Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 20: Tôi Cũng Muốn Hỏi Em Một Câu
Edit: Ryal
Đây không phải lần đầu tiên Lương Hiệt hỏi Uông Sở Lương câu này.
Theo như hắn nhớ thì ít nhất cũng ba lần rồi, mỗi lần là một cách hỏi khác nhau.
Anh có biết ai tên Uông Lâm không?
Anh có quan hệ gì với Uông Lâm?
Anh…!thực sự không phải Uông Lâm sao?
Quá tam ba bận.
Sau khi Uông Sở Lương đưa ra câu trả lời phủ nhận cho cả ba lần đó, Lương Hiệt tự thề sẽ không hỏi nữa.
Chán chết, chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Hai mươi năm đã trôi qua, hồi xưa cũng chẳng chơi với nhau được mấy ngày, khuôn mặt của người kia cũng nhòa đi trong trí nhớ.
Nhận lầm cũng là chuyện thường thôi.
Lương Hiệt tự nhủ như vậy.
Huống chi Lâm Lâm nhỏ tuổi hơn hắn, suốt ngày gọi hắn là anh, lúc thẹn thùng sẽ mím môi gọi “anh Lương Hiệt”.
Còn Uông Sở Lương lại lớn hơn hắn hai tuổi, khi ở bên nhau người kia rất ngoan hiền, lúc nào cũng nghe lời hắn, nhưng chỉ gọi “Lương Hiệt” chứ chẳng có lấy một biệt danh.
Y giải thích là giữa họ không cần biệt danh, có yêu nhau đâu, gặp là chịch thôi ấy mà.
Lương Hiệt thấy cũng đúng, nghĩ y quả là hiểu chuyện, trâu bò.
Dường như Uông Sở Lương vẫn luôn duy trì một ranh giới rất rõ ràng giữa hai người họ, thi thoảng Lương Hiệt có chạm đến nó mà y thì vẫn chẳng hề dao động mảy may.
Nhưng hắn lại thường xuyên có cảm giác người kia yêu thầm mình, đúng là vừa mâu thuẫn vừa rối rắm.
Cả hai cứ tiến rồi lùi như đang đánh cờ vậy.
Đầu Lương Hiệt đến nổ tung mất thôi.
Hắn rất cố kiềm chế không gọi tên ai lúc làm tình, nhưng thi thoảng lại mất kiểm soát.
Tuy Uông Lâm trong trí nhớ đã dần nhạt phai, nhưng khi ôm Uông Sở Lương trong lòng Lương Hiệt lại cảm thấy y chính là Uông Lâm.
Gương mặt ấy, nốt ruồi kia, khiến những khi mất kiểm soát hắn luôn ôm Uông Sở Lương mà gọi tên Uông Lâm.
Đương nhiên là xong việc thì phải xin lỗi người ta rồi.
Hình như Uông Sở Lương chưa bao giờ để ý, thi thoảng còn rất vui.
Bởi y đáp: “Thôi, dù sao tôi cũng là thế thân của cậu ấy mà”.
Mỗi lần như thế, chẳng hiểu tại sao lửa giận lại bùng lên trong lòng Lương Hiệt.
Vốn hai người đâu có lằng nhằng rắc rối gì về vấn đề ấy, dù sao cũng đã một thời gian rồi, làm gì có ai lăn tăn cơ chứ?
Nhưng hôm nay Lương Hiệt lại thấy không được.
Cuộc trò chuyện vô tình nghe được khi nãy khiến hắn có cảm giác Uông Sở Lương ôm tâm tư đó với mình.
Nếu một trong hai người nảy sinh tình cảm trên mối quan hệ lấy tiền đề là tình dục, thì mọi chuyện sẽ bắt đầu ngã ngũ.
Đương nhiên cũng có khả năng là ngã chổng quèo, đường ai nấy đi, tùy vào cách xử lí cả mà thôi.
Dường như Uông Sở Lương đang cố ý lảng đi, nhưng Lương Hiệt thì muốn tháo gỡ khúc mắc.
Hắn dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, thổi chút tàn tro rơi xuống cần cổ Uông Sở Lương.
“Nói thật đi”.
Lương Hiệt yêu cầu.
“Hai người quá giống nhau”.
Hắn nhìn Uông Sở Lương chằm chằm: “Hôm nay anh nói thật với em đi, câu trả lời của anh sẽ quyết định mối quan hệ sau này của hai ta đấy”.
Cuối cùng y cũng thản nhiên nhìn lại hắn, thốt lên câu hỏi vẫn luôn khiến mình trăn trở bấy lâu nay: “Nếu tôi không phải Uông Lâm, thì sau này em sẽ không ở bên tôi nữa chứ gì?”.
Uông Sở Lương giơ tay sờ mặt Lương Hiệt: “Này Lương Hiệt, tôi cũng muốn hỏi em một câu.
Em muốn một “Lâm Lâm” không thể chạm tới, hay muốn tôi – người đang ở bên em lúc này?”.
Lương Hiệt không trả lời nổi.
Chẳng lẽ hắn nói hắn muốn cả hai à?
Đến bản thân hắn còn biết ý nghĩ ấy quả là vô sỉ.
Uông Sở Lương bật cười: “Hay thật đấy Lương Hiệt, tưởng em bảo tôi chỉ là thế thân của cậu ấy thôi cơ mà? Chẳng phải câu hỏi dễ lắm ư? Sao em phải do dự?”.
Y giơ chân vòng qua eo hắn, khẽ cười, hút một hơi thuốc trên tay Lương Hiệt.
“Chẳng lẽ em yêu tôi à?”..