Người Chơi Nhập Vai

Chương 39: Ép giá


Đọc truyện Người Chơi Nhập Vai – Chương 39: Ép giá

Thấy hai nhân viên một nam, một nữ kia vẫn chưa hoàn hồn, Nguyễn Minh đành lên tiếng nhắc nhở:

– Được rồi! Ta muốn mua nô lệ này, giá cả như nào nhỉ?

– Mua? Mua? Giá cả? A! Xin lỗi quý khách vì sự thất lễ của chúng tôi, nếu là nô lệ bình thường thì không có vấn đề gì có thể tiến hành giao dịch luôn, nhưng nô lệ này thì có chút vấn đề. Hai chúng tôi đều không có quyền quyết định, mong ngài thứ lỗi.

Nói xong quay sang bên nữ nhân viên nói:

– 43! Ngươi đi gọi quản sự tới đây, càng nhanh càng tốt!

Nữ nhân viên kia vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng đi khỏi căn phòng, chưa tới mấy phút đã trở lại, đi theo sau nàng còn có một vị nam tử trung niên ăn mặc hoa lệ. Nam tử này ngũ quan đàng hoàng, thân cao khoảng 1.8 mét, khuôn mặt có một vết sẹo dài dữ tợn kéo dài từ trán xiên chéo xuống chóp mũi nhìn chẳng khác mấy so với Squall trong Final Fantasy 8 cả. Vị này vừa bước vào, cảm thấy tử khí trong phòng đã tản đi rất nhiều liền tỏ ra vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Minh cùng tên cốt binh của hắn thì đôi lông mày nhanh chóng nhíu lại. Dù không vui nhưng gã này vẫn không quên mất lễ tiết cơ bản:

– Chào quý khách! Ngài có thể gọi ta là số 2, nghe số 43 nói rằng ngài muốn mua nô lệ này phải không?

“Chậc số 2 cơ đấy, số 2 đã là quản sự vậy thì chắc số 1 chính là chủ cửa hàng rồi!”

Nhận thấy gã quản sự này khi nói chuyện có chút chần chừ, Nguyễn Minh biết rằng chuyện mua bán này chắc cũng không suôn sẻ rồi.

– Ừ đúng đấy! Sao có vấn đề gì à?

Gã số 2 ngập ngừng một chút như muốn sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, một lát sau mới lên tiếng:

– Quả thật là có chút vấn đề, thân phận của cô bé này rất phiền phức. Nó là con gái một vị nam tước đế chế của Khanduras, tên này phản bội nhân loại thờ phụng chúa quỷ Mephisto nên bản thân bị chém đầu, cả nhà bị biếm làm nô lệ. Nhưng tên hầu tước này có rất nhiều bằng hữu có thực quyền trong đế chế, dù không phải thâm giao nhưng toàn là kẻ mua danh chuộc tiếng. Nếu quý khách mua cô bé này về sau này có khả năng sẽ gặp phải rắc rối không đáng có.


“Ồ thì ra là như vậy, chuyện này chẳng có vấn đề gì cả ta cũng chẳng ở thế giới này bao lâu, mua cô bé này về khi rời đi có thể giải thoát cho nàng, cũng coi như làm được một chuyện tốt!”

Nghĩ vậy, Nguyễn Minh bèn đáp lại:

– Chuyện này không có vấn đề gì! Những rắc rối này ta nguyện ý tiếp nhận!

Thấy Nguyễn Minh nghe mình dọa như vậy vẫn cảm thấy dửng dưng, quyết tâm mua cô bé nô lệ này về, gã số 2 này đành phải nói:

– Ngoài ra còn một vấn đề nữa.

– Vẫn còn vấn đề à? Sao ngươi không nói một lần luôn đi.

Nguyễn Minh bực mình, lý do lý trấu gì mà lắm thế, chẳng lẽ tên này không muốn bán hàng à.

Thấy thái độ bực tức của Nguyễn Minh, số 2 cũng hết cách, quả thực nô lệ này chính bản thân hắn cũng không muốn bán ra.

– Thú thực với ngài, ngoài thân phận rắc rối kia, nô lệ này còn có tư chất rất cao. Bản tiệm định giữ nó lại đào tạo sau này sẽ trở thành lực lượng bảo vệ lòng cốt của chúng tôi.

“Hừ! Hóa ra tên này muốn nâng giá, hoặc là không muốn bán, thấy ta giải quyết được vấn đề tử khí nên có ý định giữ lại tự mình dùng đây mà!”

Nguyễn Minh lắc đầu cười, nụ cười của hắn có chút lạnh lùng pha với âm hiểm:

– Thì ra là như vậy! Nhưng ngươi có thấy luồng tử khí phát ra từ người cô bé kia không?


Tên số 2 nghe vậy lúc này mới tiến lại gần giường, ngưng thần nhìn kỹ chỗ cô bé đang lằm co ro kia, mẹ nó! tử khí đâu có biến mất, nó chỉ nhạt đi mà thôi. Từ trên người cô bé, từng luồng tử khí kia xông ra, nhưng chưa kịp khuếch tán ra không khí thì đã bị bộ xương nhỏ kỳ quái kia tham lam hấp thu hết. Bấy giờ tên này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, quay lại nói với Nguyễn Minh:

– Ngài có phương pháp giải quyết luồng tử khí kia không? Bản cửa hàng sẽ ra một mức giá khiến ngài vừa lòng!

“A! Giờ lại chơi bài lợi ích à, xin lỗi nhé! Đối với ta thì tiền bạc trong thế giới này chỉ là phù du thôi. Tất nhiên mang về được thế giới thực thì cũng là một khoản khổng lồ, nhưng so với tính mạng và thực lực thì chẳng đáng mấy đồng cả.”

– Haha! Ngươi coi trọng ta quá rồi, ta chỉ có biện pháp áp chế nó thôi, còn việc giải quyết dứt điểm thì một chữ cũng chẳng biết.

Nghe Nguyễn Minh trả lời dứt khoát như vậy, Số 2 trong lòng cũng cân não vô cùng, bán đi thì tiếc mà giữ lại thì vô cùng nguy hiểm. Hắn còn vừa nhận được tin, lao công hôm nọ quét dọn căn phòng này vừa cạn kiệt sinh lực mà chết kia kìa. Nếu không giải quyết được luồng tử khí này mà giữ cô bé này tại đây thì chẳng khác gì giữ xác chết ôn dịch trong nhà mà không đem đi thiêu cả.

Thấy tên kia vẫn đang do dự, Nguyễn Minh bèn góp thêm chút lực đè nát chút hi vọng vào may mắn nhỏ nhoi của gã. Hắn ra lệnh cho tên cốt binh kia, lập tức ngừng hấp thu tử khí nhanh chóng trở lại bên người. Đột nhiên mất đi con thuồng luồng tham lam cắn nuốt, tử khí trên người cô bé như con ngựa điên mất cương, ồ ạt lao ra khỏi cơ thể qua những phù văn kia. Qua từng tiếng hét đau đớn của nàng, nồng độ tử khí trong phòng càng lúc càng đậm đặc khiến cho bốn người trong phòng lúc này chợt cảm thấy thân thể đang suy yếu dần dần.

Số 2 cảm thấy sức lực của mình đang dần biến mất, ngó sang phía hai tên cấp dưới, chỉ thấy chúng đang vô lực dựa vào tường mới đứng được. Nhìn nụ cười lạnh âm hiểm của Nguyễn Minh, gã cũng không còn chút hi vọng nào với cô bé nô lệ này nữa. Việc cấp bách bây giờ là phải ngay lập tức nhờ Nguyễn Minh áp chế luồng tử khí kinh người kia lại, rồi nhanh chóng tống khứ cái nguồn ôn dịch kia đi. Để lâu chắc cái cơ thể đã qua tuổi tráng niên của hắn chắc cũng chẳng sống được bao nhiêu nữa. Càng về già càng quý tính mạng mà, gã còn chưa được hưởng thụ đủ sung sướng trên đời, cũng không muốn chết sớm như vậy.

Nếu đã quyết định thì Số 2 cũng không chần chừ thêm nữa, gấp gáp nói với Nguyễn Minh:

– Khách quý mời ngài nhanh chóng áp chế tử khí kia lại, sau đó chúng ta bàn việc mua bán!

Trên môi Nguyễn Minh lúc này nở một nụ cười chiến thắng, hắn ra lệnh cho tên cốt binh kia tiếp tục công việc của mình mà không để ý tới hai mắt của nó lóe lên ánh sáng trong giây lát. Theo sự hấp thu của cốt binh, tử khí nhanh chóng tan đi, bấy giờ bốn người trong phòng mới thở phào một hơi. Số 2 quay lại nói với Nguyễn Minh:

– Vậy mời ngài theo ta tới văn phòng, chúng ta cùng thương lượng mối mua bán này!


Gật đầu coi như đáp ứng, dưới sự dẫn đường của số 2, Nguyễn Minh cùng hắn tiến vào một văn phòng nhỏ cách đó không xa. Bước vào căn phòng này, Nguyễn Minh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vì sao ư? Bởi vì căn phòng này quá mức đơn sơ, ngoài một chiến bàn làm việc kèm ghế ngồi ra thì chỉ có mấy cái giá sách. Điều này chẳng hợp tí nào với thân phận số 2 dưới một người trên N người của hắn cả. Nên nhớ rằng đại sảnh, thậm chí hành lang đều được trang trí sang chảnh, xa hoa hơn ở đây hàng trăm, hàng ngàn lần.

Thấy Nguyễn Minh ngạc nhiên, Số hai như cũng biết được nguyên nhân, không đợi Nguyễn Minh hỏi hắn đã lên tiếng trước:

– Có phải ngài thấy văn phòng của ta quá đơn sơ ư! Thú thật với ngài sở thích của ta chỉ có việc đọc sách, cũng rất chướng mắt với mấy cái đồ rắc rối, hoa lá cành ngoài kia. Cực chẳng đã, một phần là do sở thích của Số 1, một phần cũng là để tăng lên khí thế, sang trọng để làm hài lòng khách nhân tới đây nên mới phải trang trí bên ngoài như vậy đó.

Nguyễn Minh gật đầu hiểu ý, hắn cũng không muốn đi sâu vào cái vấn đề vớ vẩn này nữa, bèn nói vào chuyện chính:

– Được rồi, để không tốn thời gian, chúng ta đi vào chuyện chính nào! Cô bé vừa rồi, các ngươi định bán với giá bao nhiêu?

Số hai cân nhắc một lúc mới đáp lại:

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);

– Bình thường với tư chất thượng thừa cùng thân phận cao quý trước đây của nàng, sẽ có giá 100 đồng vàng. Nhưng do luồng tử khí kia không được giải quyết nên chúng ta chỉ bán với giá gốc nhập hàng về, 70 đồng vàng. Thế nào, cái giá này có thể làm ngài hài lòng hay không?

– 20 đồng vàng!

Không dài dòng gì cả, Nguyễn Minh ra luôn cái giá mà hắn có thể trả lúc này. Quá trình mặc cả này vô cùng vi diệu, bên nào nóng lòng hơn bên đó ắt sẽ phải chịu thiệt. Nghe cái giá thấp tới mức hãi hùng mà Nguyễn Minh vừa nói ra, Số 2 vừa ngạc nhiên vừa tức tới độ chỉ muốn đập bàn mắng chửi, nhưng chẳng biết do được giáo dục tốt hay cố giữ vẻ lịch sự, gã này vẫn nhịn không nổi đóa lên luôn. Tất nhiên Nguyễn Minh vẫn nhìn thấy từng sợi gân xanh trên trán của số 2, khuôn mặt gượng gạo hơi nhăn nhó.

– Hừ! Có ai trả giá như ngươi không? Hạ một phát hơn 70% giá! Xin lỗi với cái giá này chúng ta không bán được!

– Vậy thì 18 vàng!

Nguyễn Minh vẫn trưng cái bộ mặt tươi cười thèm đòn của mình ra, không những không tăng giá thậm chí còn thậm chí còn hạ thấp hơn 2 vàng. Số 2 dường như không nhịn được nữa, vẻ lịch sự lúc trước đã bị vứt ra sau gáy rồi, hắn gào lên với Nguyễn Minh:


– Ta cần một lời giải thích!

– Được rồi nếu ngươi đã muốn nghe lời giải thích thì chú ý phân tích của ta này. Thứ nhất nô lệ này có thân phận rất phiền phức đúng không, người mua cô bé về có thể gặp phải quấy rối của đám hồ bằng cẩu hữu của phụ thân đã chết của nàng đúng không?

Nghe Nguyễn Minh nói, Số 2 có chút chột dạ gật đầu, đâu phải là có thể mà là chắc chắn sẽ gặp phải quấy rối của bọn chúng. Nghĩ tới đám người đó, dù thế lực không lớn nhưng phiền phức chúng gây ra chắc là cũng chẳng nhỏ.

– Chuẩn rồi! Vậy ta mua nàng về sẽ phải đối đầu với con thịnh nộ của bọn chúng, coi như ta giảm 20 vàng làm phí bôi trơn, mượn nhờ một số thế lực giúp sức. Điều này cũng hợp lý chứ nhỉ?

Số hai không cãi được câu nào, gật đầu nói:

– Nên làm! Mặc dù giảm 20 vàng là hơi nhiều nhưng miễn cưỡng chấp nhận được. Có điều như vậy không phải là vẫn còn 50 vàng ư?

Thấy Số 2 vẫn ngơ ngác không hiểu hoặc chính xác hơn là cố tình không chịu hiểu, Nguyễn Minh cười gian nói:

– Đó chỉ là vấn đề đầu tiên. Thứ hai, bản thân cô bé này phát ra tử khí nguy hiểm như vậy, các ngươi giữ lại chỉ tổ thêm hại người, bán tháo nàng cho ta vừa giải quyết được nan đề lại kiếm được chút tiền bù lỗ, một công đôi việc còn gì. Còn về vấn đề tại sao ta lại giảm giá thêm 2 vàng đó chính là vì thái độ khó chịu của ngươi, được lợi về mình còn không biết, phát cáu với ai cơ chứ.

Gã quản sự số 2 bất lực gật đầu, vấn đề tử khí không có cách giải quyết khiến hắn phải bó tay. Bán thì ngoài Nguyễn Minh ra không ai dám mua, giữ lại thì nguy hiểm, ném đi thì tiếc rẻ, còn nếu muốn giết thì gã cũng không dám. Một mặt vì sợ rắc rối tới từ bọn quý tộc bằng hữu của tên Nam tước phụ thân cô bé, một mặt không thể xác định được sau khi giết xong sẽ có hậu quả gì. Nhỡ đâu sau khi bổ cho nàng một đao, luồng tử khí trong cơ thể nàng sẽ bùng phát gây ra thảm họa nào thì sao, lúc ý mạng cũng chẳng còn nói gì đến mấy chục đồng vàng bị hạ giá này.

Đắn đo trong giây lát rồi lại nhìn khuôn mặt gợi đòn của kẻ đối diện như kiểu muốn nói “Các ngươi gấp chứ ta không gấp nha!”, Số 2 cắn răng nói:

– Được rồi! Thỏa thuận giá 18 vàng, ngài đợi chút ta lấy khế ước.

– Không giá bây giờ là 16 vàng! Đừng hỏi lý do tại sao nữa, Ta thích!

– Được được! 16 vàng thì 16 vàng!

Phất tay một cái, quay người tiến về phía giá sách, dù sao giá đã thấp tới mức này rồi, số 2 cũng chẳng muốn so đo thêm mấy đồng vàng lẻ này nữa, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch rồi đi ngủ một giấc cho hạ hỏa. Bàn chuyện giao dịch với kẻ trước mắt này thật sự là quá bực mình mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.