Đọc truyện Người Chơi Nhập Vai – Chương 33: Phương pháp áp súc ma lực
Đứng trước cơ ngơi to lớn của Akara, Nguyễn Minh cũng hơi có cảm giác chùn chân, hắn nhớ tới cảnh lúc đi tìm chỗ bán da nhím quỷ lần đầu, bị bọn bảo vệ nhìn mặt mà bắt hình dong, chặn lại ngay ở cửa vào. Mặc dù hôm nay trông hắn cũng tươm tất hơn so với dạo trước nhưng cái cửa tiệm này thật sự cũng to lớn sang chảnh hơn rất nhiều. Dù sao thì hắn cũng không muốn mất mặt, bị coi thường như bữa trước nữa, làm người ai mà chẳng có sĩ diện, bị coi thường nhiều quá cũng cay cú lắm chứ. Nguyễn Minh chẳng phải là cái loại chủ tịch rảnh háng gì hay thích giả vờ nghèo khổ để có thể được thỏa mãn thú vui đánh mặt, hắn vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi trong thế giới này thôi.
Nghĩ một hồi Nguyễn Minh cũng quyết định tiến vào, dù sao cái mặt không thể so với cái mạng được, mặt dầy tí cũng không sao. Khách hàng là thượng đế mà, hắn cũng chẳng tin cửa hàng nào trong cái thế giới này cũng đối xử với khách hàng tệ như vậy. Chưa tới gần cửa, một cô gái trong bộ váy dài màu đen đã từ cửa hàng đi ra, trông có vẻ là tiến tới chỗ hắn, dù sao thì quanh Nguyễn Minh lúc này chẳng có ai khác cả. Cô gái này có một khuôn mặt khá thanh tú, dù không xinh đẹp xuất sắc nhưng với lớp trang điểm nhẹ nhàng cũng toát lên vẻ thanh nhã, văn tĩnh.
Khi tới đối diễn Nguyễn Minh, nàng này chỉ mỉm cười nhẹ một cái rồi nói:
– Chào mừng quý khách đã tới tiệm ma thuật Akara, nếu ngài có nhu cầu mua bán gì, xin hãy nói với ta, ngài sẽ cảm thấy hài lòng với quyết định của mình.
Thật là khác hẳn so với đám nhân viên dùng mắt chó nhìn người của mấy cửa tiệm binh khí lúc trước. Dù từ ngoài nhìn vào, bộ dáng của hắn lúc này cũng coi như sạch sẽ tinh tươm, nhưng cũng chẳng phải tỏ ra là một kẻ có tiền. Đùa chứ, cái áo choàng pháp sư của tân thủ hơi cũ nhàu, trên người cũng chẳng có món trang bị nào đắt tiền, thì chẳng cần nghĩ cũng biết đây không phải là kẻ giàu có gì. Ấy vậy mà nhân viên bán hàng của tiệm này vẫn nhẹ nhàng lịch sự tiếp hắn như vậy, Nguyễn Minh cảm thấy rất hài lòng.
– Chào cô nương, ta không đến đây để giao dịch mà đến đây để tìm người, theo ta được biết thì ngài pháp sư Bruce đang ở đây phải không? Nếu có thể thì phiền cô thông báo với ông ấy là có Nguyễn Minh đến gặp.
Cô gái này tỏ vẻ hơi ngạc nhiên một chút rồi cũng lễ phép gật đầu đáp ứng:
– Ngài Nguyễn Minh, xin ngài chờ một chút, ta sẽ đi thông báo ngay!
Nói xong, cô nàng này mời Nguyễn Minh vào sảnh cửa hàng, dẫn hắn tới dãy bàn chờ cho khách, rót cho hắn một ly trà lạnh rồi mới tạm biệt hắn, tiến về phía sâu trong cửa hàng.
Nguyễn Minh nâng tách trà miễn phí lên nhấp một ngụm, chậc chậc, đúng là loại trà cao cấp nha, uống vào một cái, thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng, trong miệng vẫn còn vương lại hương thơm của lá trà hòa quyện cùng hương thơm của loài hoa nào đó. Vừa uống trà, hắn vừa dáo dác nhìn ngó toàn cảnh của cửa hàng pháp thuật Akara này. Đây là một sảnh rất lớn, Nguyễn Minh cảm tưởng diện tích của nó cũng chẳng kém gì so với tòa biệt viện của Charsi là mấy. Trong sảnh lúc này cũng đầy chật người, có khách hàng, có nhân viên, đủ mọi loại thành phần, nhưng tất cả đều rất trật tự, yên ắng, chứ không nhốn nháo, ầm ĩ như cái chợ.
Chẳng phải chờ bao lâu, khoảng 10 phút sau, cô nhân viên kia đã quay trở lại, sau lưng nàng chẳng phải ai khác chính là lão pháp sư cấp ba Bruce, mặt mày đang tươi roi rói như đang trở lại tuổi thanh xuân vậy.
Cô nhân viên kia đưa lão Bruce tới bàn của Nguyễn Minh rồi lễ phép chào hai người, tiếp tục đi làm công việc bán hàng của mình. Lão Bruce phất tay không để ý tới nàng nữa, quay lại nói với Nguyễn Minh:
– Thằng nhóc này! Có việc gì mà lại đến tìm bộ xương già này thế? Sao, ở nhà Charsi không quen à?
– Không không! Ở chung với họ tốt lắm! Chỉ có điều đồ ăn thì phải tự nấu mà thôi!
Nguyễn Minh vội vàng xua tay, hắn thật sự rất thích ở chung với thầy trò nhà Charsi, họ đều là những người lương thiện, đưa một người lạ như hắn vào ở cùng nhưng lại chẳng tỏ ra chút đề phòng, xa lánh nào cả, điều này khiến hắn vô cùng ấm lòng.
– Haha! Món ăn của Charsi thì ta chỉ có thể dùng mấy chữ “Địa ngục” để hình dung mà thôi, nhớ lần đầu tiên ta được ăn món đùi gà nướng của nàng, haha! Y như ăn một cục than tẩm muối vậy. Ấy thế mà vẫn phải gật gù khen ngon, mặc kệ cái dạ dày đang kêu gào trong tuyệt vọng nữa! Chậc chậc, tư vị đó thật sự là khó quên mà. Mà thôi, lạc đề quá rồi! Ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì vậy?
Nguyễn Minh cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một chút rồi mới kể cho lão Bruce nghe về những việc hắn đã trải qua trong quá trình nén ép ma lực. Lão Bruce vừa nghe vừa mắt chữ A miệng chữ O, nhìn hắn từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Nghe Nguyễn minh nói xong một lúc, nào mới tỉnh lại từ cơn thất thần:
– Này tên nhóc kia? Ngươi không phải ngại quá mạng dài rồi chứ? Chẳng có tí kiến thức nào cũng dám làm bừa như vậy? Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học! Chẳng lẽ cái đạo lý đơn giản như thế này mà một thanh niên hai mấy tuổi đầu lại không hiểu sao? Ta cũng chẳng biết làm cách nào mà ngươi sống nổi, lại còn tu luyện hồi phục lại được nữa? Chẳng lẽ vì ngươi là con riêng của thần sáng tạo ư? …
Lão Bruce dành tặng hắn một bài ca tràng giang đại hải, chửi đến tối tăm mặt mũi, nhưng Nguyễn Minh cũng chỉ biết cùi đầu thụ giáo. Dù sao thì người ta có quan tâm tới mình mới mắng chửi như vậy, chứ nếu không cứ để mặc xác hắn tự mầy mò tu luyện, có khi chết mất xác lúc nào không ai biết ấy.
Mắng chửi một hồi, thấy Nguyễn Minh thái độ cũng coi như là thành thật, lão Bruce gật đầu hài lòng, đúng là trẻ ngoan dễ dạy mà.
– Khụ khụ! Được rồi, nếu như ngươi đã thấy được sai lầm của mình, vậy chúng ta bắt đầu vào chủ đề chính, làm cách nào để áp súc ma lực. Ta chỉ nói một lần thôi, ngươi nghe cho kỹ đây!
Nghe tới câu này, Nguyễn Minh cũng tập trung tinh thần lại, cố gắng không bỏ sót một chữ nào. Thì ra cách nén ma lực lại không phức tạp như hắn tưởng tượng, làm gì cần phải phá bỏ liên kết giữa các hạt ma lực chứ, rõ ràng là tự tìm đường chết mà. Việc cần làm chỉ là coi những dải ma lực như những sợi tơ mỏng, cố gắng bện chúng với nhau theo một hình dạng bền chắc nhất có thể là được rồi.
Tất nhiên hình dạng mà Nguyễn Minh nghĩ tới lúc này là sợi chỉ rồi, vừa bền chắc lại chiếm ít thể tích nhất.
Sau khi biết được áp súc ma lực theo cách chính xác nhất, Nguyễn Minh chân thành cảm ơn lão Bruce. Hắn còn đang định mời lão về nhà Charsi đãi một bữa ăn ngon lành thì bỗng nhiên một người phụ nữ đẹp tới mức phát sáng theo đúng nghĩa đen tiến tới chỗ hai người? Mọi người không đọc nhầm đâu, quanh cơ thể của người phụ nữ này đang tỏa ra quang mang thánh khiết khiến không kẻ nào dám khinh nhờn, Nguyễn Minh chói mắt quá cũng chỉ có thể he hé mắt nhìn nàng. Thật sự quá đẹp, tất nhiên không phải ý hắn là ánh sáng rồi, dung mạo của nàng thực sự đẹp tới mức chỉ có một số câu ca dao tục ngữ cổ mới có thể mô tả được hết, như kiểu nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn,…So với nàng thì mấy cái cô mỹ nhân chẳng biết là tự nhiên hay nhân tạo ở thế giới thực chẳng khác gì con chim sẻ đứng trước phượng hoàng vậy. Vẻ đẹp này làm Nguyễn Minh liên tưởng tới một trong ba vị vua của tộc Elf trong Lord Of The Ring, Nữ hoàng Galadriel, tất nhiên là trong truyện mô tả thôi, chứ ở phiên bản phim, đạo diễn chẳng thể nào tìm thấy một nữ diễn viên nào có thể lột tả hết vẻ đẹp của nàng được.
Thất thần nhìn nàng, bỗng nhiên trong tai Nguyễn Minh vang lên một tiếng đằng hắng:
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
– E hèm, tỉnh lại nào, thằng nhỏ nhà ngươi không biết nhìn chằm chằm vào một vị nữ sĩ là rất bất lịch sự sao?
Nhận ra sự thất thố của mình, Nguyễn Minh gãi đầu gãi tai tỏ vẻ xấu hổ:
– Ha Ha! Thất lễ! Thất lễ, chẳng qua đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một vị nữ sĩ đẹp như thiên sứ vậy nên tỏ ra thất thố! Xin thứ lỗi thứ lỗi!
Lão Bruce thấy vậy cũng chẳng trách nữa, dù sao với vẻ đẹp của nàng kia thì trường hợp vừa rồi cũng xảy ra quá nhiều lần rồi.
– Hì hì! Vị tiểu huynh đệ này quá khen, À mà đừng so sánh ta với loài người chim kia nữa, ta ghét cay ghét đắng bọn chúng, còn có lần sau đi đừng trách tại sao mông đít nở hoa nhé.
Nguyễn Minh ngớ ra, không giống như vẻ ngoài thánh khiết đến độ không ai dám khinh nhờn của nàng, từng câu từng chữ nàng nói ra không ngờ lại mang theo chút côn đồ, chanh chua. Thấy Nguyễn Minh như vậy, lão Bruce cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, đành phải nói mấy câu đưa mọi người khỏi tình huống xấu hổ:
– E hèm, giới thiệu qua một chút, đây là Nguyễn Minh, một vong linh ma pháp sư học đồ, hiện tại đang học khắc phù văn tại chỗ Charsi.
Sau khi giới thiệu Nguyễn Minh, lão quay sang chỉ Akara
– Còn đây là Akara! Có thể ngươi không biết, đây còn là bà vợ già của ta nữa, nàng cũng là chủ nhân của nơi này.
Chưa kịp nói hết câu, tai của lão Bruce đã cảm thấy đau nhức vô cùng, thì ra Akara khi nghe thấy lão nhắc tới chữ “già”, một trong những từ mẫn cảm nhất đối với phái nữ, liền nghiễn răng nghiến lợi, dùng hết sức bú sữa mẹ mà vặn xoắn tai lão theo đủ hình dạng khác nhau.
– Lão già chết tiệt này! Lão nương có chỗ nào già hả? lão kể ra xem nào? Không kể được thì tối nay đừng có hòng đặt cái chân thối kia lên giường của ta nữa?
Nguyễn Minh cũng gật đầu lia lịa mặc kệ cái ánh nhìn cầu cứu sự trợ giúp của lão Bruce, theo hắn xem xét thì Akara đúng là chẳng có một điểm nào già cả, nhìn nàng chỉ như một vị mỹ nữ thành thục tuổi ngoài 30 thôi, đến nếp nhăn, tóc bạc cũng không thấy nữa cơ mà. Nhìn đôi vợ chồng này mặc kệ vô số ánh mắt ngạc nhiên, hóng chuyện của những người xung quanh mà diễn cái cảnh ân ân ái ái này, thật sự đúng là tung thức ăn cho đám chó độc thân mà, độc ác quá đi.