Đọc truyện Người Con Gái Mang Tên Tuyết – Chương 19: Hạ Lâm Phong nổi giận
Không gian tĩnh mịch, yên lặng tựa như vô hạn, dường như tất cả mọi người vẫn còn đang mải mê trong những giấc mơ say ngút ngàn, cùng hòa tưởng với một thời gian vắng lặng đã xa, và dường như đâu đó trong đây, mới chỉ là sự khởi đầu cho tất cả.
Lâm Thư Tuyết còn đang chìm trong giấc ngủ thì đột nhiên bị nụ hôn mạnh đánh thức, cái lưỡi không yên phận cố tình trêu trọc trong khoang miệng của cô, còn có đôi môi đang gặm cắn bờ môi cô nữa, dù không muốn tỉnh, nhưng Lâm Thư Tuyết cũng phải mơ màng mở mắt.
Nhìn thấy trước mắt là gương mặt đang nhìn mình chằm chằm của Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết cảm thấy trái tim chỉ mới vừa thức dậy lại đập liên hồi, cảm thấy trong ánh mắt kia, là cả một bầu trời rộng lớn dịu dàng.
Đưa tay chạm nhẹ lồng ngực của anh ta, người vô thức nép lại gần hơn, nằm trong lòng anh ta, cô cảm thấy rất lạ, rất bình yên và hạnh phúc, bỗng nhiên cô rất muốn nói cho anh ta nghe cảm xúc hiện tại này, muốn anh ta biết được cô đang nghĩ gì, trái tim đang đập mạnh ra sao, muốn anh ta hiểu rằng lòng mình có bao nhiêu tình yêu dành cho anh ta, muốn nhìn anh ta cười, anh ta hạnh phúc.
Lâm Thư Tuyết nghĩ vậy, mắt mới hướng lên, môi mới chỉ chuẩn bị nói ra những lời tận đáy lòng, thì gương mặt đối diện đã thay đổi, chỉ thấy người trước mặt, đôi mắt toát lên cái gì đó xa lạ, dường như đây mới chỉ là điều ẩn dấu chưa phát ra, đến khi nó hiện rõ, thì không biết sẽ như thế nào, nhưng chỉ như vậy thôi, cũng đủ khiến cô trong phút giây nào đó, phải sững người nhìn sâu.
Hạ Lâm Phong cầm lấy cằm Lâm Thư Tuyết, mắt nhìn người con gái trong lòng mình, trái tim, vẫn đang đập rộn ràng, nhưng chẳng biết cảm xúc trong lúc này là ra sao, không biết có bao nhiêu suy nghĩ đang hiện hữu, không biết trái tim có phải đang đau đến chết lặng, chỉ thấy đôi mắt có gì đó lạnh lẽo, có gì đó đau thương, có gì đó mất mát, môi mỏng phát ra, hướng người con gái xinh đẹp kia lên tiếng.
“Lâm Thư Tuyết, em có gì dấu tôi không?”
Lâm Thư Tuyết nghe thấy vậy, mắt vô thức đã thay đổi, trong đó hiện lên sự ngạc nhiên và mơ hồ, cô thật sự không hiểu anh ta tại sao lại nói vậy, liệu có phải anh ta đã biết chuyện gì rồi hay không, chỉ biết duy nhất một điều, rằng bây giờ lời nói và nét mặt của anh ta hoàn toàn đối lập nhau.
“Lâm Phong, thật ra…”
“Thật ra em là con gái tập đoàn danh tiếng, thật ra em vốn dĩ tốt nghiệp lâu rồi, thật ra em không phải vô tình gặp lại tôi, thật ra em vốn dĩ không mất trí nhớ, thật ra em đã lừa dối tôi ngay từ đầu”
Lâm Thư Tuyết nghe từng lời từng chữ phát ra từ đôi môi mỏng kiêu gợi của Hạ Lâm Phong, từng tiếng gằn, từng âm cao nốt thấp, từng ánh mắt cử chỉ của anh ta, không khác nào đang làm đông cứng trái tim đang đập loạn nhịp của cô.
Hạ Lâm Phong thấy Lâm Thư Tuyết mở to mắt nhìn mình, xem ra cô chắc là đang rất ngạc nhiên, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy xót xa, nặng nhói lòng, nếu như anh ta không nói, nếu như anh ta vẫn im lặng, nếu như vậy, thì không biết anh ta sẽ thành thằng ngốc đến bao giờ, anh ta sẽ thành trò chơi của cô đến bao lâu, Lâm Thư Tuyết ơi Lâm Thư Tuyết, cô sẽ mang đến cho tôi những gì nữa đây, sau đau đớn nhớ nhung mười năm, hoang mang mê đắm bây giờ còn chưa đủ hay sao.
Thật ra cô là người như thế nào, thật ra đâu mới là cô, đâu mới là con người thật của cô đây, là người con gái nhỏ nhắn ta kiêu ngạo ngây thơ đứng dưới mưa nhìn tôi, đôi mắt lúc thì khiên cường nhưng cũng có lúc lại long lanh ngấn lệ, hay là người toan tính mưu mô lạnh lùng đầy ngụy tạo, tại sao trong những lúc như thế này, tôi lại không thể nào biết được đâu mới là cô thật sự, tôi lại hoàn toàn mất phương hướng khi ở bên cô.
Tại sao tôi lại không nghĩ ra, là cô chưa hề nói thích tôi, chưa bao giờ chủ động lại gần hay chưa bao giờ dừng bước chân chờ tôi, mà chỉ có tôi, luôn là người gượng ép, luôn là người thua cuộc, hóa ra mấy tháng qua, trong lòng cô, tôi lại không là gì cả.
Vậy vì sao trong những lúc tôi gọi lại, những lúc tôi cướp đoạt, những lúc tôi tưởng như sẽ mãi chìm đắm như thế này, thì cô lại lặng im, chờ đợi, như thể cô đã sớm biết, tôi, vốn dĩ sẽ làm như vậy.
Lâm Thư Tuyết ơi Lâm Thư Tuyết, giá như ngày hôm nay chưa hề tồn tại, giá như tất cả những điều này sẽ mãi được dấu kín, giá như tôi sẽ vĩnh viễn không biết đến chuyện này, thì biết đâu, tôi cũng chấp nhận là một thằng ngốc như thế này, nhưng sẽ không có chữ giá như ở đây, mà chỉ có hiện thực, một hiện thực phũ phàng biết bao nhiêu, vì tôi đã biết tất cả.
Lâm Thư Tuyết vốn dĩ muốn mở lời giải thích, nhưng lực đạo bàn tay đang nắm cằm chợt thay đổi, cảm thấy nó như muốn bóp nát xương thịt cô, muốn phá hủy tất cả của cô vậy.
“Lâm Thư Tuyết, tôi không ngờ cô là người con gái như vậy, không ngờ bản tính kiêu ngạo tự tin của cô lại xấu xa đến thế, không ngờ vì mục đích của mình, cô lại dễ dàng lên giường với tôi như vậy, nói đi, cô đã lên giường với ai chưa”
Từng lời của Hạ Lâm Phong, cứ thế, chầm chậm đâm vào trái tim yếu đuối của ai đó…
Gương mặt ngỡ ngàng mở to đôi mắt, rõ ràng chân thật hơn bao giờ hết, rõ ràng là ngạc nhiên đến hóa đá, rõ ràng nó đang chạm vào con tim một cách tàn nhẫn nhất, ác độc nhất.
Miệng đắng ngắt, khô khốc, mắt cảm thấy nóng rát, bỏng ướt, nhưng cũng chẳng rơi xuống một giọt nước mắt nào, Lâm Thư Tuyết nghe những lời vừa phát ra, cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đang sụp đổ, xung quanh đang xoay chuyển, và hình như trong không khí, nắng ấm đã bị phủ băng lên rồi, những lời cô vừa nghe đây, là từ miệng của Hạ Lâm Phong sao.
Lâm Thư Tuyết tưởng chừng đang bị choáng ngợp bởi lời vừa phát ra, dường như là không tin được điều này đang xảy ra, đầu óc, hiện tại chưa nghĩ được gì ngoài trống rỗng và đông cứng toàn thân.
Hạ Lâm Phong không thấy Lâm Thư Tuyết phản bác lại ý khiến, nghĩ rằng cô không còn điều gì để biện hộ, nghĩ rằng những lời mình nói là đúng, anh ta càng thêm tức giận hơn, khí lạnh tỏa ra càng nhiều, lực đạo tay nắm cũng mạnh hơn, môi từng từ từng chữ như gằn mà ra.
“Lâm Thư Tuyết, cô thật đê tiện, nói đi, cô đã để ai đụng vào phải không, anh ta là ai”
Lâm Thư Tuyết ánh mắt ẩn dấu đau thương hoàn toàn che phủ, thay vào đó, là vô hồn lạnh lẽo, hình như đã thu lại hết tất cả, để thể hiện sự khiên cường ẩn dấu yếu đuối của mình, hất tay Hạ Lâm Phong ra, ngồi thẳng lên, mắt hờ hững nhìn thẳng đôi mắt đen đầy giận dữ của anh ta, miệng cong lên, nụ cười lạnh lẽo trước lúc phát ngôn đầy vô tình.
“Anh biết cũng đã muộn rồi, tôi cũng không biết là có bao nhiêu người quỳ gối trước tôi rồi, quá nhiều, và trong đó, cũng có anh đấy”
Hạ Lâm Phong trong lúc tức giận, anh ta chỉ nghe loáng thoáng là cô đã cùng với rất nhiều người, và anh ta cũng chỉ là một trong số người như vậy, mắt hằn lên màu đỏ đục ngầu, toàn thân toát ra khí lạnh đầy áp lực, nhanh chóng đè mạnh Lâm Thư Tuyết xuống, tay đặt lên cái cổ xinh xắn, lời nói nguy hiểm như quỷ dữ đang lên cơn tái phát.
“Lâm Thư Tuyết, có gan hãy nói lại xem”
Hình ảnh Lâm Thư Tuyết cười nhẹ lơ đãng, vong tình quyến rũ bất cần hiện ra trước mắt Hạ Lâm Phong, khóe môi có độ cong nhất định, ánh mắt dường như là đang cười nhạo, như là không để ý, không khác gì đây chính là thêm dầu vào lửa.
“Sao nào, khó chấp nhận đến thế sao”
Bị Lâm Thư Tuyết đánh chúng nhược điểm của mình, Hạ Lâm Phong tưởng như là đã đạt đến giới hạn của sự tức giận, toàn thân run lên, mắt như lửa cháy, thô bạo cúi xuống cắn nát môi cô, tay không thương tiếc mà xé rách cái áo sơ mi cô đang mặc của mình, anh ta muốn nghiền nát, muốn làm cho cô khổ sở, muốn giết cô ngay lúc này, muốn phá hủy người con gái này ngay tức khắc.
“Lâm Thư Tuyết, cô sẽ hối hận, tôi sẽ khiến cô hối hận muốn chết”
Lâm Thư Tuyết không ngờ Hạ Lâm Phong sẽ làm vậy, người vùng vẫy muốn trốn thoát, Hạ Lâm Phong, anh ta bị điên sao, không muốn, cô không muốn anh ta đụng vào trong lúc này, không muốn anh ta xem thường mình hơn nữa.
Hạ Lâm Phong tức giận, thô bạo lôi Lâm Thư Tuyết lại, lấy cái khăn trắng trói tay cô, sau đó đẩy ngã cô xuống giường, nét mặt rõ ràng là đang điên cuồng đến cực hạn.
“Sao nào, đây cũng đâu phải lần đầu cô nằm dưới thân tôi, đừng tỏ ra thanh cao như thế, nhìn thật ghê tởm”
Lâm Thư Tuyết mắt nóng rực, môi run run cắn chặt lại, đến lúc này, nước mắt đã không kìm được mà trào ra, không biết nó đang rơi rớt xuống khóe mắt hay nhỏ giọt tận trong tim, chỉ thấy từng hành động của anh ta, từng lời nói và nụ hôn đầy đau đớn vẫn tiếp tục diễn ra khiến tim như muốn chết lặng, cô lúc này, như là một con búp bê rách, từng giây, từng phút một, đều phải hứng chịu những nhát đao đang xuyên qua da thịt mình, đau…tưởng như không thể thở được.
Tiếng thở dốc, lời gầm gừ, hành vi thô bạo xen lẫn chiếm đoạt…
Nức nở, chảy dài, đau thương, đang xâm chiếm, đau, tưởng như đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần…
Ngày hôm qua, có tiếng cười, lời nói dịu dàng, có trái tim đang bồi hồi đập mạnh, nhưng hôm nay, chỉ còn là một màu đen u tối, trái tim, như đã ngừng đập mất rồi.
…
Lâm Thư Tuyết mắt đang nhắm lại chợt mở ra, vô hồn nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình, sự dày vò, tính chiếm đoạt, lời nói nhục mạ, tất cả đang đầy ắp trong tim, nó tưởng như sẽ làm cô phải phát ra tiếng gào khóc nghẹn ngào giá buốt, toàn thân lạnh lẽo vô thức run rẩy, từng giọt, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chậm chạp, đau đớn, hơi thở như bị nghẹn lại.
Gương mặt mà cô yêu, gương mặt đã tưởng niệm, gương mặt khiến cô an giấc mỗi khi đêm về, nay lại làm cô không thể nào thở nổi, làm cô cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết, Hạ Lâm Phong, trái tim tôi, hình như đã ngừng đập mất rồi, hình như tất cả, đã chết lặng mất rồi.
Lâm Thư Tuyết đứng lên, toàn thân hiện lên những dấu xanh đỏ gặm cắn, tóc tai rối bù đáng thương, môi bị dày vò đến bật máu, nhìn xung quanh, chỉ thấy chiếc váy ngủ và áo trắng rơi rớt khắp nơi, còn lại là áo sơ mi trắng của anh ta cùng chiếc áo ngủ mềm mại dưới sàn nhà lạnh lẽo là còn nguyên vẹn.
Cô không muốn mang đi bất cứ thứ gì của anh ta, không muốn anh ta còn tồn tại bên mình, bước vào nhà tắm, tự lấy chiếc áo choàng, sau đó, chân lại nhẹ nhàng bước về phía cánh cửa.
Nhưng sự đời đâu phải như ai muốn, cánh cửa bảo mật được khóa lại từ bên trong, cho dù là có đập phá, vặn mở cỡ nào, thì có lẽ nó vẫn lặng yên đứng nhìn cô như vậy, làm sao đây, cô không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa, cô muốn dời đi, muốn bỏ chạy.
Người đàn ông lẽ ra đang ngủ say không biết từ lúc nào đã thức dậy, hiện nay, anh ta đang đứng đằng sau bóng dáng nhỏ nhắn ta, như ma vương bao chùm ánh sáng, đôi tay rắn chắc nhấc bổng cô lên vai, lời nói lạnh lùng đầy tức giận vang lên, bước chân từng bước một hướng về phía chiếc giường cũ của mình.
“Cô muốn đi đâu, chưa có sự cho phép của tôi, cô đừng mơ tưởng thoát khỏi đây”
“Buông tôi ra, anh không có quyền cấm cản tôi”
Lâm Thư Tuyết thật lòng là đang rất hoảng sợ, hình ảnh vừa rồi lại thay nhau hiện lên trong đầu, cô cảm thấy sợ anh ta, sợ người đàn ông này, cũng cảm thấy ghét anh ta, ghét tột độ, nhưng đồng thời, lại cảm thấy đau lòng, thương anh ta, tuyệt vọng vô cùng.
Vùng vẫy đánh đập, nhưng cũng chẳng làm gì khác được, chỉ thấy mình bị ném xuống giường, như là món đồ bị vứt bỏ, rồi người đàn ông kia lại cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy cô, càng điên cuồng bá đạo hơn nữa, anh ta, như đang ban ra hình phạt, dày vò từng góc nhỏ trong cô.
Hạ Lâm Phong trước khi tạm dừng sự điên cuồng, không quên tà ác mà bóp mạnh một bên ngực của cô, miệng cũng không bỏ qua mà mút cắn mạnh bên ngực còn lại, đến khi thỏa mãn, mới buông ra, tay gian xảo vuốt qua vùng kết hợp của hai người, nghe tiếng nước vang lên khi phân thân mình rút ra, để lại lời nói kinh miệt rồi khoác áo bước đi.
“Bây giờ, cô chỉ là công cụ tiết dục của tôi thôi, nhớ đấy, tôi sẽ khiến cô phải hối hận”
Lâm Thư Tuyết toàn thân rã tời không còn sức lực, nước mắt ngấn lệ âm thầm rơi, mơ màng mờ ảo nhìn cánh cửa đang khép lại, trước khi nó hoàn toàn đóng, còn lưu lại bóng người đàn ông quyến rũ bước đi.
Nước mắt đã không kìm được thi nhau rớt xuống, tiếng khóc nghẹn ngào thoát khỏi cánh môi đỏ au, run run nức nở đầy thương tâm, nỗi đau quá lớn, khiến cô không thể nào đứng vững được nữa, mà chỉ biết khóc cho cạn nỗi lòng.
Tim, đau quá, đau muốn chết đi, muốn được chết lặng ngay lúc này, còn nỗi đau nào lớn hơn không, còn tình yêu nào, vĩ đại đến như thế này không, chẳng còn gì, ngoài trái tim đã bị đâm nát, bóp nghẹt, vỡ tan, yêu, hóa ra là như vậy sao, nực cười biết bao nhiêu.
Đã cố dặn lòng không được khóc, cố kìm lại nước mắt bên khóe mi, nhưng vì sao, lại thấy rơi ra càng nhiều, vì sao, mộng ảo lại biến thành ác mộng, không muốn như thế này, ngu ngốc và yếu đuối đến như vậy, không muốn là một người hèn nhát và nhu nhược, có ai, cứu cô thoát khỏi nơi này không.
Mấy ngày liên tục, Hạ Lâm Phong đều ở bên cạnh cô, ngày đêm cướp đoạt, cả hai, như chìm vào trong biển cả dục vọng của riêng mình, bắt ép cô ăn uống, đến mức dùng đủ những uy hiếp cưỡng đoạt, những khi dây dưa đủ mọi tư thế, làm cô chỉ biết vô hồn mà chịu đựng, vô hồn mà khóc than.
…
Ngày hôm nay, Hạ Lâm Phong phải lên công ty từ sớm, nếu không phải đây là cuộc họp mang tầm vóc thế giới, nếu không có đối tác của nhà nước tham dự, thì anh ta nhất định sẽ để lại cho Mạnh Long rồi.
Đến khi buổi họp dừng lại thì đã là quá trưa, ngồi trên vị trí cao nhất, sắc mặt Hạ Lâm Phong lúc này thật khó coi, khó coi đến cực điểm.
Không biết vì sao lúc này anh ta lại thấy nhớ cô, nhớ hương vị và thân thể của cô, nhớ những lúc mình tà ác làm cô phải run rẩy yếu đuổi, nức nở nghẹn ngào mà vứt bỏ lớp ngụy trang của mình, nghĩ đến đây, phía dưới lại bắt đầu có phản ứng, chết tiệt, tại sao anh ta lại nghĩ đến người đàn bà đó.
Mạnh Long tiến vào, nhưng lại thấy Hạ Lâm Phong đang suy nghĩ gì đó, rõ ràng là đang chờ đợi cái gì, từ khi Lâm Thư Tuyết ở cùng với Hạ Lâm Phong, số ngày anh bạn của anh ta có mặt càng ngày càng ít, bù lại, công việc anh ta lại càng nhiều thêm, thật là tức chết mất.
“Lâm Phong”
Hạ Lâm Phong vẫn không trả lời Mạnh Long, đưa mắt nhìn đồng hồ, lời nói phát ra đầu tiên, cũng là lời đuổi khách cuối cùng, Mạnh Long không thể làm gì hơn, ngoài tức giận đùng đùng bước đi, không quên mỉa mai vài câu cho hả giận.
Mạnh Long vừa bước đi chưa được năm phút, thì cánh cửa đang đóng lại mở ra, trên tay người vệ sĩ đang ôm một người con gái được cái khăn mỏng bằng tơ lụa che phủ, ánh mắt nhìn thấy cảnh này chợt nhíu mày.
Người vệ sĩ nhận rõ sự tức giận của anh ta, không cách nào ngoài lên tiếng giải thích, cũng may anh ta không phải là người cuốn khăn và chạm vào da thịt cô gái này, nếu không, chỉ sợ cánh tay này khó giữ được mất.
“Thưa chủ nhân, tiểu thư vẫn chưa tỉnh nên tôi đành phải làm vậy”
Hạ Lâm Phong mặt đen nghịt, mắt không hài lòng đứng lên, toàn thân phát ra khí thế kinh người, nhận người con gái trong tay tên vệ sĩ, không quên cảnh cáo đe dọa.
“Đóng cửa và đi đi”
Hạ Lâm Phong quay người đi vào phòng nghỉ ngơi phía trong, một chiếc giường màu đen tuyền loại King, rèm che màu lam nhẹ u tối, tất cả trang thiết bị đầy đủ như phòng nghỉ ngơi ở nhà của anh ta vậy.
Đặt cô xuống giường, đưa tay tháo chiếc khăn tơ tằm ra, lập tức lộ rõ dung nhan mê người đang ngủ say, nhất là đôi môi đỏ au bị hành hạ liên tục mấy ngày nay.
Dời tầm mắt xuống phía dưới, đồng thời cũng tháo lớp khăn bằng lụa trắng đang bao quanh cô ra, da thịt trắng nõn cùng những vết xanh tím rải rác khắp nơi lập tức hiện rõ, nhìn thấy cảnh sắc này, anh ta buộc lòng phải hít vào ngụm khí lạnh, một tia yêu thương đột nhiên hiện hữu, nhưng chỉ là trong giây lát, vì lời nói của cô lại vang lên bên tai mình.
Tức giận, anh ta cúi xuống chiếm đoạt đôi môi đang ngủ say, điên cuồng gặm cắn như muốn nuốt hết tất cả của cô, tay cũng không yên phận mà tìm kiếm da thịt và nơi mềm mại đẫy đà nhô cao.
Lâm Thư Tuyết bị hành động quen thuộc làm tỉnh giấc, mắt mơ màng mở ra, đến khi nhận biết được chuyện gì đang xảy ra, lập tức muốn đẩy người đàn ông đang ở giữa khe ngực của mình liếm mút ra, toàn thân run lên lạnh lẽo.
“Buông ra, tên ác độc”
Hạ Lâm Phong rất quen thuộc mà cầm lấy hai cổ tay cô để lên đỉnh đầu, thành thạo tháo chiếc và vạt ra, nhanh chóng chói tay cô lại, rồi mặc kệ sự kháng cự của cô mà tiếp tục chuyện đang khát khao nãy giờ.
No nê thỏa thích bộ ngực đẫy đà, tay cũng rất quen thuộc mà tìm đến hoa tâm của cô, đến khi một ngón tay tiến vào, thì cũng là lúc miệng gặm lấy nụ hoa đang run nhẹ kia mà cắn mút, cảm giác khít khao mềm mại làm anh ta càng thêm điên cuồng, tay không ngần ngại mà tiến vào ngón thứ hai để khám phá.
Lâm Thư Tuyết hít vào ngụm khí lạnh, môi run rẩy cắn vào nhau, trong mắt, đong đầy nước mắt cùng những làn sương mỏng, chịu đựng kích tình của anh ta, sự trêu trọc dày vò đến xấu hổ tận cùng, miệng bất giác hé ra, thở ra những tiếng rên rỉ thì thào theo đó phát tán trong không gian trầm đục đầy dục vọng.
Ngòn tay đang hoành hành ngang dọc trong nơi sâu kín đột nhiên rời ra, thay vào đó, là những nụ hôn trải dài từ vùng ngực đầy dấu răng xuống dưới làn da non mịn, đến khi dừng lại nơi mị tình dụ dỗ, cái lưỡi không chần chừ tách ra nếp thịt non, liếm nhẹ, đưa đẩy, rồi mới đẩy vào, còn dã man hơn mà luồn lách tận cùng bên trong ướt át, những nơi mà ngón tay thon dài không đến được.
Lâm Thư Tuyết môi cắn bật ra máu, toàn thân thở dốc, hơi thở nặng nhọc đáng thương, mấy ngày qua, cô càng ngày càng hiểu rõ sự tà ác của anh ta, càng ngày càng biết anh ta có bao nhiêu nguy hiểm thâm trầm.
Những tiếng mút mát liếm lộng đầy ẩm ướt cứ vang lên bên tai, như là trêu ngươi bản thân cô vậy, những yêu thương say đắm, nay khác nào những hành hình của thần chết.
Ngón tay đưa lên đôi môi run rẩy, cường liệt cậy ra hàm răng đang cắn chặt, buộc nó phải mở cửa, rồi nhanh chóng tiến vào nghịch phá trêu trọc, càng thích thú khi nước miếng cùng ấm áp đang bao quanh ngón tay, lưỡi đồng thời mút mạnh một lực, mật ngọt theo đó tràn ra, dính đầy chiếc lưỡi đang chờ mong mĩ vị.
Hạ Lâm Phong ranh mãnh liếm lấy tất cả của cô, tà ác trước mặt cô mà vươn lưỡi liếm nước bọt trên ngón tay mình, trộn lẫn với mật ngọt đang trong miệng mình, khóe môi, còn rớt xuống những giọt óng ánh chưa kịp nuốt xuống.
Lâm Thư Tuyết không kìm được mà tim đập mạnh, toàn thân run rẩy, mắt mơ màng hoảng hốt xen lẫn xấu hổ tận cùng, bị anh ta cường liệt giữ đầu, hứng chịu cảnh sắc tà ác vô hạn, tay còn không tha mà khấy nhẹ, vuốt ve vùng đất vẫn còn đang rỉ nước, rõ ràng là đang làm cô phải nhục nhã.
Hạ Lâm Phong hơi thở nặng nhọc, đôi mắt tối đen càng mờ sương hơn nữa, hít vào những ngụm khí nóng, từng tế bào đang gào thét, nơi cương cứng phát ra ham muốn tột độ, tiến lại gần cô, mắt hằn lên tia đen vẩn đục, một tay cầm lấy cằm cô, tay kia giữ lấy phân thân to lớn ra lệnh.
“Liếm nó đi”
…..