Đọc truyện Người Chơi Nhập Vai – Chương 56: Chiến thắng
Trước cảnh con xác sống còn lại đang ầm ầm lao tới, ngoài Padine đang chưa rõ sống chết thế nào ra, thì mỗi người lại có biểu hiện khác nhau. Limp hai chân run rẩy, đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt từ trán to như hạt đậu. Diana thì khá hơn một chút, mặc dù cũng có chút kinh sợ nhưng hai chân nàng ta đã làm sẵn thế, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bật nhảy tránh nhé. Cô bé Sandy mặc dù có vẻ hơi sợ một chút, đang túm lấy trường bào của hắn, nhưng nó lại rất tin tưởng Nguyễn Minh sẽ bảo vệ mình an toàn. Còn Nguyễn Minh ư, lúc này hắn chẳng sợ cái quái gì, ít nhất là với đối thủ trước mắt chỉ là con xác sống này. Vừa rồi hắn cũng bỏ chút lực chú ý, quan sát quá trình giằng co giữa Padine và nó, qua đó cũng có ước lượng đại khái về thực lực của con xác sống này. Con xác sống nam này dù mạnh hơn con nữ một chút nhưng tuyệt đối không đạt tới cấp hai, nếu không Padine đã không thể cầm chân nó lâu như thế được mà đã sớm bị đập cho ra bã rồi. Chưa kể đến Số một đang theo lệnh tiến tới ngăn cản, trước mặt Nguyễn Minh lúc này còn có một con nhóc đang cười hỉ hỉ hả hả, chẳng coi con xác sống đang tới là cái quái gì cả.
Đúng vậy, con nhóc Lily đang giả trai lúc này vừa cười cười vừa thỉnh thoảng quay lại trêu chọc tên nhát gan Limp, chẳng có tí căng thẳng nào khi sắp phải đối diện với kẻ địch cả. Nhưng chính sự vô tư của nó lại khiến biểu hiện căng thẳng của Limp và Diana bớt đi phần nào.
“Bang” – Đà lao tới của con xác sống đã bị số một cản lại, nhưng bản thân số một cũng bị húc bay gần tới chỗ mọi người đang đứng. Biết làm sao được trọng lượng chênh lệch quá lớn cùng lực lao mạnh như vậy, số một có thể chặn được nó đã là quá tốt rồi.
“Gào gào!” Con xác sống bị cản lại như tức giận gầm lên một tiếc rồi lại tiếp tục lao tới. Mắt thấy chẳng mấy chốc nó sẽ tiếp cận được mọi người, Nguyễn Minh gõ gõ lên đầu của Lily trước mặt mình rồi nói:
– Lolo, đến phiên đệ rồi, hãy thể hiện sự cần thiết của mình trong đội ngũ đi nào!
Lily mặc dù bực mình khi bị hắn gõ lên đầu nhưng cũng không tỏ ý phản đối, nó là một cô bé rất hiểu chuyện, biết rằng nếu mình không thể hiện chút sức mạnh ra thì những người đằng sau sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn. Nhấc chiếc khiên trên lưng ra, tay còn lại vung búa, xông tới cản đường con xác sống. Trên đường chạy cô bé này vẫn không quên quay đầu lại nói với Nguyễn Minh:
– Bữa tối nay mình đệ một con nhím nướng nhé, không mặc cả!
Nguyễn Minh lắc đầu cười khổ, quay sang thì thấy Limp với Diana đang có vẻ mặt hoang mang, chẳng có chút tin tưởng nào cả. Thấy vậy hắn liền vỗ mạnh vào vai cái tên pháp sư vẫn còn đang run rẩy bên cạnh khiến hắn giật bắn cả mình:
– Yên tâm đê! Đệ đệ của ta mạnh lắm, nó là một chiến binh thiên tài mà, so với nó Padine chỉ là đom đóm trước ánh trăng mà thôi! Haha!
Thấy Nguyễn Minh tin tưởng đệ đệ mình như vậy, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng tập trung theo dõi diễn biến va chạm sắp tới. Đúng như Nguyễn Minh dự đoán, con xác sống mặc dù đang đà lao mạnh tới nhưng không giống trước đây, lần này nó đã húc vào vách sắt. Chỉ thấy Lily không nhưng không bị đẩy lùi, ngược lại cô bé còn dùng khiên húc mạnh vào con xác sống khiến nó bị ngã ngửa ra đằng sau, kéo lê sền sệt trên mặt đất.
Lily thầm hô không ổn, trước đó Nguyễn Minh ca ca đã dặn nàng phải che giấu thực lực của bản thân, chỉ thể hiện ở mức cấp một trung hoặc hậu kỳ thôi. Ai ngờ vừa rồi quá hưng phấn, quên mất lời dặn của ca ca, không kiềm chế được lực lượng chiến binh cấp hai lỡ tay đẩy con xác sống “đáng thương” kia bay xa như vậy.
“Chết tiệt! Ai mà ngờ gã kia lại yếu như thế chứ, đúng là có tiếng mà không có miếng mà!”
Vội vàng quay đầu lại, thấy ánh mắt Nguyễn Minh ca ca của mình đang chớp tắt liên tục như đèn nhấp nháy, Lily vội vàng làm ra phản ứng trong muộn màng. Kêu “A!” một tiếng rồi cô bé này không ngờ lại giả vờ ngã lăn ra đằng sau mấy vòng, trông thực sự vụng về. Nguyễn Minh thầm than diễn kỹ quá tệ của nó, nhưng cũng chẳng trách được nàng, mới có chín tuổi thì dù có thông minh đến đâu cũng chẳng thể diễn trò như người lớn được, tất nhiên là hắn không so sánh với mấy đứa bé con nhà có truyền thống nghệ thuật đóng phim từ nhỏ rồi.
Dù có vẻ vụng về, giả tạo nhưng từ vẻ mặt lo lắng của những người còn lại, Nguyễn Minh biết rằng họ cũng chẳng nhận ra được diễn kỹ tệ hại của Lily.
“Hoàn hảo! May mà họ không nhận ra! Mình phải phối hợp một chút mới được!”
Nghĩ vậy hắn kêu to:
– Lolo, đệ có làm sao không?
Lily vọng lại, lần này cô bé tinh ranh này cũng biết nên làm như nào rồi:
– Sao trăng cái gì, con xác sống này mạnh quá! Đệ sắp không trụ được nữa rồi! Nhanh! Nhanh hạ gục nó đi.
Nói xong còn cắn răng làm bộ dạng chiến sĩ quyết tử, lao tới tấn công con xác sống vừa mới đứng dậy được kia. Vô cùng hài lòng trước sự nhanh trí của Lily, Nguyễn Minh quay sang nói với mấy người bên cạnh:
– Ta biết các ngươi cũng tiêu hao rất lớn rồi, nhưng tình cảnh trước mắt không cho phép chúng ta dừng lại. Được rồi! Tất cả mọi người phấn chấn lên, còn bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu, nhanh chóng hạ gục nó chúng ta mới có thể nghỉ ngơi được. San San! Cả muội nữa, không cần tập trung chữa trị cho Lolo đâu, dùng hỏa cầu thuật của muội luôn đi!
Nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, Nguyễn Minh lập tức ra lệnh cho cốt binh Số một lao tới tấn công, ra vẻ phụ giúp cho Lily. Còn bản thân hắn sau khi yểm “Khuếch đại sát thương” lên người con xác sống cũng tự mình dồn ma lực tung liên tục mấy phép “Nanh” bắn thẳng vào người nó. Những người còn lại, thấy Nguyễn Minh ra tay dứt khoát như vậy cũng vội vàng sử dụng chút ma lực sót lại của mình tiến hành công kích mục tiêu.
Phải công nhận rằng, con xác sống này dù tốc độ có vẻ không bằng con trước nhưng nếu kể tới sức mạnh cũng như khả năng chịu đòn của nó thì con xác sống nữ chỉ có nước hít khói. Trước hàng loạt pháp thuật, pháp tiễn của bốn người Nguyễn Minh ầm ầm bắn vào, thỉnh thoảng còn dính một búa “nhẹ nhàng” của Lily hay chùy của Số một nhưng nó vẫn đứng vững, thỉnh thoảng còn gào lên một tiếng đánh văng số một ra nữa.
Tất nhiên dù có trâu chó đến mức nào đi chăng nữa, thì dính nhiều đòn tấn công uy lực không nhỏ như vậy thì cách cái chết cũng chẳng xa nữa. Mắt thấy, hành động của con xác sống đang dần dần chậm lại, Nguyễn Minh biết rằng nó cũng đã tới giới hạn rồi. Hắn vội hô lớn:
– Lolo, kết thúc nó đi, tấn công vào đầu ấy!
Lily nghe thấy Nguyễn Minh cho phép mình hành đỗng cũng thầm vui mừng, nãy giờ nàng phải giả bộ chống đỡ cũng buồn chán cực điểm rồi. Hưng phấn vận chuyển đấu khí vào cây búa, Lily dậm mạnh xuống đất lấy đà rồi nhảy vọt lên cao. Khi đã vượt qua đầu của con xác sống gần hai mét, mới lợi dụng quán tính, vung búa lao xuống nện mạnh vào đỉnh đầu của nó.
“Rốp, rốp, rắc…” mấy tiếng xương vỡ nát ghê người vang lên, đầu con xác sống chẳng khác gì quả dưa hấu thối bị búa tạ nện vào vỡ tung bắn đầy ra xung quanh, nào là những mảnh não tương đã thối rữa đầy giòi bọ liên tục chảy ra nước vàng, nào là những cục máu đông đen xì hòa chung với những mảnh xương vụn trắng hởn. Tình cảnh vô cùng ghê rợn này khiến cho bản thân thủ phạm gây án là Lily còn đang dính đầy “hậu quả” cùng tay pháp sư nhát gan Limp lập tức bò ra đất nôn thốc nôn tháo. Diana thì có đỡ hơn một chút, nhưng cứ nhìn sắc mặt xanh xao của nàng là biết nàng cũng đang phải cố gắng lắm mới chịu đựng được từng cơn cuồn cuộn trong dạ dày, không đánh mất vẻ thục nữ của mình. Ngoài Nguyễn Minh có vẻ còn giữ được bình thường ra thì Sandy là người có biểu hiện khá nhất dù khuôn mặt vẫn tỏ ra hơi khó chịu.
Nguyễn Minh nghĩ rằng có lẽ chính là do quá khứ bi thảm, thậm chí đã từng làm nô lệ nên tình cảnh trước mắt này không làm nàng cảm thấy ghê rợn lắm. Nô lệ mà, những chuyện tra tấn, đánh đập, thậm chí giết chết để mua vui cũng chẳng xa lạ gì với mấy tên chủ nô, quý tộc biến thái cả.
Lúc này con xác sống đã chết đến mức không thể chết lại được nữa, thi thể không đầu đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, bên cạnh ngoài Lily đang chưa ngừng nôn được còn có Số một. Khoan! Nhắc tới số một Nguyễn Minh mới để ý đến nó lúc này. Mặc dù đứng im tại chỗ nhưng từ thi thể của xác sống lại toát ra một luồng khí xám nhanh chóng bị nó hấp thu vào trong cơ thể.
“Đệch! Chẳng lẽ đây chính là giết quái lên cấp trong truyền thuyết! Tại sao chủ nhân như ta lại không có đãi ngộ bậc này cơ chứ! Chẳng lẽ lại không bằng mấy con đệ triệu hồi!”
– Hừ! Đừng được voi đòi hai Bà Trưng nữa, ngươi bình thường hấp thụ ma lực tự nhiên trong không khí tu luyện được chứ nó có hấp thu được đâu. Ngoài trong tử linh không gian có tử khí ra thì ở thế giới bình thường chỉ có sinh vật đã chết là mới tỏa ra được một chút tử khí. Với lại những luồng tử khí kiểu này vô cùng yếu ớt, hấp thu vào cũng chẳn được ích gì cả, tất nhiên trừ trường hợp cô bé sandy hoặc chiến trường, thi thể của cường giả,… mới có thể làm cho sinh vật bất tử thăng cấp được.
Lyx vốn im lặng đột nhiên lên tiếng giải đáp thắc mắc cho hắn, làm tròn chức trách của hướng dẫn viên cho tân thủ.
– Mặc dù có lý nhưng ta vẫn cảm thấy không công bằng cho lắm, hừ!
– Ồ! Ngươi muốn như vậy cũng không phải là không có cách nào! Chỉ có điều…
Thấy Lyx ngập ngừng không nói, Nguyễn Minh vội vàng thúc giục nàng:
– Điều gì nói nhanh lên! Cái gì ta cũng chịu hết á!
– Chỉ có điều… Hihi! Ngươi chuyển hóa bản thân thành sinh vật bất tử đi thì sẽ có khả năng hấp thu tử khí, giết quái thăng cấp! Hihi!
Nguyễn Minh lập tức như quả bóng xì hơi, Nói đùa sao? Đang sống yên lành tự nhiên biến thành loại sinh vật bất tử đó, hắn cũng đâu có ngu. Chưa nhắc tới bộ dạng cốt binh, dù trở thành xác sống thôi cũng đã phát tởm rồi, thịt thối, giòi bọ đầy người ai mà dám tới gần. Hắn còn đang FA nha! Sao có thể hi sinh tương lai tươi đẹp để mạnh lên nhất thời như vậy.
Lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó, Nguyễn Minh tiến lại gần nhấc cô bé Lily vừa nôn thốc nôn tháo, mặt vẫn còn đang tái xanh lên, sau đó quay lại nói với mọi người:
– Được rồi! Chiến đấu chấm dứt, Mọi người có thể ra chiếc giếng gần đây tẩy rửa qua trang phục cơ thể, rồi nghỉ ngơi hồi sức một chút. Sau đó chúng ta sẽ đi vào căn nhà xem trong đó còn có nguy hiểm gì không, phải dọn dẹp sạch sẽ mới yên tâm nghỉ qua đêm tại đây được. À! Chết tiệt, Padine! Cái tên chiến sĩ này đâu rồi!
Sực nhớ tới cái tên Padine bị con xác ướp nam đánh bay đi đâu tức lúc nãy, Nguyễn Minh vội kêu to.
– Ta ở đây!
Giọng nói yếu ớt của Padine vang ra từ bụi cây cách chỗ chiến đấu lúc trước không xa. Sột soạt vài tiếng, tên này từ bụi cỏ đi ra, tay trái ôm tay phải, vũ khí thì không biết đã bay đâu mất, chân bước tập tễnh nhìn bộ dạng có vẻ đã bị thương không nhẹ.