Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 37: Đụn Rơm Đụn Rơm
Edit: Ryal
Ngày nhỏ Lương Hiệt theo người nhà ở lại đây tầm nửa tháng, lần nào cũng hẹn Lâm Lâm ở đụn rơm khô.
Cũng vì thế nên Uông Sở Lương có tình cảm rất đặc biệt với những đụn rơm khô.
Không phải y yêu đụn rơm khô vì không yêu được Lương Hiệt suốt bao năm, mà là y vẫn luôn muốn chơi dã chiến với hắn trên đụn rơm ấy.
Kích thích, còn tiện thể gợi nhớ về thời niên thiếu.
Nhưng bây giờ Uông Sở Lương chỉ muốn bóp nát trứng Lương Hiệt trên đụn rơm khô đầy tình ý này.
Y bực bội bước, bước đến chỗ khuất nhất trong cùng.
Nơi này rất kín, bị đống rơm trước mặt che kín mít, dù có người đi ngang con đường nhỏ trước mặt thì chỉ cần họ không phát ra những âm thanh kì quái là không bị phát hiện.
Theo như quá trình quan sát và phán đoán của Uông Sở Lương bao năm qua, chỗ này chính là địa điểm chơi dã chiến tuyệt vời.
Lương Hiệt kéo y lên đụn rơm khô.
“Nói đi”.
Theo lí thuyết, lẽ ra giờ này tay Uông Sở Lương phải mò xuống háng Lương Hiệt rồi quyến rũ hắn bằng nhan sắc mới đúng, nhưng giờ y bực đến nỗi mất cả ham muốn tình dục.
“Em bảo em muốn tâm sự cơ mà?”.
Lương Hiệt cười cười: “Đêm nay thời tiết tốt, không quá nóng cũng không quá lạnh, trời còn lặng gió nữa”.
Uông Sở Lương nhìn hắn như nhìn đồ ngốc: “Em là bản tin dự báo thời tiết hay gì?”.
Cái chuyện lẽ ra y phải làm cũng bị Lương Hiệt cướp mất.
Trong lúc nói chuyện, hắn đặt tay lên đùi y, lại còn vuốt nhẹ vào bên trong.
“…”.
Uông Sở Lương cười.
“Tâm sự của em đấy à?”.
Y giơ tay ra định đẩy Lương Hiệt, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta đè xuống đụn rơm khô.
Thực ra đụn rơm này cũng êm ngang tấm nệm quý nhất.
Mỗi tội hơi nhiều bụi.
Uông Sở Lương bị Lương Hiệt đè xuống, mượn ánh trăng mà nhìn vào đôi mắt người.
“Chơi dã chiến?”.
Y hỏi.
“Được, trong túi tôi có bôi trơn đây, tôi biết ngay em là đồ cầm thú mà”.
Y thò tay xuống lấy, bị Lương Hiệt nhân cơ hội ôm rồi lật lại.
Uông Sở Lương dang chân ngồi trên người hắn, hỏi: “Định làm gì đấy?”.
“Anh tự nhún đi”.
Lương Hiệt đáp.
“Em sợ lát nữa cởi quần rồi anh bị rơm cào xước”.
Uông Sở Lương bật cười: “Còn biết thế nữa cơ à”.
Y vặn nắp chai bôi trơn, cụp mi lắc qua lắc lại.
Lương Hiệt cởi thắt lưng và quần ngoài cho y.
Cái quần lót trắng ôm sát thằng em và mông Uông Sở Lương.
Lương Hiệt hơi nhổm dậy, hôn lên dương v*t đã cương của y cách một lớp vải – căng phồng, nóng hầm hập.
Sau đó quần lót Uông Sở Lương cũng bị cởi mất, hai tay Lương Hiệt bóp lấy bờ mông đầy ụ.
“Anh tự mở rộng nhé?”.
Lương Hiệt hỏi.
“Em làm đi”.
Uông Sở Lương nhét chai bôi trơn vào tay hắn.
“Tôi mệt”.
Lương Hiệt mỉm cười hôn y một cái, thuần thục nới rộng cho người ta.
Dưới ánh trăng, trên đụn rơm khô.
Hai người đàn ông hôn nhau, làm chuyện xấu.
Tuy Uông Sở Lương vẫn còn hơi bực nhưng làm tình mới là chuyện đứng đắn, bóp trứng à, thôi để sướng trước rồi tính sau vậy.
Vì họ đang ở ngoài trời nên công đoạn mở rộng cũng khá qua loa.
Uông Sở Lương thở mạnh, cởi thắt lưng Lương Hiệt rồi móc tên “bạn cũ” mà y chẳng thể quen thuộc hơn ra, tuốt hai cái, nhếch mông ngồi xuống.
Phía sau vẫn hơi chặt, thứ của Lương Hiệt lại quá thô, Uông Sở Lương cắn răng nhịn đau mà nuốt vào từng chút một.
Cơn gió lạnh thổi qua bờ mông y, còn thằng em y bị Lương Hiệt nắm trong tay thưởng thức.
Ngón tay hắn khẽ cọ qua đỉnh đầu, kích thích đến nỗi y hơi ngơ ngẩn.
Thứ ấy vào thật chậm, tốn thêm bao nhiêu thời gian và công sức so với ngày thường.
Uông Sở Lương khẽ thở ra, xụi lơ trong lòng Lương Hiệt.
Y hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó lại nghe hắn cất lời: “Anh chặt quá, Lâm Lâm”.
Lời tác giả: Hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi.