Bạn đang đọc Người Con Gái Đáng Thương!: Chương 4: Sau 17 Năm Chưa Từng Gặp Mặt.
– Làm ơn! Đừng có động tay động chân với tiểu thư.
– Tôi ko sao đâu.
Rin mỉm cười. Người trợ lí lúc này mới bỏ tay ra. Anh ta nhìn Rin:
– Nếu người cần……..
– Yên tâm đi tôi sẽ ko để ai động vào người tôi đâu. Tôi là tiểu thư của anh mà.
– Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Rin tiễn anh trợ lí. Tại bàn ăn.
– Có gì đáng cười vậy Jum? – Gin tức giận.
– Lần đầu tiên có người ko bị cậu mê hoặc lại còn ngon lành đáp trả như chơi………Nhưng đúng là phải công nhận cô ta giống cậu thật.
– Giống sao? Con nhỏ đó…
Vừa lúc đó Rin quay lại. Cô ngồi vào chỗ của mình và tiếp tục đọc truyện.
– Này…
– Làm ơn im dùm cái coi.
Rin khó chịu vì Gin. Bỗng Gin túm tay cô, cậu lôi cô ra khỏi cantin và đến vườn cây sau trường.
– Rốt cuộc cô là ai?
Gin đang rất lo lắng. Cậu cố gặng hỏi:
– Tên cô là gì?
– Tôn…Lữ…NaUy.
– Ko phải.-Gin hét ầm lên, cậu hoảng hốt nhìn Rin.
– Ba cô là ông chùm t/g ngầm phải ko? Cô có một người anh trai?
– Sao lại biết…ba tôi là…ông chùm t/g…ngầm?
Rin chưa hết ngạc nhiên thì ngay lúc này, Gin ôm chặt lấy cô. Anh ôm cô mà cảm thấy hạnh phúc hơn bất kì bao giờ.
– Bỏ…bỏ ra đi.
Rin cố đẩy anh ra vì cô cảm thấy khó thở. Căn bản là cô ghét người ta chạm vào mình. Gin vui mừng.
– Là anh này. Lâm Tiểu Phong-anh sinh đôi của em. Chúng ta chưa từng gặp nhau trong 17 năm qua. Suốt từ lúc sinh ra.
– Buông ra….Tôi ko thở được.
Rin phát ra giọng nói yếu ớt. Lúc này Gin mới vội buông cô ra. Cậu đang vui đến phát khóc nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng cute.
– Anh rất vui vì em đến . Từ khi sinh ra chúng ta bị chia cắt. Anh được gửi đến sống cùng Ken. Ba cậu ấy là bạn của ba nên..
– Xin lỗi nhưng tôi phải vào lớp.
Rin bỏ đi ngay. Suốt buổi học họ thấy lạ: Rin vẫn nghe nhạc và đọc chuyện. Gin thì khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười nhìn Rin. “Reng…reng…reng…” – đây là tiếng chuông mà Gin mong chờ. Nhưng vừa có chuông thì anh đã ko thấy Rin đâu, cô biến mất nhanh chóng. Họ ra cổng thì thấy Rin đứng chờ ai đó.