Người Con Gái Có "Độc"

Chương 2: Bức tranh thứ hai


Đọc truyện Người Con Gái Có “Độc” – Chương 2: Bức tranh thứ hai

“Chờ cô nhìn thấy tác phẩm của anh ta, cô sẽ rõ”

“Hạ giáo sư vĩ đại như thế, tuổi chắc cũng không ít”, Cao Phỉ cố ý thám thính Lưu Huy.

Lưu Huy dù sao cũng quen biết nhiều người, vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của cô gái này.

Lại nói, cô gái này là bạn gái của Quan Hựu, quan hệ giữa Lưu Huy và Quan
Hựu cũng không đến nỗi tê, tiết lộ chút thông tin cũng không sao.

Dù sao Hạ Tầm Giản trong lòng anh cũng có vị trí tương đối lớn, anh biết
Hạ Tầm Giản không thích nhất là việc này, hơn nữa với bản thân anh biết
cũng không tính là nhiều, cho nên chỉ cười cười, đem câu hỏi này bỏ qua, vẫn chưa trả lời ngay.q

Lưu Huy không biết rằng, càng tránh chủ đề, phụ nữ lại càng cảm thấy hứng thú.

Giống như trên con đường thông thoáng bỗng xuất hiện một ngọn núi hoang sơ có thể chinh phục, có những người đang nhìn lên tán thưởng nhưng đồng
thời, cũng có một loại ý niệm từ sâu trong đáy lòng, làm cô ta khao khát tới gần và khiêu chiến bản năng chinh phục.

Nghĩ lại, nếu có một ngày có thể làm cho nhân vật như vậy thần phục với mình, như vậy là
cảnh giới như thế nào? Nói là quan sát nghiệp giới chúng sinh cũng không đủ đi! Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là – tuổi và diện mạo của
đối phương trong phạm vi chấp nhận của cô ta.

Lưu Huy bị mấy
phóng viên mời đi chụp ảnh, Cao Phỉ cũng đang cùng Quan Hựu nói chuyện
phiếm, suy nghĩ lại ngựa thần lướt gió tung mây lên. Quan Hựu vốn cũng
có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía sau, hai
người nói chuyện một lát, cảm giác có chút nhàm chán Cao Phỉ lại không
nhịn được đem thắc mắc của mình trở lại.

Ở trong giới mỹ
thuậtHạ Tầm Giản luôn luôn là nhân vật không tầm thường, tác phong làm việc cùng với thanh danh lớn khiến cho anh trở thành đối tượng được
đông đảo hậu bối trẻ tuổi nghiên cứu thảo luận.

Cao Phỉ nhớ rõ
năm thứ hai toàn bộ nữ sinh còn đặc biết cố ý lấy Hạ Tầm Giản làm nhân
vật chính để viết truyện ký – bên trong góp nhặt ấn tượng của n đối
tượng đã từng gặp để miêu tả lên, đương nhiên hầu hết cũng chỉ là lời
đồn đại.

Có người nói Hạ giáo sư không lộ diện bởi vì hình dáng
vô cùng khó coi, cụ thể có thể tham khảo quái vật gác chuông (hình như
giống thằng gù ở nhà thờ Đức Bà); cũng có người nói, thật ra anh ta là
gay, cũng có thể nam nữ ăn hết; còn có người nói anh ta đặc biệt không
muốn mọi người làm phiền, nhất là khi vẽ tranh; cũng có người nói, anh
ta có khẩu vị đặc biệt, thích tự ngược thích sắm vai người bị ngược…


Đương nhiên, đại bộ phận lời đồn nhất trí nói là tính tình anh thật sự vô
cùng không tốt, đây cũng là lý do khiến anh ta có tên Sát thần.

Cao Phỉ hạ giọng chậm rãi nói thì An Nhan Nhiên đã lấy được phần tiền bán tranh còn lại theo những người khác rời đi.

Vốn đang bước nhanh, bởi vì nghe thấy lời nói có liên quan đến tên nhân vật truyền kỳ kia mà chậm lại. Truyện ký về nhân vật mà toàn hộ nữ sinh hệ
học vẽ đã sáng tạo ra cô cũng đã xem qua vài đoạn, lúc trước chỉ cảm
thấy làm danh sư cũng thực thê thảm, thở dài một tiếng cũng đã quên đi
ngay.

Giờ sau nhiều năm nghe thấy, lại có cảm giác rất là phức tạp.

Loại phức tạp này, hiển nhiên không phải là nhớ lại cuộc sống học ở học viện.

“Muốn đi sao?” Khi hoàn hồn thì Quan Hựu đã đi đến trước mặt cô. An Nhan
Nhiên nhìn xuống bộ dáng của mình, dợm chân muốn đi luôn, Quan Hựu giơ
tay ra ngăn cản. “Anh đưa em đi?”, khẩu khí có ý dò hỏi.

“Không
cần.” Cô chậm rãi từ chối, lại phát hiện Cao Phỉ đang dựa một bên cười
cười nhìn mình chằm chằm. Bộ dáng kia chắc chắn đã đoán ra câu trả lời
của cô.

Quần áo mỏng ướt dán vào thân thể, mang đi nhiệt độ cơ
thể. Cô đột nhiên cảm thấy được từng trận rét run, bước nhanh rời khỏi
nơi hoa lệ chói mắt này.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Công việc ở phòng triển
lãm tranh mỗi ngày đều phải làm đến hơn chín giờ tối, trong một tuần chỉ có hai ngày cuối tuần là ngoại lệ.

Hai ngày này, cô không trở về căn phòng nhỏ thuê gần đấy, hướng đến tuyến xe ra vùng ngoại thành, cho nên trước năm giờ sẽ đón tiếp sinh viên làm thêm tới bàn giao công
việc.

Mỗi tuần đi ra vùng ngoại thành, đã trở thành lộ trình vốn
có của cô. Trừ khi ốm hoặc phòng triển lãm tranh có công việc đặc thù,
thông thường cô sẽ đúng giờ đi ra nhà ga.

Vùng ngoại thành phía
tây bắc của thành phố S là một vùng hồ, hồ Trung Đào, cuộc sống nông dân trong vùng dựa vào sông nước này đã truyền từ đời này qua đời khác. Năm gần đây quy hoạch thành phố phát triển, bờ hồ giữa các hộ về cơ bản đã
chuyển tới các đảo khác trong hồ. Bên hồ này được các thương gia phát
hiện ra quy hoạch thành mấy khu biệt thự cùng làng du lịch.

Xuống xe đi đường năm phút đồng hồ, có thể tới cổng khu biệt thự ở lưng chừng núi.


Khu biệt thự ở đây, mỗi nhà một phong cách khác nhau, càng lên cao càng
quý, cao nhất kia là đống tiền, mức giá trên trời người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Đương nhiên, mặc dù có tiền, cũng
không phải ai cũng mua được. Bởi vì lúc mới quy hoạch khu biệt thự chữ
phiến này, đống biệt thự độc nhất vô nhị này do công ty Lăng thị phụ
trách phát hiện là người kia đặc biệt tạo ra.

Đối diện biệt thự
là hồ, sống lâu lên lão làng, cao ba tầng, phía ngoài là tường gạch
thiết kế màu xám nhạt. Nội thất thì làm bằng gỗ tự nhiên, bên trong bài
trí không nhiều lắm, thảm trắng như tuyết, cửa sổ thủy tinh rộng trải
dài đến mặt đất.

Mỗi lần An Nhan Nhiên bước vào biệt thự, đều cảm thán thế giới này thật tốt đẹp.

Nhưng ngẫu nhiên, trong thế giới tốt đẹp này cũng xuất hiện sự không hài hòa.

Cửa phòng khách bên trái bị người ta mở ra, một thanh niên trẻ tuổi bán
khỏa thân đang vội vàng mặc quần áo đi ra phía cửa lớn, khuôn mặt có thể gọi là tuấn tú, chỉ mặt vẻ mặt có chút bi tráng -cậu ta đang khóc…

Sau khi ánh mắt của đối phương và An Nhan Nhiên gặp nhau, sắc mặt trở nên
có chút quẫn bách, chạy trối chết biến mất ở cửa biệt thự.

Cô thở dài, khi khuôn mặt đã trấn định đi tới cửa bên trái đang mở một nửa.
Lại nói, cũng khó trách mọi người liên tưởng không theo khuôn phép. Lúc
trước lần đầu tiên cô thấy thanh niên bán khỏa thân khóc lóc thì cũng
hỗn độn thật lâu thật lâu…

Phía sau cửa, là một gian phòng lớn
hơn phòng làm việc. Ánh sáng trong phòng tuyệt đẹp, rèm cửa buông xuống
cách đất một khoảng nhỏ.

“Sao lại muộn như vậy?” Người đàn ông
nói chuyện quay lưng về phía cửa, đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh trước
giá vẽ. Chiếc rèm dầy không cho ánh sáng chiếu vào, người đàn ông lại
quay đầu tạo nên một sự tương phản sáng tối rõ ràng.

Mái tóc của
anh có chút rối loạn, khuôn mặt quay lại đầy vẻ mệt mỏi đường nét vì vậy có chút lạnh lùng cứng nhắc, toàn thân phát ra hàn khí chớ lại gần,
nhưng tất cả điều này, cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của anh.

Đó là một vẻ đẹp khiến người ta trong phút chốc ngưng lại, quên cả thở,
quên tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn lại vẻ đẹp tuấn mĩ kia. Con mắt
thâm thúy, hình dáng lập thể, đường cong dưới cằm tuyệt hảo. Chói mắt
cùng suy sút, biểu lộ thần kỳ trên người người đàn ông này.


An
Nhan Nhiên đột nhiên nghĩ, khuôn mặt người đàn ông này, dường như sai
lầm lớn nhất của nhân loại khi ban cho anh ta quá nhiều thứ như thế.

“Bên phòng tranh có chút việc nên tới chậm chút.” Thật ra là muộn không bao
lâu, chỉ hơn mười phút đồng hồ, nhưng theo tình trạng của người thanh
niên bán khỏa thân kia là biết tính tình người đàn ông này đang không
tốt như thế nào. Căn cứ theo nguyên tắc an toàn là trên hết, An Nhan
Nhiên nhẹ nhàng hết mức có thể, “Chắc là đã đói bụng rồi, em sẽ đi nấu
cơm bây giờ, rất nhanh sẽ có cơm ăn!”

“Cũng không cần vội, tùy ý làm
vài món đi”, giọng người đàn ông vẫn không tốt như cũ, cô dường như đã
thành thói quen, một chút không không để ý nhìn anh cười cười, nói được.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Làm xong bữa cơm thì ngoài trời đã tối đen, cũng không phải tại cô chậm
chạp, mà do sử dụng phòng bếp này chưa quen lắm nên mất nhiều thời gian
tìm nồi siêu xoong chảo.

Thông thường anh vội đứng lên như vậy, ngoại trừ việc vẽ tranh, trong mắt không còn việc gì khác.

Trước đây đã lâu, cô đã mấy lần khuyên anh nên thuê một người giúp việc gia
đình nhưng không có kết quả, sau đó cô nhiều lần khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, tiền trảm hậu tấu trực tiếp thuê một người giúp việc.

Kết quả, người giúp việc bị chửi bỏ đi, cô cũng bị đuổi ra khỏi biệt thự.
Lúc ấy cô mới tốt nghiệp không bao lâu, không có người thân không có
công việc không có tiền không có chỗ ở, quần áo phong phanh, mang dép lê ngồi trên bậc thang ngoài biệt thự suốt một đêm.

Ban đêm trời cuối thu, cô không bị đói chết mà thiếu chút nữa bị lạnh cóng mà chết.

Sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện ra mình đã được đặt nằm trên giường
trong biệt thự, mà anh thì đang ngồi bên cạnh giường vẽ tranh.

Bức tranh trên giá vẽ, đúng là hình dáng cô đang nằm hôn mê. Trong khi đó
cô đã đói bụng suốt một ngày một đêm, bụng ục ục kêu réo ầm ĩ, cô xấu hổ không biết phải làm gì.

Cô cho rằng anh cố ý chỉnh cô, sau mới
hiểu được rằng, người đàn ông này, ngay cả cuộc sống thông thường của
mình đều chẳng quan tâm, làm thế nào mà quan tâm người khác được?

An Nhan Nhiên không thông minh lắm, nhưng lại được dạy dỗ giỏi trong việc cảm thông và xót thương người khác.

Từ sau lần đó, đối với các vấn đề liên quan đến cuộc sống của anh, cô cố gắng không làm gì trái với mong muốn của anh.

Đối với công việc của người bảo mẫu kia, cô tự động tiếp nhận…

Sau bữa cơm tối, cô vội vàng nhanh nhẹn giặt giũ, vào phòng làm việc thu dọn những đống hỗn độn.

Mỗi tuần trở về, phân loại bản sơ thảo hoặc bán thành phẩn mà anh đã bỏ
lại, trước mắt là việc duy nhất có liên quan đến mỹ thuật tạo hình mà cô có thể làm.


Đã học ở học viện được bốn năm, nhưng trong mắt anh
chỉ là vô ích, mọi thứ phải học hỏi lại từ đầu. Như họa sĩ Da Vinci đi
tầm sư học đạo ít nhất còn có thể vẽ trứng chim, thế nhưng ngay cả bút
vẽ anh còn không cho cô đụng vào, bắt cô đến làm việc tại phòng triển
lãm tranh, nói cô tâm tính bất chính, cần rèn luyện…

Lúc ấy cô
cực kỳ không muốn, nhưng cũng không có gì để phản bác cả. Anh nói rất
đúng, cô chính xác là tâm tính bất chính, cực kỳ cực kỳ bất chính. Cô
chỉ cảm thấy có điểm không phục, dù sao với việc này, một cây làm chẳng
nên non. Nếu cô tâm tính bất chính, anh cũng chẳng khá hơn là bao.

Cô ngồi trên sàn nhà tinh tế nhìn các tác phẩm bị chủ nhân nó vứt bỏ này
thì bước chân của đối phương đã vang lên ở cửa phòng làm việc.

Anh đã thay quần áo, mái tóc ẹp xuống, chắc là vừa tắm rửa xong, cằm trước
đầy râu ria xanh lét cũng đã được xử lý sạch sẽ. Tinh thần sảng khoái,
càng lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ như thần, nhưng cũng làm anh thoạt nhìn
càng thêm khó tiếp cận.

“Tôi nói rồi đem vứt đi luôn là xong.” Anh nhíu mày, giọng không kiên nhẫn.

“Không được, đều là những tác phẩm thầy đã vất vả sáng tác, sao có thể nói bỏ
là bỏ được!”, An Nhan Nhiên gẩy gẩy trán mình, đôi mắt đen như mực mở
tròn to.

Dưới ngọn đèn vàng, ngũ quan của cô trở nên trong sáng
thoát tục. Da cô rất trắng, màu tóc màu mắt đều đen nhánh, ngày thường
không nói lời nào hoặc nói những lời vô cảm thì có chút lạnh nhạt. Chỉ
khi nào mở to mắt như vậy, còn dùng ánh mắt chuyên chú mềm mại nhìn như
thế, lộ ra tính khí trẻ con đáng yêu.

“Cái đó thì tính là tác phẩm gì chứ!” Anh thấp giọng nói.

“Chỉ cần xuất thân thì tay thầy, với em là nói chính là tác phẩm quan trọng
rồi! Dù sao thầy cũng không cần, xử lý thế nào là việc của em!” Cô nắm
chặt bức tranh trong tay, nhìn anh nhướng mày cười, giống như đang cầm
trong tay thứ bảo bối vô cùng đáng giá trân quý.

Anh lại gần,
đứng ở phía trên cúi đầu nhìn cô, cặp mắt kia mang theo màu ánh sáng
đêm, vô cùng thâm thúy, “Giúp tôi tìm mẫu một lần nữa.” Dừng một chút,
lại bổ sung “Nếu không sẽ lại khóc”

“Được”. An Nhan Nhiên im
lặng, gật đầu thuận theo, không nói lời này ra “Người ta vốn là không
khóc, tại thầy quá mức biến thái tra tấn người ta đến phát khóc thì có”.

Lời tác giả:

Yên tâm, ta đã nói sẽ không ngược nữ chính, chỉ muốn ăn thịt thôi. Ta thật
đáng thương cho Hạ giáo sư, các nàng nghĩ xem vốn là đồ tắm mà. Mỗi ngày ta đều xem tin nhắn mới, có tin nhắn lại càng hưng phấn mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.