Đọc truyện Người Con Gái Có “Độc” – Chương 47: Bức tranh thứ bốn mươi bảy
Hạ Tầm Giản bị gọi có chút không hiểu, biết là như thế, nhưng anh như cũ đi tới.
An Nhan Nhiên kéo tay anh qua, đem xẻng xào rau nhét vào giữa ngón tay thon dài của anh, cười nói, “Em không khó ăn, anh nhìn rồi nấu, ăn chắc cũng không có vấn đề gì.”
Mắt anh nheo, “Anh nấu?”
Cô nhìn anh nháy mắt mấy cái, “Nếu anh không muốn em không ép, nhưng hôm nay em đi dạo lâu, rất mệt mỏi, không muốn nấu cơm.”
Anh rũ mắt xuống, tầm mắt trượt từ ngón tay cầm xẻng xào rau xuống dưới, lông mi dày che ánh mắt anh.
Giờ phút không quan tâm đến cảm xúc của anh thế này, nội tâm của cô bắt đầu không yên không thể khống chế, nhưng trong lòng anh một tia bất an đều không có.
Mặc dù ở hội sở anh nói hai câu vô cùng ngoài ý muốn với cô, nhưng cũng không chắc cô nhất định vì hai câu này làm trái nguyên tắc và cá tính của mình rồi thỏa hiệp, cho anh lời hẹn.
Những lời này, cũng không phải đúng là những gì muốn nghe.
Cô thích anh là một sự thật không có khả năng thay đổi, nhưng nếu anh vẫn không chịu tỏ rõ thái độ, thì ít nhất cô hi vọng sẽ biết tài cán của anh làm cho cô được đến mức nào!
Cô muốn anh hiểu được, tình yêu không phải ăn trên ngồi trước bố thí, cũng không phải ngoan ngoãn phục tùng. Cứ như vậy, cô sẽ mệt, anh cũng sẽ không thoải mái.
Cô biết lần này mình có chút lớn mật, anh dù sao cũng là Hạ Tầm Giản, không giống những người đàn ông tầm thường.
Có lẽ đây cực hạn của anh, có lẽ ngay sau đó anh liền như trước nghiêm mặt sắc lạnh vung tay chạy lấy người, hoặc là giọng điệu hờ hững nói cho cô biết, anh Hạ Tầm Giản chưa bao giờ sẽ vì phụ nữ làm việc này.
Có thể cô, vẫn muốn thử một lần.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Anh không nói gì, cầm xẻng xào rao thả vào nước, sau đó cởi cúc tay áo, cuộn tay cáo lên, tiếp theo cầm rổ rau đặt vào trong chậu rửa sạch.
Động tác của anh thuần thục làm cô có chút ngoài ý muốn, đột nhiên cô nhớ tới Bùi Ý từng nói, sau khi cha mẹ bọn họ ly hôn, Hạ Tầm Giản luôn sống cùng cha.
Khác người đi theo mẹ Bùi Ý, trẻ con đi theo bố luôn biết tự chăm lo cho mình sớm hơn.
Hai mươi phút sau, trên bàn ăn đã có ba mặn một canh. Thức ăn đơn giản, nhưng nhìn rất ngon miệng, mùi thơm xông vào mũi.
An Nhan Nhiên ăn vài miếng, có chút cảm thán, “Tay nghề của anh vốn tốt như vậy, khi đó không thấy anh đụng tay bao giờ, còn tưởng rằng anh không biết?”
Anh nâng mắt nhìn cô, thần sắc hơi có chút lãnh ngạo, “Biết làm không nhất thiết phải động tay vào. Huống chi, khi đó anh động tay, thì em làm gì? “
Cô liếc qua sắc mặt của anh, cười thầm. Anh quả nhiên là anh, không bình thường cũng chỉ là tạm thời.
Bữa tối ăn rất lặng lẽ, cô không mở miệng anh cũng không lên tiếng. Sau khi ăn xong cô chủ động vào bếp rửa bát, dọn dẹp sạch sẽ khi đi ra thấy anh tựa vào ghế sa lon đang ngủ.
Cô điều chỉnh đèn tối đi, hình dáng ngũ quan rõ ràng của anh trong bóng tối tỏa ra vẻ tuấn mỹ.
Anh ngủ rất say, cô điều chỉnh đen cũng như đắp cho anh, động tác đặt chăn mỏng lên người anh cũng không biết. Trên vầng trán đẹo mắt mang theo nếp uốn nho nhỏ, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
Thời gian còn sớm, cô cũng còn việc chưa hoàn thành, tạm thời không định quấy rầy anh.
Sáng tác mới định dùng để tham gia cuộc thi lớn năm sau, tư liệu lấy từ ảnh chụp đi du lịch vừa rồi.
Cô cố ý đem tấm hình không cùng cảnh tượng với tác phẩm đang vẽ dở, cho nên khi vẫn chưa phác học, hiện giờ vẽ sẽ làm lệch bức tranh nhìn càng giống phong cách chủ nghĩa siêu hiện thực mộng ảo.
Cô một khi đầu tập trung công việc thì không để ý thời gian, lúc lần nữa đứng lên nghỉ ngơi, đã là ba giờ sau.
Cô chịu đựng chân tê mỏi, tính ra bếp lấy cho mình cà phê, khi đi qua phòng khách lại bị cánh tay trên ghế sa lon túm lại.
An Nhan Nhiên vốn là cả kinh, tiếp theo mới nhớ tới Hạ Tầm Giản còn ngủ trên ghế sa lon.ở nhà trọ
Ánh mắt vẫn còn chút mê mang, mắt vừa mở, mang theo thần thái thản nhiên vừa mới tỉnh ngủ, lại có loại gợi cảm cực hạn, “Bận xong rồi?”
“Còn chưa xong, hôm nay chắc phải suốt đêm.” Cô chống ngực anh, bảo trì một khoảng cách an toàn giữa hai người, “Nói chuyện chút, anh đừng ôm em như vậy?”
“Anh vì sao không thể ôm em như vậy?” Anh nhìn cô nhíu mày.
“Em chỉ mời anh đến nhà làm khách mà thôi.” Cô không muốn nói rõ ra, nhưng ý ngầm đã rõ ràng, anh không thể không hiểu.
Lấy cá tính của anh, trình độ cự tuyệt này hẳn là đủ để cho anh dừng lại một chút ý định ban đầu.
Nhưng, cô đã tính sai. Nếp uốn trên trán anh nhíu lại, bàn tay siết chặt, giữ lấy eo của cô không có ý buông tay, ngược lại đi lên đi xuống trên lưng cô, “À? Làm khách?”
Ánh mắt của anh làm cô đột nhiên nhớ lại mình cảnh thực tế lần đầu tiên đến nhà anh “Làm khách”, mặt cô không khỏi có chút nóng lên, “Em nói làm khách không phải anh cho rằng loại ý kia! Tóm lại… anh nên đi về thôi.”
Thần sắc anh ngưng tụ, một vài ý lạnh theo bản năng tỏa ra, “Anh đi lúc nào, không phải do em quyết định.”
Bộ dạng giọng điệu này thật khiến cô chịu, cô nhìn chăm chú vào anh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp lại kiên định, “Thật đáng tiếc, nơi này không phải biệt thự của anh, nơi này là nhà của em. Anh quen cũng được, không quen cũng được, bây giờ không phải trước đây, em cảm thấy anh nên tôn trọng ý kiến của em.”
“Tôn trọng?” Anh nhíu mi lặp lại hai chữ này.
“Làm sao vậy, có cái gì kỳ quái, hay là anh cảm thấy em không xứng với hai chữ này? Hay anh hi vọng hai chữ này vĩnh viễn chỉ là em đơn phương đối xử với anh? Giống như ở người ngoài kêu anh là Hạ đại sư, muốn cho em tôn trọng, sùng bái, tôn kính mà không thể gần gũi anh?”
Đáy mắt mắt có gì đó phai nhạt đi xuống. Anh chưa bao giờ đi tìm hiểu những người đó, đến mức thái độ của bọn họ với anh càng không hứng thú biết.
Chỉ có cô là khác.
Người trong lòng gần ngay gang tấc, khuôn mặt mượt mà mang theo màu hồng nhạt và hương thơm, chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn đến – anh cũng muốn làm như vậy ngay. Nhưng, hình như có gì ngăn anh lại.
Cô nói, cô muốn tôn trọng.
Thật ra anh cũng không biết rõ hàm ý hai chữ này, dù sao trong cuộc sống gần ba muwoi ba năm của Hạ Tầm Giản, chưa bao giờ cần lý giải ý của hai chữ này.
Huống chi, anh cũng không biết là khi anh ở với cô cũng cần dùng đến hai chữ này.
“Như thế nào?” Người trong lòng còn đang chờ anh trả lời, cặp con ngươi đen như mực kia chiếu ra khuôn mặt của anh, hai cái ảnh ngược nho nhỏ, chiếm hết hai mắt của cô, toàn bộ thế giới của cô giờ phút này giống như chỉ có anh.
Anh chậm rãi nheo mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cô, nói một câu ngoài cả ý muốn của mình, “Vậy, em nghĩ muốn tôn trọng như thế nào?”
ЖЖЖЖЖЖЖ
Nhận được điện thoại của Bùi Ý làm An Nhan Nhiên có chút ngoài ý muốn. Thông thường anh ta sẽ chỉ gọi điện cho cô dưới hai tình huống: một là đưa chi phiếu, hai là có thông báo có bức tranh đã được bán.
Hiện giờ cô ở giới mỹ thuật mặc dù có chút danh tiếng, nhưng không lâu trước đây mới bán được một bộ tác phẩm có giá không tồi, trong khoảng thời gian ngắn lại có người đến tận nơi mua, cũng coi như phá vỡ kỷ lục thời gian bán tranh ngắn nhất của cô.
Nhưng trong lúc cô bước vào sảnh đãi khách của phòng triển lãm Phù, mới phát hiện người mua là một họa sĩ ngoài ý muốn của co.
Trên ghế sa lon người phụ nữa tư thế tao nhã đang cầm cốc cà phê mỏng, hai mắt dễ thương chậm rãi nâng lên, xẹt qua người cô, dường như là nhìn qua, lại như chăm chút để không lọt chút nào.
Bùi Tiêu Cơ, mẹ đẻ của Hạ Tầm Giản và Bùi Ý.
An Nhan Nhiên nhợt nhạt cười, ngồi xuống ở đối diện sofa, “Nếu người muốn thấy tôi, không cần đặc biệt tiêu tiền mua tranh.”
Ấn tượng lần đầu tiên tuy rằng không tốt, nhưng lần thứ hai Bùi Ý mang đến để gặp thì giữa hai người đã có thể sử dụng được từ “khách khí”.