Đọc truyện Người Chơi Nhập Vai – Chương 25: Bài học đầu tiên – “Bổ củi”
Trong khi Nguyễn Minh thì đang thở ngắn than dài, cô bé tinh nghịch Lily đã rất thuần thục bê một khúc gỗ màu xám bạc thô to, chiều cao 80cm, chu vi bằng một vòng tay của nó, đặt xuống một bệ đá kê nhẵn nhụi ở gần đó rồi bắt đầu làm việc. Cũng không hiểu sao, với cái thân hình nhỏ nhắn đáng yêu kia lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đến như vậy, bây giờ chưa nói, chứ nếu là Nguyễn Minh ngày trước có hai người như hắn cũng chẳng khiêng được một khúc gỗ như vậy. Sau khi đặt khúc gỗ xuống bệ đá, Lily lôi một chiếc rìu sắt trông còn cao hơn cả nàng tiến tới, vung mạnh lên rồi bổ một nhát uy lực xuống khúc gỗ. Tuy không làm nó bị chẻ làm hai nửa, nhưng lưỡi rìu cũng bổ ngập tới một phần ba khúc gỗ. Nguyễn Minh nhìn mà ghê cả răng, không nhịn được nữa đành phải nên tiếng hỏi nàng:
– Lily này! Sao muội có khí lực lớn như vậy?
– Hihi! Ca ca ngốc, muội là một chiến binh bậc hai nhé, ca ca quên đây là trại do tộc nữ chiến binh Amazon lập ra ư, sư phụ cũng là một chiến binh hùng mạnh đó nha, ngoài dạy muội học rèn, người còn huấn luyện kỹ thuật chiến đâu cho muội nữa.
Cô bé vừa nói, vừa đặt chiếc rìu quá khổ xuống, dẫm chân lên, ưỡn ngực, tạo một tư thế oai hùng, như khi một cường giả giẫm lên con mồi đã chết của mình vậy. Tạo hình này của cô bé vừa buồn cười, vừa đáng yêu, nhưng Nguyễn Minh làm gì có thời gian mà để ý tới, hắn còn đang bận cảm thán nha. Thẩm nào mà hôm qua, Charsi lại yên tâm để một người chẳng thân quen gì ở lại nhà mình, có lẽ là do thực lực nghiền ép, Lily mới tí tuổi đã là chiến binh bậc hai, thì Charsi không cần nghĩ cũng biết, ít nhất cũng phải bậc ba hậu kỳ, thậm chí lên tới bậc bốn cũng chưa biết chừng. Với thực lực thấp kém của hắn hiện tại, dù muốn lật lên cái sóng gió gì, chẳng cần Charsi ra tay, chỉ cần Lily cũng đã đủ sức nghiền ép hắn ra bã như đập chết một con ruồi rồi.
– Ca ca làm nhanh lên! Xong còn phải đi nấu cơm nữa đó nha, người ta đang đói cồn cào lắm rồi đây!
Cười khổ đáp lại nàng một tiếng, Nguyễn Minh cũng đành lết cái thân xác của mình lại phần đống gỗ còn lại, hắn thấy trong này có hai loại gỗ, một loại màu xám bạc giống khối vừa rồi mà Lily bổ, số lượng 5 khúc, có lẽ cái này là thiết mộc. Còn loại gỗ còn lại màu đen kịt, chỉ có ba khúc, chẳng cần hỏi cũng biết đây là hắc mộc rồi. Nhìn vào số lượng hai loại gỗ, Nguyễn Minh đại khái có thể suy đoán, thiết mộc có vẻ dễ ăn hơn, bèn dùng hai tay bê thử một khối lên. Đừng nên bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, với kích thước chỉ bằng đứa trẻ con, nhưng trọng lượng của nó thật sự đáng sợ, hắn phải mất chín trâu hai hổ mới có thể bê được nó tới bệ đá. Ước chừng trọng lượng nó phải tới 50Kg ấy chứ, không biết độ cứng của nó như nào, nhìn Lily làm việc có vẻ ngon ăn, nhưng nàng là một chiến binh đó, Nguyễn Minh lại là một pháp sư chân yếu tay mềm, chắc gì đã bổ được khối gỗ này ra.
Hắn cũng nhặt một chiếc rìu để cạnh đống gỗ lên.
“Thật nặng! ước chừng phải 20Kg, trời ơi, ở thế giới kia, ta đi tập gym tạ nâng cũng chỉ 20-25Kg mà thôi, ở đây tới cái rìu cũng kinh khủng như vậy rồi thì làm việc thế nào nữa.”
Dù được trải qua quá trình cải tạo huyết thống Nephalem kỳ diệu, đem lại sự tăng trưởng thể chất đáng kể cho hắn, nhưng công việc này vẫn có chút quá sức với Nguyễn Minh. Hắn gắng sức nâng cao rìu lên đỉnh đầu, rồi bổ một nhát xuống. Do lần đầu làm công việc này, tư thế đứng thì sai, chân trụ không chịu được trước quán tính vụt mạnh xuống của cây rìu, khiến hắn chúi đầu về phía trước, lưỡi rìu thì chẳng bổ vào khúc gỗ, mà lại chém thẳng xuống bệ đá một cái tóe lửa. Nguyễn Minh nhìn lại hậu quả do mình vừa gây ra, một vết chém sâu tầm 1cm, dài 10cm ở trên bệ đá, hắn thầm hô may mắn, nếu nhát rìu này mà chém vào chân thì chưa biết kết cục của hắn thế nào. Có lẽ đến cả Akara, vị nữ tu với khả năng trị thương siêu cường kia cũng phải bó tay mất.
Hai tiếng cười giòn tan vang lên trong tai hắn, một người, một khỉ đang lăn lộn dưới đất, nhìn hắn mà cười rơi nước mắt. Tất nhiên người ở đây là Lily thì không thể nhìn thấy con khỉ Lyx đang có hành động giống như mình được.
– Hahaha! Hahaha! Buồn cười chết mất, ca ca ngốc, ngươi bổ củi với cái tư thế kia không bị mất bộ phận nào trên người thật là vạn hạnh trong bất hạnh nha.
Lyx cũng góp thêm chút dầu vào lửa:
– Hihihi! Đồ kém cỏi, đến cả đứa trẻ mười tuổi cũng không bằng.
Nguyễn Minh đỏ mặt, hắn cũng chẳng tìm ra lý do nào để chống chế nữa, thôi đành nhận mình kém vậy, ai chẳng có lần đầu cơ chứ, gớm khi các ngươi lần đầu bổ củi chắc gì đã được như ta ấy. Hắn ngưng thần, nhớ lại động tác bổ củi mà trước đây đã từng xem được ở các bộ phim điện ảnh. Chân phải đứng trước làm trụ, chân trái lùi sau lấy đà, hai tay nắm chắc cán rìu đưa về phía sau bên chân trái. Hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chăm chú vào tâm của khối gỗ trên bệ đá, hắn hét một tiếng, hai tay vận lực, chiếc rìu tạo thành một đường vòng cung bổ mạnh xuống khối gỗ. Bụp một tiếng giòn tan, lưỡi rìu cắm ngập vào trong khối gỗ, mặc dù không khoa trương như khi Lily bổ nhưng cũng không kém lắm, cứ như thế này chỉ bổ thêm 4, 5 nhát nữa là có thể tách nó ra làm đôi.
Thấy Nguyễn Minh bỗng dưng lại thực hiện được nhát chém một cách thuẩn thục như vậy, Lily cũng Lyx đều cảm thấy kì quái, chẳng lẽ gã này có tư chất tinh thần lực khủng bố như vậy, bây giờ lại lòi ra thêm tư chất tiều phu đỉnh cấp, mặc dù cái loại tư chất này chẳng ai thèm.
Nguyễn Minh mặc kệ hai đứa kia, tập trung vào khối gỗ trước mặt, một lần thành công khiến hắn lấy lại được sự tự tin đã đánh mất trong nhát bổ đầu tiên, hít sâu một hơi tiếp tục bổ thêm bốn nhát nữa, cuối cùng cũng tách được khối gỗ ra làm đôi. Công việc tiếp theo tất nhiên là đơn giản hơn nhiều, tiếp tục chẻ hai nửa khối gỗ này ra thành những thanh củi nhỏ hơn. Nguyễn Minh đắm chìm vào công việc chẻ củi, trong quá trình này hắn dần dần sửa đổi, cải thiện thêm về cách bổ củi, từ cách phát lực, hô hấm, tới góc độ rìu, ngoài ra hắn cũng phát hiện ra một số điểm yếu trên khối gỗ mà khi rìu bổ vào đó sẽ làm tăng hiệu quả nhát chém lên. Cứ như vậy, lượng củi chất đống trước mặt hắn càng lúc càng nhiều, cho đến khi hắn xoay người lại định kiếm một khối nữa thì phát hiện ra đống gỗ trước mặt đã hết nhẵn rồi. Chợt nhận ra, không ngờ mình lại có thể kiên trì làm một công việc lao lực lâu như vậy, hắn lại nhớ đến cái công việc IT của mình ở thế giới thực, nhiều khi hắn làm việc hăng say đến mức khi kết thúc công việc mới phát hiện ra trời đã sáng rồi. Mặc dù hai công việc này chẳng liên quan gì đến nhau, thậm chí còn trái ngược hoàn toàn, nhưng Nguyễn Minh phát hiện được, nếu trong cùng trạng thái hưng phấn, hăng say như vừa rồi thì làm bất cứ việc gì cũng có thể đạt được hiệu suất cao nhất. Tất nhiên làm việc không ngừng nghỉ kiểu này cũng đem lại tác hại không nhỏ, như lúc này đây, sau khi đợt hưng phấn qua đi, hai tay Nguyễn Minh tê rần, eo cũng phát ra từng trận nhói đau, hai chân thì bủn rủn vô lực. Kiệt sức, Nguyễn Minh nằm ngửa ra đất, hít lấy hít để chút không khí như thể nếu không hít nhanh thì nơi đây sắp biến thành vùng chân không vậy.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Cô bé Lily thấy hắn mệt như chó chết thế, cũng rất tâm lý không biết lấy từ đâu ra một chậu nước, mang tới để cạnh hắn. Nguyễn Minh lúc này nào còn tâm trạng để ý bẩn hay sạch, độc hay không, hớp lấy hớp để, rồi sau khi đã uống một bụng đầy nước, hắn nâng cả chậu lên dội thẳng xuống đầu mình. Nước giếng mát lạnh cũng phần nào xua tan sự mệt mỏi của hắn lúc này, hắn ngồi dựa vào bệ đá lúc trước, cố hồi phục lại chút sức lực.
– Hì hì! Ca ca giỏi quá, lần đầu tiên bổ củi mà lại cừ như vậy, muội không nghĩ rằng với cái thân thể yếu ớt của ca ca lại có thể hoàn thành nhiệm vụ được đâu. Sư phụ cũng nói rằng ngày đầu tiên chỉ cần làm được 40% là đủ rồi! hihi ca ca giỏi thật đấy.
Nhận ra mình bị rơi vào bẫy của con quỷ nhỏ này, Nguyễn Minh cũng chỉ biết cười khổ, chứ biết làm gì với cô bé này bây giờ, đánh thì không đánh lại, mắng thì chắc gì nàng ta đã để ý. Ngồi nghỉ một lúc, cơn mệt mỏi cũng biến mất, nhưng cơ bắp thì tất nhiên là vẫn còn đau nhức rồi, thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra ngày mai thức dậy, đám cơ bắp này còn đau hơn thế này nhiều lần. Phát hiện mặt trời đã lên cao, nhận được xác nhận thời gian từ Lyx, không ngờ bây giờ đã là bảy giờ sáng rồi, thời gian khi làm việc hăng say thực sực trôi qua nhanh thật.
– Đi thôi Nguyễn Minh ca ca! Tới nhà bếp nào, sáng nay ca ca phải nấu cho muội món thật ngon vào nhé, người ta đói meo hết cả bụng rồi đây này.
Gật đầu đáp ứng, Nguyễn Minh theo chân cô bé tới nhà bếp của biệt viện này, một không gian tương đối rộng và sạch sẽ. Hắn để ý thấy dụng cụ, đồ đạc trong nhà bếp này cũng chẳng thiếu cái gì, có chăng chỉ là không có các loại thiết bị điện thôi. Lily chỉ cho hắn từng chỗ để dụng cụ, để nguyên liệu, thậm chí trong này còn có cả một số dụng cụ ma pháp hỗ trợ nấu nướng nữa. Đúng là của nhà trồng được mà, một thợ rèn cao cấp như Charsi, chế ra những thứ dụng cụ phục vụ đời sống hằng ngày như thế này không phải dễ như ăn bánh sao. Thậm chí dù không có tủ lạnh, Nguyễn Minh lại phát hiện ra một thiết bị ma pháp không gian dùng để chứa nguyên liệu, thực phẩm còn tốt hơn tủ lạnh cả vạn lần. Đồ trong này theo hắn đánh giá thì còn tươi nguyên roi rói, chẳng có chút biến chất nào giống như đồ ăn để vài ngày trong tủ lạnh cả.
Sau khi giới thiệu xong cho Nguyễn Minh về nhà bếp, Lily không kéo chân hắn nữa mà ngồi xuống bàn ăn, nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt ngóng chờ. “Cái con quỷ tham ăn này!”, tự giễu một tiếng, Nguyễn Minh cũng quyết định sẽ chế biến món gì cho bữa sáng hôm nay rồi. Cháo thịt băm, một món rất đơn giản, nhưng lại rất thích hợp ăn vào bữa sáng, khá ngon lại dễ tiêu hóa, đồng thời hàm lượng chất dinh dưỡng cũng đủ cao cho một ngày dài. Nghĩ là làm, Nguyễn Minh nhanh chóng chọn đủ nguyên liệu cho nồi cháo lăm sáu người ăn, tất nhiên hắn phải nấu nhiều hơn rồi, ngoài Lyx đang ẩn hình ra, thì sức ăn của hai tên nữ chiến binh kia cũng chẳng phải là tầm thường đâu. Không phải truyện nào cũng mô tả rằng, nghề chiến binh cần ăn thật nhiều để bổ sung khí lực sao? Ăn ít thì làm sao mà luyện tập, chiến đấu cường độ cao được.
Hì hục một lát, nồi cháo thơm phưng phức cũng đã gần hoàn thiện, Nguyễn Minh nếm thử lần cuối, thấy vị đạo đã tương đối hài hòa rồi, không quá mặn, cũng không quá nhạt. Bèn rắc lên một ít hạt tiêu và hành lá, hài lòng bê thành phẩm của mình tới bàn ăn. Khi nhìn lại không ngờ rằng đã thấy hai người Lily và Charsi không biết tới từ lúc nào đang ngồi chầu chực, hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo trên tay hắn, miệng nuốt nước bọt ừng ừng, có vẻ như không chờ thêm được nữa rồi.