Đọc truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc – Chương 1219
Đúng vậy, người tới lần này chính là Bạch Như Nguyệt.
Mạc Phong cũng mỉm cười khi nhìn thấy cô ấy.
Anh nhớ là mình không hề mời Như Nguyệt trong bữa tiệc lần này.
Không phải là Mạc Phong quên mà là thời gian của Bạch Như Nguyệt như vàng bạc, làm gì rảnh để tham gia một buổi party bình thường?
Rõ ràng điều đó là không thể.
Nên nếu nhà họ Mạc ngỏ lời mời mà người ta không tới thì sẽ mất mặt lắm.
“Ấy! Trông dữ dội quá! Party của mọi người gặp phải cướp à?”, Bạch Như Nguyệt nhìn xung quanh rồi kiếm đại một cái ghế ngồi xuống.
Những người trước đó dùng thuốc đã dần khôi phục lại ý thức.
Họ không còn nôn ra máu nữa, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía người phụ nữ vừa bước vào.
Làn da cô mịn màng như tiên nữ, khí chất cao quý khiến người khác không thể rời mắt.
“Sao cô lại tới rồi!”, Mạc Phong nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.
Bạch Như Nguyệt khoanh tay cười thản nhiên: “Tôi không phải là khách hàng dược liệu lớn nhất của công ty cậu sao? Tháng trước riêng công ty tôi đã giúp cậu bán được gần một trăm triệu tệ còn gì.
Theo lý mà nói tôi phải đu tư cách tới tham gia sự kiện này chứ! Không biết là do cậu Mạc quên hay là do tôi bỏ lỡ điện thoại đây?”
“Tôi…”, Mạc Phong cười khổ: “Vậy thì chắc chắn là do cô bỏ lỡ điện thoại của tôi rồi.
Dù sao cô là người bận rộn, lỡ một cú điện thoại cũng là điều bình thường!”
Đối với một người thông minh như cô ấy đương nhiên là hiểu Mạc Phong nói gì và sẽ không khiến anh bị mất thể diện.
“Số cổ phiếu đó mọi người không muốn nữa thì hay quá, tôi bỏ ra năm tỉ tệ mua mười phần trăm cổ phiếu của tập đoàn Đằng Long! Tôi rất thích công ty này, vừa mới thành lập mà đã vươn ra cả nước ngoài.
Người làm kinh doanh cần phải biết nhìn thấy cơ hội!”, Bạch Như Nguyệt khoanh tay cười thản nhiên.
Có người như vậy đấy.
Cho họ kiếm được món hời thì họ lại nghĩ là mình đang lừa họ.
Bọn họ cả đời cứ phàn nàn mình không gặp may nhưng nào đâu biết may mắn cũng giống như gieo hạt.
Bạn không gieo thì làm sao có thể thấy được chồi non!
Người đàn ông trung niên đeo kính vội vàng kéo khóa quần lắc đầu: “Có một người thôi! Nhà vệ sinh trong nhà đông người quá nên tôi ra ngoài tìm chỗ giải quyết”.
“Thật sự không còn ai khác à?”, Mạc Phong cảnh giác nhìn người này.
Trực giác của anh rất khá.
Trước đó đúng là có người âm thầm quan sát bọn họ, nhưng vừa chớp mắt đã không thấy đâu.
Xung quanh không còn cảm nhận thấy bất kỳ sát khí nào khác.
Hơn nữa trong đôi mắt người đàn ông trung niên này cũng không hề thể hiện bất kỳ điều gì bất thường.
“Thật sự không còn ai khác cả.
Tôi có lừa người khác chứ không bao giờ lừa thiếu đông gia!”
Mạc Yến Chi phất tay cười khổ: “Được rồi, tiếp tục vào trong vui vẻ đi!”
Người đàn ông trung niên gật đầu, vội vàng chạy vào trong.
Ba người nhìn nhau.
Thường Vân Sam nhìn chăm chăm vào cái cây trước mặt: “Vừa rồi hai người cũng cảm nhận thấy phải không?”
“Ừm! Sát khí cực mạnh, thoáng cái đã biến mất!”, Mạc Yến Chi chắp tay trầm giọng.
Mạc Phong đạp chân, mấy hòn đá văng lên.
Anh nắm trong tay và ném về phía cái cây kia.
Không có gì ngoài lũ chim bỏ chạy tán loạn.
“Có lẽ đã bỏ đi rồ! Kẻ có thể biến mất trong tầm mắt của ba người chúng ta thì chắc chắn phải là cao thủ!”, Mạc Phong nhìn xung quanh khẽ nói.
Thường Vân Sam rút một cuốn sách từ sau lưng ra: “Nhóc này, trước khi đi ông tặng cháu cuốn mật tịch công phu này.
Không biết chừng cháu sẽ cần dùng tới đấy!”