Người Chồng Máu Lạnh

Chương 340


Đọc truyện Người Chồng Máu Lạnh – Chương 340

Edit: Ty HíBeta: Ốc SênCả người Hà Duyên sửng sốt, không có nghĩ đến vật nóng bỏng kia xông thẳng vào hạ thân của mình, nước mắt cô rơi xuống, rốt cục vẫn không thể tránh được.Bàn tay nắm chặt từ từ buông ra, sau đó vòng qua cổ hắn. Cùng hắn buông thả, để cho thân thể trôi theo dục vọng nguyên thủy nhất.Cô tự nói với chính mình chỉ một lần này thôi…“Em thật không giống như đã từng sinh con,” Vệ Thần cắn nhẹ lên môi cô, nhìn ánh mắt mông lung của Hà Duyên, “Em có biết anh thích nhất cái gì của em không,” mỗi câu nói của hắn là một lần va chạm, làm cho người phụ nữ phía dưới hắn phát ra tiếng rên rỉ như một con mèo con, thật êm tai, khiến hắn càng muốn mãnh liệt hơn nữa.Ánh mắt Hà Duyên càng thêm mông lung, tiếng thở dốc của hắn không ngừng vang lên bên tai cô, thân thể hai người gắt gao ôm lấy nhau, cảm giác như vậy thật sự quá tuyệt vời, cô không muốn phản kháng, cô chỉ muốn chìm đắm vào dục vọng này.Cô nhắm mắt lại, cô không thể phủ nhận rằng đối với hắn… Cô vẫn còn thứ tình cảm này.Chán ghét.. Ngoài chán ghét còn có thích…Chiếc giường nhỏ bé này, vốn chỉ vừa cho cô và Đồng Đồng, bây giờ lại có thêm một người đàn ông, bắt đầu cảm thấy chật chội, Hà Duyên không thoải mái khẽ cử động, cái giường này thật quá nhỏ, chút nữa là cô bị lăn xuống đất rồi, người đàn ông đưa tay ra, lập tức kéo cô lại, nếu không mặt cô đã chạm đất rồi.Cô mở mắt ra, rồi ngồi dậy, phức tạp nhìn người đàn ông đang chiếm giường của mình, hắn ngủ một cách ngon lành, so với năm năm trước, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng thích cười nói hơn, cô nhớ tới thời điểm đó, hắn chính là một người đàn ông cực kì lạnh lùng.Cô đi xuống giường, đi về phía cửa sổ nho nhỏ, nhìn ra bên ngoài.Cho tới khi một người đàn ông lại gần phía sau cô, hai tay đặt ngang hông cô, dường như muốn ôm cô vào lòng.Cô không khách khí đập vào bàn tay to lớn của hắn, tay còn lại lấy kính của mình mang vào, hắn làm cô đi làm muộn rồi.“Tôi muốn đi làm, buổi tối mong hãy trả lại Đồng Đồng cho tôi, không có tôi nó sẽ khóc.” Cô dọn đồ đạc của mình, xoay người, muốn đi, Vệ Thần tức giận nhìn cô.“Hà Duyên, thế nào, cô dùng tôi xong rồi, hiện tại coi như giống cái khăn lau dùng xong vứt đi ư, tôi còn chưa tính những gì cô đã nợ tôi đâu, hừ, cô trộm con của tôi, còn không cho tôi biết,” Vệ Thần đứng ở cửa, cả người chặn ở cửa, cô muốn đi ra ngoài ư, đừng có mơ.Hà Duyên thở dài một hơi, “Vệ Thần, tôi muốn đi làm, tôi còn phải nuôi con gái mình nữa,” Cô trầm tĩnh nói xong, hắn là phó tổng, nhưng cô chỉ là một thư ký, hắn có tiền cùng với mĩ nữ, nhưng cô chỉ có công việc này còn có một đứa con gái ốm yếu nữa.“Hà Duyên, cô nói lại một lần nữa cho tôi xem,” Vệ Thần có chút xấu hổ cùng tức giận, thật sự muốn biết trong đẩu người phụ nữ này chứa gì.“Tôi không có thời gian rảnh rỗi như anh, tôi phải làm việc, anh hãy tránh ra,” Cô lại khoác lên mình bộ trang phục công sở quê mùa, dường như khi mặc bộ quần áo này vào, tính cách cô cũng thay đổi. Lại biến thành Hà Duyên lạnh lùng, khó tính.“Hà Duyên, câm miệng, Đồng Đồng cũng là con gái của tôi, tôi cũng muốn nuôi dưỡng nó,” Vệ Thần nắm chặt tay lại, thật sự hận không thể tiến lên bóp chết người phụ nữ này, cô muốn làm hắn tức chết sao? Rõ ràng vừa rồi vẫn rất dịu dàng, hiện tại như biến thành người khác, hắn nói lời nào cũng cãi lại. Cả người hắn run lên vì tức giận.“Đồng Đổng là con gái của tôi,” Hà Duyên lãnh đạm nói xong, lập tức đi qua hắn,”Tôi muốn đi làm, Đồng Đồng đang bị bệnh, tôi muốn chữa khỏi bệnh cho nó” Mấy năm nay cô đều tích cực làm việc, dành dụm tiền chữa bệnh cho Đồng Đồng.“Anh sẽ chữa bệnh cho Đồng Đồng,..” Vệ Thần hít sâu một hơi, hắn nhìn căn phòng nhỏ này, phòng tắm và toilet bé xíu, mấy năm nay, hai mẹ con họ đã vất vả rồi, nuôi con khổ cực như vậy, nhất là nó còn bị bệnh nặng.“Tự tôi sẽ chữa bệnh cho con mình…” Hà Duyên ngẩng đầu nhìn hắn, thấu qua lớp kính là ánh mắt kiên định, cô thật sự đã quen với áp lực như vậy rồi.“Hà Duyên, được lắm,” Vệ thần đặt tay lên lồng ngực, thỉnh thoảng ép trái tim xuống, hắn sắp bị người phụ nữ cố chấp này làm tức chết rồi.“Bệnh của Đồng Đồng chữa mất rất nhiều tiền, cô có không?” Hắn hỏi sắc bén, cũng không khách khí. Cô nếu có tiền, cũng sẽ không ở trong căn phòng nhỏ bé này, mỗi ngày đều phải ăn mấy cái thứ khó ăn đó, mỗi ngày cũng không cần tăng ca nhiều như vậy, thậm chí, còn làm việc tới khuya. Cô không có tiền, thật sự không có.Mà vừa nghĩ tới cô và Đồng Đồng sống khổ sở mấy năm năm, tim hắn nhin bị chiếc kim nhọn đêm vào, trước kia chỉ cảm thấy đau lòng, giờ thì như bị cắt da, cắt thịt.Hà Duyên mím chặt môi, “Tôi có thể vay Tử Lạc, cô ấy nhất định cho tôi mượn,” cô ngước mắt lên, thực ra, cô biết cô không cần nói gì, Tô Lạc cũng sẽ giúp cô vô điều kiện.“Vậy cô trả bằng cách nào?” Vệ Thần nhíu mày, cứ coi như có người ượn, thì cô không phải trả chắc.“Tôi có thể dùng phần đời còn lại, nhất định sẽ trả hết nợ.” Cô giật cửa ra, rõ ràng có thể không cần, nhưng là, cô vẫn muốn chính mình chữa khỏi bệnh cho con gái, bởi vì, cô đã có thói quen dựa vào chính mình.“Đợi chút..” Vệ Thần bước theo, kéo tay cô lại.“Tôi cho cô mượn, tôi không cần cô dùng cả đời để trả, cô chỉ cần đưa tôi một năm tiền lương của cô là được rồi, không có lãi gì cả, chỉ là để Đồng Đồng ở cạnh cha mẹ tôi là được … Như vậy, cô sẽ không phản đối chứ, như vậy bản thân cô và Đồng Đồng đều tốt hơn.”Hà Duyên dừng bước, nhìn hắn chằm chằm, hắn không biết người đàn ông này đang suy tính gì.“Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, Đồng Đồng cũng là con gái tôi…” Vệ Thần nói hợp lý hợp tình, mà hắn đã có quyết định của chính mình, một năm là đủ rồi.Hắn muốn đuổi theo cô, để cô trở thành vợ hắn, đương nhiên, hắn bây giờ còn không nghĩ sẽ để cô được đắc ý, bây giờ cô không thèm quan tâm tới hắn nữa, nếu mà biết của hắn tâm ý, có khi còn trèo lên đầu hắn mất.“Nhưng, là chính anh không cần Đồng Đồng, anh không nhớ sao, năm đó, Đồng Đồng thiếu chút nữa sẽ chết…” Cô thì thào nói, không thể không nói, điều kiện của hắn đã rất rõ ràng, cô cũng biết rõ nên chọn cái nào, cả đời cùng một năm, cô căn bản đã quyết định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.