Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 31: Lương Hiệt
Edit: Ryal
Sau ba hiệp, tư thế đi đường của Uông Sở Lương trông cứ là lạ.
Lương Hiệt hỏi: “Này, anh có chắc muốn ăn xiên que cay không thế?”.
“Chắc”.
Uông Sở Lương kéo hắn ra quầy gọi đồ, xung quanh toàn sinh viên khoảng đôi mươi, hai người đàn ông trưởng thành trông nổi bần bật.
Lương Hiệt hơi lo: “Hay để hôm khác ăn đi, đợi anh ổn rồi em lại đưa anh đến”.
Uông Sở Lương không đồng ý, cứ nằng nặc đòi ăn.
Y đã quyết thì không bao giờ đổi ý, đúng là cứng đầu cứng cổ.
Lương Hiệt chẳng còn cách nào khác, đành gọi thêm một cốc nước lọc: “Nhúng vào đây này”.
Uông Sở Lương cười tới mức đau cả dạ dày: “Người ta ăn xiên que cay thì nhúng vào chảo dầu ớt, tôi thì lấy xiên ra rồi nhúng thêm vào nước lọc một lần nữa, để làm gì?”.
Ngoài miệng thì nói “để làm gì” chứ thực ra vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người ngồi lẫn với một đám trẻ con, Lương Hiệt đột nhiên có cảm giác quay về thời đại học.
Lúc ấy cũng có nhiều người theo đuổi hắn, cả trai lẫn gái, nhưng hắn chẳng đến với ai.
Lương Hiệt có gương mặt lãng tử nhưng lại si tình, chỉ nhớ thương mỗi Lâm Lâm của hắn, người khác thì đừng hòng chạm đến dù chỉ là một đầu ngón tay.
Hắn cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi chờ đợi như thế, không chừng sẽ có ngày gặp người thương nơi một ngã rẽ bất ngờ.
Cuối cùng lại phá bỏ hết.
“Em cười gì đấy?”.
Uông Sở Lương ăn xiên que đã nhúng nước lọc, liếc hắn một cái.
“Không có gì, chỉ thấy cuộc sống rất kì diệu thôi”.
Uông Sở Lương không hỏi nữa, hỏi thêm là nhà triết học Lương Hiệt lại online liền.
Lương Hiệt chẳng ăn mấy, chỉ chăm sóc y.
Hắn trông chừng Uông Sở Lương không cho y ăn cay, thấy cốc nước cạn là nhanh chóng đi rót đầy.
Trên bàn chẳng có khăn giấy thì móc trong túi ra đưa cho y, đến lúc ăn xong hắn lại nhanh chóng lấy ví đi tính tiền.
Trông qua có vẻ Uông Sở Lương không để ý, nhưng thực ra y ghi tạc hết trong lòng.
Lương Hiệt là người tỉ mỉ, chẳng qua chút tỉ mỉ ấy không được dùng vào chuyện cần dùng.
Hai người ăn no thì dắt nhau đi dạo trong phố ẩm thực.
Lương Hiệt nói: “Cảm giác như quay lại hồi đại học”.
Uông Sở Lương chua chát tiếp lời: “Tôi chưa từng học đại học”.
Lương Hiệt cười: “Ừ”.
“Ừ cái gì mà ừ?”.
Uông Sở Lương nghiêng đầu lườm hắn.
“Chê tôi văn hóa thấp đúng không?”.
“Đâu, em đã nói gì đâu?”.
Nhìn biểu cảm hoảng hốt của hắn, y không nhịn được cười.
Uông Sở Lương bật cười thì Lương Hiệt cũng thở phào nhẹ nhõm, cười theo: “Anh đừng dọa em nữa”.
“Hồi đại học em hay làm gì?”.
Lương Hiệt ngẫm nghĩ: “Đi học, chơi game, từ chối Kha Địch”.
Uông Sở Lương chẳng hề quan tâm đến hình tượng mà phá lên cười.
Y dựa vào Lương Hiệt, vừa cười vừa ôm bụng: “Thôi đừng nhắc đến cậu ta nữa, buồn cười chết mất”.
Hắn bất đắc dĩ đứng nhìn: “Anh vừa vừa thôi, mọi người nhìn kìa”.
Uông Sở Lương xua tay: “Thôi không cười nữa, tôi thấy Kha Địch cũng hơi khổ”.
Y lại cùng tản bộ với Lương Hiệt giữa làn gió đêm mát lành: “Đã bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không muốn thử với cậu ta à? Tôi thấy cậu ta cũng đẹp mà eo lại mềm, chắc làm chuyện kia thích lắm đấy”.
“Anh cố ý đúng không?”.
Lương Hiệt thấy Uông Sở Lương chẳng nói được câu nào tử tế, chắc chỉ chờ tóm lấy lỗ hổng trong lời nói của hắn để bắt bẻ.
“Đâu có, tôi đang nghiêm túc thảo luận với em mà”.
“Không”.
Lương Hiệt nghiêm túc trả lời.
“Trong lòng em có người khác rồi”.
Uông Sở Lương không bực, cũng không cười, chỉ quay lại nhìn hắn.
“Tôi và Lâm Lâm của em giống nhau đến mức nào?”.
Lương Hiệt nghĩ: Lại nữa à anh?
“Giờ thì không còn giống nữa”.
Hắn đáp rất thật thà.
“Em ấy không…!hoạt bát như anh”.
Đã hơn ba mươi tuổi, dùng từ “hoạt bát” thì hơi quá.
Uông Sở Lương khẽ nheo mắt nhìn hắn: “Em thất vọng đúng không?”.
“Thôi đừng gây sự nữa”.
Lương Hiệt đột nhiên nắm lấy tay Uông Sở Lương, cứ thế dắt y đi trước mắt bao người.
“Đừng quậy mà”.
Uông Sở Lương hoảng hồn, y không ngờ Lương Hiệt lại làm thế.
Trong đám đông toàn các cô gái chàng trai trẻ tuổi, hai ông chú ba mươi tay nắm tay cùng bước, đúng là không chú ý thì không được.
“Lương Hiệt”.
“Em thản nhiên quá nhỉ”.
“Anh bảo gì cơ?”.
“Có bao nhiêu người nhìn mà em vẫn nắm tay tôi”.
“Không thì sao nữa? Hôn anh à?”.
Lương Hiệt cười.
“Hôn thì khó đi lắm”.
Uông Sở Lương bật cười: “Em giỏi thật”.
“Chắc chắn là không bằng anh đâu”.
Lương Hiệt nói.
“A Lương à, em từng có người em thích, nhưng mình đã quyết định ở bên nhau rồi thì anh đừng để ý nữa được không?”.
Hắn thở dài: “Anh cứ nhắc đi nhắc lại, em cũng chẳng biết đáp sao cho đúng”.
Uông Sở Lương biết hắn nghiêm túc, người này nghiêm túc hẹn hò với y, và cũng nghiêm túc muốn cất người trong quá khứ vào một góc.
Y nói: “Vậy tôi hỏi em một câu cuối cùng”.
“Anh hỏi đi”.
“Nếu bây giờ cậu ấy đứng ngay trước mặt em, liệu em có tự tin là mình sẽ nhận ra cậu ấy hay không?”.
Lương Hiệt nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt Uông Sở Lương, do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng đáp: “Thôi, đã chia xa lâu lắm rồi, hai mươi năm đã trôi qua, ai mà biết được giờ em ấy có dáng vẻ thế nào?”.
Uông Sở Lương mỉm cười, thầm nghĩ: Nhìn cho kĩ đi, cậu ta có dáng vẻ của tôi đây này!.