Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 12


Bạn đang đọc Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực – Chương 12


Chương 12:
Diệp Yến Nhi giống như bé gái được cho kẹo, lập tức cười rộ lên, xoay đầu giả vờ ngạc nhiên nhìn Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên cũng ở đây à? Em muốn mua quần áo sao không nói sớm, Huỳnh Tiến Dương vừa mới về, anh ấy có thể dẫn em đi cùng.


Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Yến Nhi, Diệp Du Nhiên rất muốn xé nát mặt cô ta, nhưng cô vẫn nhịn.

Cánh tay của Diệp Du Nhiên vô ý thức nắm chặt ống tay áo của Mộ Tấn Dương, ngước mắt lên nhìn thấy mười ngón tay đang đan vào nhau của Huỳnh Tiến Dương và Diệp Yến Nhi.

Cô lập tức tránh đi: “Không cần đâu, chúng tôi đang trong thời gian tân hôn, không thích có kỳ đà cản mũi ở bên cạnh.


Lúc này Diệp Yến Nhi mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Diệp Du Nhiên, vẻ mặt của cô ta hơi thay đổi.

Vậy mà lại là người đàn ông đã ngủ một đêm với Diệp Du Nhiên kia, cô ta chủ động nói chuyện với anh, anh lại là người đàn ông tuấn tú không biết cảm kích.

“Du Nhiên, Yến Nhi là quan tâm em…” Huỳnh Tiến Dương không thích Diệp Du Nhiên dùng giọng điệu lạnh nhạt này nói chuyện.


Chuyện cô kết hôn đã khiến anh ta khó có thể tin nổi.

Diệp Yến Nhi thật sự rất quan tâm cô, quan tâm đến nỗi mỗi một phút giây đều không muốn để cho cô có thể sống tốt hơn.

“Chúng ta đi thôi.

” Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt cô lộ ra vẻ mệt mỏi, mơ hồ còn mang theo sự cầu xin.

Mộ Tấn Dương không nói gì, anh chỉ gật đầu ôm lấy cô rời đi.

“Tiến Dương, anh nhìn cô ấy xem vẫn là tính nết ấy, cũng không biết yêu quý bản thân mình, cứ tùy tiện cùng đàn ông…”
Diệp Yến Nhi vừa nói tới đó vành mắt đã đỏ hoe, cô ta giống như là một người chị thật sự lo lắng nhưng lại không có cách nào với đứa em gái hư hỏng của mình.

Sắc mặt của Huỳnh Tiến Dương bỗng trở nên âm trầm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Yến Nhi nhìn vẻ mặt u ám của Huỳnh Tiến Dương, cô ta cúi đầu che đi vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, giọng nói lại ấp a ấp úng: “Cũng, cũng không có gì, chỉ là…”
Trong cửa hàng bán quần áo.

Diệp Du Nhiên ngồi trên sofa, trong tay cầm một cuốn tạp chí nhưng ánh mắt cô lại có phần không tập trung.


Cô ở nước ngoài bốn năm nay, cũng không đặc biệt chú ý quan tâm đến tin tức của Huỳnh Tiến Dương, cũng chưa từng gặp qua anh ta, nhưng không nghĩ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Bởi vì cô biết anh ta và Diệp Yến Nhi đã đính hôn, nên cô rất tự mình biết mình, cô chỉ dám thích thầm thôi.

Nghe nói, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tổ chức đám cưới.

Nhân viên bán hàng đi tới, hơi cúi người xuống cung kính nói: “Thưa cô, chồng của cô đã thay đồ xong rồi, cô cảm thấy như thế nào?”
Làm nghề bán hàng này đều là những người khôn khéo.

Bọn họ biết phụ nữ thường hay kén chọn, nhìn thấy hai vợ chồng cùng mua đồ thì trước hết phải lấy lòng người phụ nữ, khách hàng nữ vui vẻ rồi, hài lòng rồi, đàn ông đều thích sĩ diện, đồ có đắt đến cỡ nào cũng sẽ mua.

“Ừm, tốt…” Diệp Du Nhiên lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng trước gương soi nhìn cô.

Hình như anh rất thích màu đen, lần đầu tiên gặp anh, anh mặc áo sơ mi đen, ngày hôm nay vẫn là áo sơ mi đen, ngay cả lúc này anh cũng lựa đồ màu đen.

Dáng người của Mộ Tấn Dương rất cao, gần một mét chín, giống như một người mẫu dễ mặc đồ, mặc gì cũng đẹp.

“Thế nào?” Vốn dĩ Mộ Tấn Dương dự định đi vào đổi lại, nhưng nhìn thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, thế là anh hỏi thêm một câu.

Diệp Du Nhiên cũng phát hiện mình nhìn anh hơi lâu, cô nói qua loa: “Ừm, cũng…cũng được, nhưng nếu đổi màu khác có thể sẽ đẹp hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.