Đọc truyện Người Con Gái Có “Độc” – Chương 15: Thứ mười lăm bức tranh
Phòng Tổng Thống nằm ở tầng cao nhất, cô một bên cảm thán thật xa hoa một bên bấm chuông cửa.
“Muộn như vậy?” Đại sư có vẻ mặt lãnh khốc quen thuộc mở cửa, nhưng An Nhan Nhiên chú ý, trên người anh chỉ mặc áo tắm…
Tóc đen trên đầu vẫn còn nhỏ nước, từng giọt trong suốt dọc theo cổ gáy đi
tới bộ ngực căng tràn, hình dáng kia thật là cần bao gợi cảm có bấy
nhiêu gợi cảm.
Cô theo quán tính nuốt nước bọt, một bên vào phòng một bên suy nghĩ lời dạo đầu, lại phát hiện trong phòng còn có một
người đàn ông khác. Đối phương thấy cô xuất hiện, nhìn cô lễ phép cười
chào hỏi.
“Anh là, xin chào…” An Nhan Nhiên có điểm hỗn độn, ba người? Chẳng lẽ nay hôm nay khẩu vị nặng? Thầy, thầy có thể không cần ý tưởng đột phát như vậy ? >_
“Người này chính là thầy tạo hình.” Hạ Tầm Giản một câu, đem người nào đó kéo về thế giới bình thường.
Nhưng mà một lát sau cô lại kịp phản ứng, “Tại sao thầy tạo hình lại ở đây?”
Đối phương không mở miệng, chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới quét một lần, trong mắt khinh bỉ nói ngay, “Người này thân hình cách ăn mặc, đứng ở
bên cạnh ta sẽ hạ thấp bản thân ta”
“…” Lời này nói, thật sự là vừa ngoan lại độc…
“Luke, nơi này giao cho ngươi.” Anh nhìn thầy tạo hình đã ngậm miệng, ngay sau đó quay lại dặn cô, “Địa chỉ triển lãm tranh tôi biết, nhưng tôi có
việc bận, sẽ đi muộn một chút. Lát nữa em tự mình đến, xe đã chuẩn bị
xong rồi, Luke sẽ mang em đi xuống. Tôi tới trước, cười nhiều ít nói.”
Cô gật đầu vâng, cho đến khi anh cùng hình dáng bọc áo tắm qua phòng cách
vách rồi qua cửa rời đi, người nào đó mới hiểu được rõ ràng lời anh vừa
nói là có ý gì!!
Anh, anh chẳng lẽ là muốn cùng cô đi tới phòng triển lãm tranh cá nhân của Cao Phỉ!?
An Nhan Nhiên ôm chặt hai má, cô không phải đang nằm mơ chứ!
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đi trên đôi giày phải cao mười cen-ti-mét ra nhìn thấy chiếc xe Maybach thì cô vẫn không thể tin.
Đối với tốc độ đổi xe của người đàn ông này, cô thật không biết nên nói gì .
Luke đưa cô lên xe rồi rời đi, lái xe là một người lời ít làm nhiều, trên
đường đi lời nói cộng lại không nhiều hơn ba câu. Cho nên An Nhan Nhiên
cũng không biết rõ xe này vốn của Hạ Tầm Giản, hay là anh mới mua.
Cảnh chiều hôm đã buông xuống, đại sảnh học viện nằm ở cạnh hồ, một bên có
thể dùng đất trống đỗ xe, bởi vì có triển lãm tranh, trên bậc thang còn
trải lên thảm đỏ.
Khi vị khách mới tiến vào đại sảnh thì hiện trường rất xôn xao.
Chiếc váy đen nhánh ôm lấy cơ thể, lộ ra xương quai xanh và đôi chân nhỏ hoàn mỹ, vạt áo tạo sóng bay trong gió, đồng thời đính hạt chân trâu trắng,
cùng đôi giày cũng đính hạt trân châu nhỏ trên chân kết hợp vô cùng hài
hòa với nhau.
Màu đen tạo ra hiệu quả vô cùng tốt, lộ ra khuôn
mặt nhỏ nhắn tinh xảo đặc sắc, càng tạo vẻ băng cơ Ngọc Cốt, một đôi
đồng tử đen nhánh như thạch anh thường thừa, trang điểm nhẹ nhành, nhẹ
nhàng chớp chớp mê hoặc, xinh đẹp mà thanh thuần.
Mấy phóng viên
nhịn không được tiến lên chụp ảnh, thấy thế, đối phương xinh đẹp dưới
chiếc mũi nhỏ nhắn đôi môi chậm rãi cười yếu ớt dễ thương. Nụ cười này,
cả người liền có vẻ mắt sáng thiện lương, ý cười ngọt ngào, quả thực làm cho người ta rung động lòng người.
Là chủ nhân, Cao Phỉ rất
nhanh chú ý tới xôn xao ở cửa. Tầm mắt nhìn thấy, Cao Phỉ hơi kinh ngạc
sau lại chậm rãi tươi cười. Cô thật ra nghĩ đến cô ta biết khó mà lui,
nhưng là đi chuẩn bị tuyên chiến.
Chỉ tiếc, mỹ nhân thì sao chứ, đêm nay, cô ta nhất định chỉ có thể làm nền.
Quan Hữu một bên đang tiếp khách thưởng bức tranh cũng xoay đầu lại, “Tiểu
Nhiên?” Anh rất là ngoài ý muốn, đang định tiến lên, lại bị động tác của Cao Phỉ cắt đứt trước một bước.
“Đến thời gian đấu giá, việc
riêng đợi lát nữa nói sau.” Cô thuận thế khoác lên cánh tay anh đem
người kéo lên sân khấu trước triển lãm, cùng đứng sóng vai Lưu Huy.
Phóng viên lúc này đã khôi phục trạng thái làm việc, một đám giơ cameras, chuẩn bị chụp ảnh.
Đèn trong hội trường dần tắt, chỉ còn đèn chiếu vào Cao Phỉ ở trên sân khấu. Cô nhìn mọi người cười cười, bắt đầu lời nói đầu.
Cùng lúc đó, các phóng viên có cảm giác di động rung trên người, thông
thường dưới tình huống này bọn họ sẽ không nghe điện thoại, nhưng có lẽ
tên người gọi trên màn hình có thể trên lại làm cho bọn họ không thể
không nhận.
Mọi người hạ giọng đón nghe, một lát sau, tin tức
khiếp sợ làm bọn hắn quên khống chế âm lượng, một đám buột miệng nói ra, “Cái gì! Này, cậu có nói nhầm không!? Cậu nói đêm nay Hạ Tầm Giản sẽ
đến! Là Hạ Tầm Giản kia sao? Cậu xác định? Là tới nơi này!? Cậu thật xác định!?”
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên có chút hỗn loạn.
Mọi người trong miệng kêu lên tên đó tim Cao Phỉ không khỏi đập rộn lên.
Hạ Tầm Giản. Cô ở trong lòng đem tên này đọc một lần, bởi vì các phóng
viên loạn nghe điện thoại cảm xúc lời nói đầu biến mất hầu như không
còn. Nhân vật truyền thuyết giới mỹ thuật kia lại có thể đến triển lãm
tranh cá nhân của cô.
Cô cảm giác đầu ngón tay của mình hơi có
chút run rẩy, cô đã nhiều năm không có loại cảm giác này. Đáy lòng không tiếng động kích động lên cô, cô cố gắng áp chế tất cả cảm xúc, lần thứ
hai cố gắng tươi cười chuẩn bị nhắc nhở phóng viên chú ý cảm xúc, hiện
trường hỗn loạn lúc này lại trở nên lặng ngắt như tờ.
Cao Phỉ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Anh xuất hiện vô cùng bất ngờ.
Không ai dẫn đường, cũng không có ai kêu tên, hiện trường thậm chí không có mấy người biết anh là ai.
Mọi người lại theo bản năng im lặng, chỉ đưa ánh mắt nhìn.
Người đàn ông mặc một thân Tây phục màu gỉ sét sắt, áo trắng bên trong, cà-
vạt màu đen nhỏ, anh ta trông rất cao, hai chân thon dài lưng áo vừa
vặn. Cứ như vậy tùy ý đi tới, lại cướp đi sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông rất tuấn tú, gần như giống một tác phẩm nghệ thuật ngũ quan
tuấn lãnh, khí chất trác diệu, đáy mắt lại dẫn theo hương vị cao ngạo,
lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên An Nhan Nhiên nhìn thấy anh mặc
Tây phục chính thức, có thể bởi vì coi trọng, lần trước cho dù tham gia
trao giải cuộc thi vẽ tranh,anh cũng chỉ ăn mặc quần áo đơn giản.
Có phóng viên xì xào bàn tán, dù sao ai cũng chưa thấy qua con người Hạ Tầm Giản, nếu nhận sai thì rất xấu hổ.
Lưu Huy ở trên sân khấu bước nhanh ra nghênh đón, vươn tay ra giọng kích
động, “Hạ đại sư, thật không nghĩ tới nhanh như vậy lại có thể nhìn thấy ngài! Đấu giá còn chưa bắt đầu, không biết có vinh dự và may mắn mời
ngài lên sân khấu?”
“Tôi không biết cô ấy, tình huống này tôi
cũng không có hứng thú.” Anh thu tay về thì các phóng viên đã nghe tiếng mà đến, anh chứng kiến cảnh camera bắt đầu nháy không ngừng, không khỏi nhăn mi lại.
“Vậy hôm nay ngài đến đây.. ?”
“Hạ đại sư
cũng thu nhận học trò sao? !” Lưu Huy có chút ngoài ý muốn, lại phát
hiện đối phương nghiêng đầu, dường như đang tìm ai đó.
Lời vừa
chấm dứt An Nhan Nhiên bước một bước dài đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng
khoác ở cổ tay anh, khóe môi khẽ nói, “Lưu tiên sinh, ngài khỏe chứ, lại gặp mặt!”
“Cô là…” Lưu Huy đã thấy nhiều trường hợp nhìn quen
mặt, giờ phút này nhìn thấy gương mặt quen thuộc cũng không nhịn mặt lộ
vẻ kinh ngạc.
“Đúng, là học trò tôi.” Hạ Tầm Giản chậm rãi thay
mặt đáp. Âm lượng cũng không cao, ngữ điệu cũng rất bình thản, nhưng mà ở đây tất cả mọi người hiểu được trọng lượng bốn từ đơn giản này!
Học trò của Sát Thần giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản, đó là việc bao nhiêu người mơ cũng không dám mơ đến!
Cô bé này thoạt nhìn nhiều nhất chỉ hai mươi ba, bốn tuổi, thế mà được Hạ Tầm Giản nhận làm học trò!
Tin tức lớn! Thật bất ngờ!
Trong lúc nhất thời, các phóng viên trong tay bấm hết đợt này đến đợt khác,
ánh đèn đều hướng về phía sân khấu, vì Lưu Huy dời đi cùng sự xuất hiện
của Hạ Tầm Giản mà đổi vị trí chụp.