộ sức lực, uốn gối đá vào ngã ba chân của Lục Hành.
“Á…….Con đàn bà thối tha!” Hắn tát Trì Khê một cái, che lại nửa người dưới mà kêu rên.
Trì Khê nhân cơ hội này đẩy hắn ra, bò dậy, giống như phóng lao mà chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi cô nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa, ghé đầu vào bồn cầu không ngừng nôn ra cho tới khi kiệt sức.
Cô dựa vào trên bồn cầu, nhắm mắt lại, tay run rẩy, không biết đã bao nhiêu năm, ác mộng, ghê tởm, không phải cô đã khỏe lại rồi sao?
Bấy giờ Trì Khê mới hiểu được, hóa ra chỉ khi đối mặt với Mạnh Duật Đường, hóa ra chỉ có Mạnh Duật Đường ôm ấp, vuốt ve thì cô mới không thấy ghê tởm tới nỗi buồn nôn.
Giờ khắc này, cô vô cùng nhớ Mạnh Duật Đường.
Ngoài cửa Lục Hành đập cửa phòng tắm, lần sau mạnh hơn lần trước, giống như nếu cô không mở cửa, Lục Hành sẽ phá cửa vọt vào trong.
“Con đàn bà thối, nhanh mở cửa ra!”
Lúc này, chuông cửa vang lên, Lục Hành tiện tay mặc lại áo tắm dài, đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mới mở ra, một nắm đấm rắn chắc lao tới, hắn bị đánh lảo đảo lùi về phía sau, Mạnh Duật Đường cưỡi lên người hắn.
Nắm đấm không ngừng đánh lên mặt hắn, càng ngày càng mạnh, Mạnh Duật Đường dùng toàn bộ sức lực, đánh cho Lục Hành máu me bê bết, mãi tới khi bảo vệ đến giải vây, Mạnh Duật Đường mới buông tay ra.
Mạnh Duật Đường vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Khương Tĩnh, người đầu dây bên kia đặc biệt lo lắng sốt ruột. Cô ấy nói Trì Khê đã xảy ra chuyện, trên đường tới đây trái tim anh thình thịch đập nhanh không ngừng, vọt lên tận cổ họng, hô hấp không thông, như bị người bóp cổ, hít thở không thông lại nặng nề. Kiểm tra video, Trì Khê bị Lục Hành kéo lê như cá chết, bị tên đàn ông kia cưỡng bách khống chế. Khi xem lại băng ghi hình, tay Mạnh Duật Đường nắm chặt méo bàn bên cạnh, gân xanh gồ lên.
Chỉ cần Trì Khê bình yên, anh nguyện ý trả giá hết thảy đại giới.
Trong phòng vệ sinh, Trì Khê dựa vào bồn cầu, biểu tình quyết liệt như đi chịu chết, dáng vẻ chật vật, Mạnh Duật Đường cảm thấy lòng mình sụp đổ, bởi vì cô.
Trì Khê nhìn anh cười suy yếu, mở ra hai tay: “Mạnh Duật Đường, anh tới rồi, em biết anh nhất định sẽ không bỏ rơi em mà.”
Mạnh Duật Đường ôm chặt lấy cô, dường như muốn khảm cô vào trong thân thể: “Trì Khê, hứa với anh, để anh được bảo vệ em, được không?”
Anh sẽ bảo vệ em được thuận lợi bình an, một đợi vô ưu.
“Mạnh Duật Đường, anh biết không, vừa rồi suýt chút nữa em đã bị tổn thương, người đầu tiên mà em nghĩ đến chính là anh, hóa ra anh đã bất tri bất giác ở trong trái tim em. Con người của em tệ hại, anh xác định muốn bảo vệ em sao? Em không tốt đẹp như anh vẫn tưởng, quá khứ của em tệ hại, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy chán ghét.”
“Anh không quan tâm, người anh thích chính là em, anh không thể thay đổi quá khứ của em, nhưng tương lai của em, hãy để anh được tham dự vào, được không?”
“Được.”