Đọc truyện Người Chơi Nhập Vai – Chương 47: Tranh giành chức đội trưởng
Nhìn thấy biểu hiện khác nhau của mấy đứa nhỏ đằng trước, hai mẹ con Akara nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ. Tình huống này quả nhiên y như dự liệu của bọn họ, mỗi người mỗi ý không ai phục ai. Kashya thấy không ai lên tiếng đành phải nói:
– Sao nào không ai có ý kiến gì à? Vậy đội trưởng sẽ do ta lựa chọn nhé!
Padine thấy vậy cuống quýt lên tiếng:
– Ngài Kashya! Bản thân ta tự nhận thấy rằng mình có tố chất lĩnh đội, thực lực cũng mạnh nhất ở đây, nếu ngài tin tưởng giao phó, ta xin thề sẽ dẫn tổ đội hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách xuất sắc!
Nói xong còn không quên quay sang phía Nguyễn Minh làm bộ dạng thị uy, nhưng đáp lại hắn lại là cái vẻ cười cợt không quan tâm của đối phương. Điều này khiến Padine cảm giác mình như con khỉ diễn xiếc trong mắt đối phương vậy, vô cùng nhục nhã.
Kashya sau khi nghe lời tự đề cử của Padine chỉ gật đầu một cái mà cũng không quyết định ngay. Nàng quay sang tên thiếu niên còn lại trên băng ghế đó nói:
– Limp! Ý kiến của ngươi thế nào?
Limp vốn đang cúi mặt xuống, chẳng biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên bị hỏi như vậy cũng giật mình đánh thót, lúng túng nói:
– Ta… Ta… Nghĩ Nguyễn…
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên hắn cảm nhận được có một luồng sát khí nồng nặc tỏa ra từ bên cạnh, liền sợ sệt quay mặt sang phía đó. Đập vào mắt hắn lúc này là ánh mắt hung hăng đe dọa trắng trợn của tên giáp sĩ Padine kia, từ ánh mắt đó Limp có thể nhận ra được ý tứ “Nếu ngươi không chọn ta thì đừng trách ta đập ngươi ra bã!”. Sợ quá, hắn đành phải nhanh chóng sửa lời:
– Ta…ta cho rằng Padine là người thích hợp nhất cho vị trí đội trưởng.
Nói xong, hắn ngả người ra sau như cơ thể bị rút đi toàn bộ sức lực vậy. Bên cạnh, Padine cười nhe nhởn vô cùng hài lòng, bắn vài ánh mắt khiêu khích sang phía Nguyễn Minh. Nhìn hai kẻ ấu trĩ kia diễn trò, Diana khinh bỉ cười khẩy mấy cái rồi không để ý tới bọn chúng nữa.
Kashya sau khi hỏi xong Limp liền quay sang phía Diana:
– Thế nào con nhóc tinh nghịch này, ngươi có muốn làm đội trưởng không?
Nếu là Padine thì chắc chắn hắn sẽ gật đầu lia lịa, đồng ý luôn chứ còn gì nữa, nhưng cô nàng Diana này dường như chẳng hề quan tâm tới cái chức đội trưởng này, cười xấu xa với Padine rồi trả lời:
– Phiền lắm, con không làm đâu, con thấy tay Nguyễn Minh có vẻ khôn lỏi, xảo trá rất thích hợp với vị trí này, sư phụ xem thế nào?
Bấy giờ Nguyễn Minh mới biết hóa ra Diana lại là đệ tử ruột của Kashya, nhưng bỏ qua cái vấn đề không liên quan này, lời nói vừa rồi của cô nhóc này có gì sai sai. Vừa đề cử hắn làm đội trưởng nhưng lại tố hắn âm hiểm xảo trá, không biết là đang khen hay đang chửi hắn nữa.
“Đồ nha đầu không hiểu chuyện, gọi là cơ trí, thông minh hiểu chưa?”
Mặc dù khá không vừa lòng với đánh giá của Diana, nhưng Nguyễn Minh cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, dù sao người ta cũng có ý đề cử mình, tất nhiên hắn cũng chẳng ham cái chức đội trưởng phiền phức này.
Kashya gật đầu cười hài lòng với ý kiến của đệ tử mình, trước hôm nay nàng cũng đã bàn bạc với mẫu thân mình rồi, để một người có chút kinh nghiệm thực chiến sinh tử như Nguyễn Minh dẫn đội thì hơn. Mấy tên nhóc ở đây tay còn chưa dính tí máu của đám gia súc gia cầm nào, sao có thể đảm đương vị trí quan trọng như vậy được. Nàng bèn quay sang nói với Nguyễn Minh:
– Thế nào Nguyễn Minh! Ngươi có đồng ý làm đội trưởng không?
Nguyễn Minh đang định từ chối thì phát hiện cái tên Padine kia cũng đang giở thủ đoạn cũ như với gã pháp sư yếu đuối Limp, nhìn trừng trừng, làm bộ dạng đe dọa. Bị tên này khiêu khích nhiều lần, bảo không tức thì cũng chẳng phải, Nguyễn Minh chỉ là một người bình thường chứ có phải tượng đất đâu mà không sinh khí được.
“Hừ! Đã thế thì ta cho ngươi tức bể phổi luôn!”
Hắn nở nụ cười đê tiện với tên Padine kia rồi trả lời Kashya:
– Vậy thì còn gì bằng, chức vị đội trưởng kia quả là quá hợp với ta.
Nói xong còn làm bộ cao cao tự đại chọc tức tên giáp sĩ nào đó đang hậm hực gần đó. Kashya gật đầu nói:
– Vậy được rồi, ta tuyên bố chức đội trưởng thuộc về Nguyễn…!
Chưa dứt câu thì tên Padine kia đã nhảy dựng lên:
– Không được! Không được! Thủ lĩnh, ngài làm như vậy là không công bằng!
– Ồ ngươi nói xem không công bằng ở chỗ nào?
Kashya nửa cười nửa không hỏi lại hắn. Padine thì rút hết dũng khí trả lời, dù sao thì hắn cũng đang trêu đùa với hổ, nghi ngờ quyết định của người đứng đầu cái Trại du cư này:
– Ta và tên Nguyễn Minh kia đều nhận được hai phiếu bầu, tại sao lại chọn hắn mà không phải ta. Ngài nói xem như vậy có phải là quá bất công cho ta rồi không?
Mọi người đều lắc đầu nhìn cái tên ngựa non háu đá này, chống lệnh của thủ lĩnh là việc làm ngại mạng dài. Cũng may Kashya cũng là một người chính trực, rộng lượng chứ nếu đổi một vị thủ lĩnh tâm ngoan thủ lạt khác thì cái mạng của Padine đã chẳng còn mà gân cổ lên cãi câu vừa rồi được.
Akara vốn nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng:
– Ồ vậy là tính theo số phiếu à! Quên mất thông báo cho các ngươi một chuyện. Vị đệ tử kia của ta là em gái Nguyễn Minh, phiếu bầu của nàng ta nghĩ chắc không rơi xuống đầu ngươi được đâu Padine à! Vậy không phải là Nguyễn Minh đã hơn ngươi một phiếu rồi sao.
Kashya bị tên Padine thô lỗ kia ngắt lời cũng đang bực mình, nhưng ngại thể diện của mình không thể so đo với một tên nhóc chưa hiểu chuyện nên chưa phát tác được. Nay nghe mẫu thân nói như vậy cũng gật đầu mỉm cười nói:
– Vậy số phiếu của Nguyễn Minh là nhiều nhất, không còn gì để bàn cãi nữa chứ? Ta…
Lại một lần nữa Kashya chưa nói hết câu đã bị cắt đứt, lúc này nét mặt của nàng sa sầm lại, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm vào kẻ mấy lần quấy rầy mình, Padine. Giọng nói của nàng lúc này phát ra những tiếng nghiến rít của gió thổi qua kẽ răng thể hiện tâm trạng như ngọn núi lửa sắp phun trào:
– Padine! Đừng tưởng là ta không xử lý được ngươi! Ba lần bảy lượt cắt lời ta, ngươi không muốn sống nữa à? Ta cho ngươi ba giây để đưa ra lý do chính đáng, nếu không thì đừng trách quân pháp vô tình.
Padine sợ bắn cả người, hắn rụt rè nói:
– Đồ đệ của ngài Akara không có ở đây! Chúng ta cũng không thể thay nàng quyết định phiếu bầu được! Nhỡ đâu nàng ta cũng không muốn Nguyễn Minh làm đội trưởng hoặc chính nàng ta muốn chức đổi trưởng thì sao? Như vậy không phải tên Nguyễn Minh này cũng chỉ có hai phiếu thôi sao?
Nói xong còn đẩy đẩy tên pháp sư băng hệ nhát gan bên cạnh. Tên này thấy đối phương ra hiệu, cũng đành phải nói:
– Vâng! Vâng! Ta nghĩ Padine nói cũng đúng đấy ạ!
Kashya không nhịn nổi nữa, định phát tác thì Nguyễn Minh đành phải lên tiếng ngăn lại:
– Ngài Kashya nghe ta nói một câu được không, việc chọn đội trưởng này vô cùng quan trọng với đội ngũ, nó cũng quyết định thành bại của nhiệm vụ lần này. Nếu đội trưởng không thể phục chúng thì rất khó để dẫn dắt tổ đội được. Ta xem ra Padine vẫn còn canh cánh chuyện thực lực của hắn là mạnh nhất trong đội nên vị trí đội trưởng phải là của hắn. Tất nhiên đội trưởng không cần phải mạnh là được mà cần nhiều yếu tố khác. Nhưng nếu tên này đã chấp nhất như vậy thì ta nghĩ giữa ta và hắn cần phải có một trận so tài mới có thể làm phục đối phương được.
Nghe ý kiến của Nguyễn Minh như vậy, Kashya cũng gật đầu hài lòng, mặc dù biện pháp này có chút gượng ép nhưng cũng là cách duy nhất để giải quyết tranh chấp vị trí đội trưởng này. Nàng quay sang phía Padine nói:
– Thế nào? Ngươi có sẵn sàng quyết đấu với Nguyễn Minh không, kẻ thắng sẽ trở thành đội trưởng của tổ đội.
Tên Padine kia cười ngông cuồng nói:
– Haha! Cầu còn không được! Vậy mong ngài Kashya hãy sắp xếp sân đấu cho chúng ta!
Nói xong còn quay sang phía Nguyễn Minh ra hiệu sẽ đập nát hắn. Nguyễn Minh cũng hết cách với cái tên giáp sĩ não nhỏ như quả nho này, cũng lười phải ứng trước mấy cái trò khiêu khích vớ vẩn của hắn. Phản ứng lại chẳng khác gì hắn cũng cùng đẳng cấp não với tên đó ư?
– Được rồi, mọi người đi theo ta!
Nói xong, Kashya ra hiệu cho mọi người đi theo mình. Đoàn người dưới sự dẫn đường của Kashya chẳng bao lâu đã tới sân đấu tập của quân doanh. Tại đây lúc này vẫn còn rất nhiều nữ binh đang đơn luyện, hoặc đối luyện võ kỹ, kỹ xảo,… Thấy thủ lĩnh tiến tới, tất cả đều dừng lại, cúi đầu chào:
– Kính chào thủ lĩnh!
Đợi các nữ binh làm nghi thức chào hỏi xong, Kashya mới hô:
– Được rồi, luyện tập hôm nay đến đây là kết thúc, các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi, sau đây sẽ có một trận quyết đấu nếu ai có hứng thú thì có thể ở lại theo dõi!
Sau đó, nàng quay lại nói với hai nhân vật chính của trận đấu này:
– Được rồi, quy tắc quyết đấu cũng không có gì nhiều, có thể sử dụng tất cả thủ đoạn các ngươi nghĩ ra, âm hiểu xảo trá đến đâu cũng được. Chiến đấu kết thúc khi một phe chịu thua hoặc mất năng lực hành động. Vậy thôi, bây giờ các ngươi có yêu cầu gì về vũ khí trang bị gì thì nói với Jeanne, nàng ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi.
Nói xong, Kashya dẫn mọi người không phải chiến đấu ra một lều che nắng gần đó ngồi nghỉ chờ trận đấu bắt đầu. Nữ binh Jeanne kia theo lệnh, tới hỏi hai người Nguyễn Minh và Padine về yêu cầu trước trận chiến.
Tên Padine tỏ vể khinh thường nói:
– Hừ đối phó với tên gà nhép yếu đuối này cần gì phải có yêu cầu gì, các ngươi cứ trả ta binh khí của mình là được.
Jeanne gật đầu ra lệnh cho một nữ binh dưới quyền dẫn hắn đi nhận binh khí mà lúc vào trại đã bị thu lại vì vấn đề an ninh. Sau đó nàng ta quay lại nói với Nguyễn Minh:
– Vậy còn ngươi, ngươi có yêu cầu gì không, chỉ cần không quá đáng ta có thể thực hiện được.
Nguyễn Minh ngẫm nghĩ một chút, trang bị của hắn vừa nhận được từ lão Bruce cũng coi như la hoàn hảo ở cấp độ này rồi nên về trang bị hắn không có yêu cầu gì. Về pháp thuật…
“À đúng rồi! Mẹ nó tí thì quên, đám cốt binh của ta chết sạch rồi chỉ còn đúng một con. Vong linh pháp sư chủ yếu dựa vào đám đệ tử này mà ít như vây sao mà quyết đấu được. Chỗ sân đấu này kiếm đâu ra thi thể mà triệu hồi bây giờ. Đành xin nàng mấy bộ xương động vật mới được. Vong linh pháp sư ở thế giới Diablo này phiền chết đi được, xác phải tự kiếm lấy thi thể để sử dụng. Ước gì ta có kỹ năng tạo thi thể giống như trong game Path Of Exile (1), mọi chuyện có phải đơn giản hơn nhiều không!”
Nghĩ thông, Nguyễn Minh quay lại nói với vị nữ binh Jeanne kia. Cô nàng này chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng gật đầu, ra lệnh cho mấy nữ binh thuộc hạ. Chốc lát sau đám nữ binh này đã quay lại, còn mang theo hơn chục cỗ thi thể nhìn có vẻ là của mấy con lợn.