Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 2: Chẳng Dễ Dàng Gì
Edit: Ryal
Uông Sở Lương ít khi làm tình với Lương Hiệt hai lần một ngày, không phải y không muốn, không phải y không làm được, mà là y cố ý không thèm.
Đêm nay coi như ngoại lệ, bởi y đột nhiên nhớ ra hôm nay là một ngày khá đặc biệt.
Uông Sở Lương nghe Lương Hiệt nói vậy thì lấy tay ôm mặt hắn.
Chóp mũi hai người đụng vào nhau, y thì thầm: “Không được cho thằng bé biết đâu”.
Không được cái con khỉ.
Lòng Uông Sở Lương nghĩ: Chỉ có mình em dốt nát thôi.
Y cố tình thở thật gấp, cố ý thúc giục Lương Hiệt, vờ như vội lắm: “Nhanh lên, tôi không thể về nhà quá muộn được”.
Lương Hiệt thích nhìn y như thế, bị hắn kiểm soát, phải yếu ớt van nài.
Y càng xin thì Lương Hiệt lại càng hăng hái, hắn thọc vào rút ra thật chậm, nhưng lần nào cũng đâm tới tận chỗ sâu nhất.
Hôm nay Uông Sở Lương khiến Lương Hiệt ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng, lúc trước hắn muốn làm tình trong xe nhưng bao giờ cũng bị từ chối, thấy một lần chưa đủ mà muốn thêm lần nữa cũng bị từ chối.
Đêm nay người này chủ động, lại còn là khi ở bên ngoài nữa chứ.
Hai tay hắn bóp mông Uông Sở Lương, vừa đâm rút vừa cười: “Sao hôm nay anh ngoan quá vậy?”.
Uông Sở Lương sung sướng mà biếng nhác tựa người vào lòng hắn, cố nén tiếng rên rỉ.
Y càng không chịu hé răng, Lương Hiệt càng hăng hái.
Cả chiếc xe rung rinh theo từng động tác của họ.
Lương Hiệt bị kẹp chặt, sướng tới mức bắt đầu thúc vào vừa mạnh vừa ác.
Hắn và Uông Sở Lương ở bên nhau đã lâu rồi, số lần làm tình đếm không xuể, nhưng dường như người này vẫn sẽ mãi mãi chặt khít như lần đầu tiên – Lương Hiệt muốn ngừng mà không được.
Đến giờ Lương Hiệt vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên họ ân ái, trong khách sạn, cả hai đều thoáng ngẩn ngơ dưới ánh đèn mờ.
Hắn coi y như một người khác, và khi lên đỉnh, cái tên mà Uông Sở Lương thốt ra cũng không thuộc về Lương Hiệt.
Đó là lần đầu họ gặp nhau, theo như Uông Sở Lương nói thì là: “Hai ta đều bắt gặp ở nhau bóng dáng của người mình không chiếm được, cũng coi như là duyên phận”.
Cứ thế, khi rời giường vào sáng hôm sau, hai người xác định quan hệ tình nhân.
Thực ra nói đúng hơn là quan hệ bạn tình.
Nhưng Lương Hiệt lại nói: “Em chỉ có một yêu cầu thôi, lúc làm tình anh đừng gọi tên người khác, em xìu đấy”.
Khi đó Uông Sở Lương vừa tắm xong, đang cầm khăn lông lau người.
Lương Hiệt ngậm thuốc lá đứng sau lưng y, đôi tay hư hỏng cứ mò mẫm khắp nơi.
Uông Sở Lương cười cười đồng ý, nhưng thi thoảng lại không nghe lời.
Ví dụ như lúc này.
Lương Hiệt ra sức thúc thật mạnh, nhiệt độ trong xe dần tăng cao, tiếng rên của Uông Sở Lương hòa với tiếng nước lẹp nhẹp nơi thân thể giao nhau, có lẽ cũng sánh ngang được với ca khúc dâm tình hèn kém nhất.
Lương Hiệt sướng không chịu nổi, vừa đẩy hông vừa chu đáo dùng tay chăm sóc cho thằng em của Uông Sở Lương.
Tinh dịch Uông Sở Lương dính khắp người Lương Hiệt, bàn tay ẩm ướt của hắn lại mò tới ngực y.
Chuyện này kích thích hơn làm tình trên giường ở nhà nhiều.
Mồ hôi của Uông Sở Lương rơi xuống người Lương Hiệt, y thè lưỡi khiêu khích vành tai hắn, cố ý xấu bụng rầm rì một tiếng: “Anh ơi…”.
Lương Hiệt bèn nổi giận ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi mà tăng thêm lực, thúc đến độ Uông Sở Lương gần như ngất xỉu.
Cuối cùng hắn tuôn trào hết trong y chẳng chút thương tình, không thèm quan tâm xem lát nữa người này có rửa sạch được hay không.
Đến khi xong xuôi, Uông Sở Lương còn nhoài vào ngực hắn thở hổn hển.
Lương Hiệt cũng tựa người ra sau ghế, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên người Uông Sở Lương, đại não trống rỗng trong nháy mắt.
Trong xe quá ngột ngạt, dường như không khí cũng ẩm thấp hơn.
Lương Hiệt mở cửa sổ, châm thuốc.
Hắn vừa hút thuốc vừa dùng ngón tay móc ngoáy nơi cửa sau Uông Sở Lương, y vẫn chưa tỉnh hồn, cứ để kệ cho hắn đùa nghịch.
Nửa điếu thuốc tàn, Lương Hiệt nói: “Anh làm em giận đấy”.
Uông Sở Lương dần hoàn hồn lại, nghe câu ấy thì cười thầm.
“Xin lỗi”.
Giọng y yếu ớt, còn chêm thêm một tiếng thở dài.
Lương Hiệt nhíu mày, nói như không phục: “Hôm nay đến đây thôi”.
Hắn vỗ vỗ người trong lòng: “Anh mặc quần vào đi”.
Uông Sở Lương quay đầu nhìn nơi cửa huyệt của mình, với tay rút một tờ giấy lau lau.
“Hai người thực sự rất giống nhau”.
Lương Hiệt nhìn y, cất tiếng như trả thù.
“Nếu không phải tên và độ tuổi đều khác nhau, em sẽ nghĩ anh là anh ấy thật đó”.
Uông Sở Lương nâng mắt nhìn hắn, mỉm cười: “Anh ấy có khít bằng tôi không?”.
“Chậc, nói gì thế!”.
Lương Hiệt nhíu mày, giúp y lau phía sau rồi kéo quần lên.
Uông Sở Lương quay về ghế phụ lái, thắt dây an toàn.
“Tuần sau tôi không gặp được em”.
Y quay sang hỏi.
“Chắc em không tìm người khác đâu nhỉ?”.
Lương Hiệt lấy giấy lau lau tinh dịch dính trên người mình, thấy lau không sạch thì đành kệ, dù sao đêm hôm khuya khoắt ngồi trong xe cũng chẳng ai thấy.
“Thực ra em muốn tìm lắm chứ”.
Hắn đáp.
“Nhưng vấn đề là em không có hứng thú với khuôn mặt khác, tìm cái gì mà tìm!”.
Uông Sở Lương gật đầu, quay sang chỗ khác, nói bằng giọng buồn buồn: “Tôi hiểu rồi”.
Giọng thì buồn đấy, nhưng đôi mắt y chỉ toàn ý cười.
Lương Hiệt không chịu nổi cái giọng này, nghe như hắn phụ lòng y vậy.
Hắn chẳng còn gì để nói, chỉ đành tăng tốc, nhanh nhanh chở người ta về nhà.
Lương Hiệt nghĩ thầm: Cái người này đừng yêu mình đấy nhé, chẳng dễ dàng gì đâu!.