Người chơi hệ siêu cấp trà xanh xuyên thành công chúa nhỏ đáng thương

Chương 91


Đọc truyện Người chơi hệ siêu cấp trà xanh xuyên thành công chúa nhỏ đáng thương – Chương 91:

 
EDIT: BRANDY
 
Lâm Phi Lộc từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, trầm mặc hồi lâu, đang định mở miệng thì Lâm Khuynh đã nhíu mày cương quyết nói: “Lộc Nhi, muội cứ yên tâm, dù có phải tử thủ biên giới trẫm cũng nhất định không giao muội vào tay hắn.”
 

Lâm Phi Lộc: …
 
Cô trầm mặc, lại cúi đầu nhìn cuộn minh ước trong tay mình, mỗi mục mỗi dòng đối với Đại Lâm đều có lợi chứ không có hại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Khuynh: “Hoàng huynh biết minh ước này dù đối với huynh hay đối với Đại Lâm có ý nghĩa như thế nào không?”
 
Lâm Khuynh há có thể không biết. 
 
Một hôn lễ đổi lấy trăm năm hòa bình, thời gian đó đủ để chàng ngồi vững ngôi vị, trấn thủ Đại Lâm, giải quyết ổn thỏa mọi khó khăn, rắc rối hiện tại. Tống Lâm liên hợp đủ để Ung Quốc chịu tổn thất nặng nề không thể dễ dàng hồi phục nguyên khí. 
 
Nhưng đây là tiểu hoàng muội chàng tận mắt nhìn con bé lớn lên, trưởng thành, là tiểu muội muội mà chàng thương yêu nhất. 
 
Lâm Khuynh siết chặt hai nắm tay, cắn răng, trầm giọng đáp: “Đại Lâm ta không đến nỗi không đánh được một trận lớn…”
 
Lâm Phi Lộc lắc đầu: “Có thể không chiến vì sao còn cố sống cố chết đánh một trận?”
 
Lâm Khuynh bình tĩnh nhìn tiểu hoàng muội bé bỏng của mình.

 
Tay cô vô thức chạm lên những dòng chữ rồng bay phượng múa, cứng rắn, tiêu sái trên minh ước, lại mở miệng: “Chiến tranh xảy ra, sinh linh đồ thán, bách tính lầm than, nhân gian khổ sở. Đến lúc đó máu đổ thành sông, xác chất thành núi. Mạng sống con người, mạng ai chẳng là mạng, còn phân biệt gì mệnh sang hèn?”
 
Một con người trưởng thành trong xã hội pháp trị, được dạy dỗ trong nền giáo dục hiện đại như cô, ranh giới cuối cùng, vĩnh viễn không thể nào cho phép vượt qua chính là tính mạng con người. 
 
Cô đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước, thời điểm Hoàng Tổ mẫu còn tại thế. Năm đó cô cùng Lâm Đình đến đón tết cùng bà. Khi đó trên Ngũ Đài Sơn ba bà cháu cầu nguyện, Lâm Phi Lộc viết xuống Khổng Minh Đăng, hy vọng thế gian mãi mãi hòa bình.
 
Không thể ngờ rằng, nguyện vọng này cuối cùng lại do chính cô quyết định. 
 
Mấy ngày nay quỳ gối túc trực bên linh cữu của Lâm Đế, cô đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ hay mình viết cho Tiểu Khả Ái một phong thư, thỉnh cầu chàng ta không liên minh cùng Ung Quốc. Nhưng cô có thể dùng thân phận gì để đưa ra yêu cầu này chứ? Hiện tại chàng ta đã là quốc quân của một nước, thứ “Giao tình” mờ mịt, hư vô giữa họ có thể đáng giá bao nhiêu?
 
Giờ phút này nhìn phong minh ước, cô thực sự có chút vui mừng. 
 
Vui vì cô trong lòng chàng có phân lượng không hề nhẹ, tối thiểu đủ để dập tắt ngọn lửa chiến tranh đang nhen nhóm bùng lên này. 
 
Huống chi, bản thân cô cũng có tư tâm 
 

Đó là chàng trai cô thích, là người con trai duy nhất đem lại cho cô, kẻ lang thang giữa hai kiếp người cảm giác rung động, vui vẻ, nhớ nhung…
 
Đoạn tình cảm này không biết từ lúc nào đã chôn sâu dưới đáy lòng, qua năm tháng, dần dần nảy mầm, cắm rễ, rồi vô thanh vô thức lớn lên, chờ đến khi cô nhận ra, loài cây mang tên tình ái đó đã cắm sâu vào trong xương tủy, đơm hoa kết trái trong lòng, muốn phủ nhận, muốn quên đi, đã… không còn kịp nữa. 
 
Đã có thể song toàn đôi bên, cớ sao không làm? Thân ở thời đại này, luôn có hoặc ít hoặc nhiều những điều thân bất do kỷ, có thể tự tại như cô đã là vô cùng may mắn. 
 
Lâm Phi Lộc cắn môi, hai tay dâng minh ước tiến về phía Lâm Khuynh: “Ca ca, để muội đi đi thôi.”
 
Thân thể Lâm Khuynh bị kéo căng, môi mỏng nhếch lên, cả người như đóng băng không tài nào nhúc nhích được, chăm chú nhìn tiểu hoàng muội. 
 
Con bé ngọt ngào cười rộ, hai gò má nhàn nhạt hiện ra lúm đồng tiền xinh xẻo, đôi mắt sáng long lanh, linh động, chậm rãi nói: “Coi như Lộc Nhi tặng hoàng huynh lễ vật đăng cơ. Cầu mong Đại Lâm đời đời thịnh thế.”
 
Hốc mắt Lâm Khuynh đỏ lên, lập tức phẩy tay áo xoay người sang chỗ khác, giọng nghèn nghẹn: “Cho Trẫm suy nghĩ thêm mấy ngày.”
 
Nhưng quốc sự trước mắt, lòng dân hoảng hốt, Ung Quốc ngo ngoe vọng động, dã tâm bừng bừng không cho tân đế quá nhiều thời gian cân nhắc. 
 
Lâm Phi Lộc thể hiện rõ quan điểm bản thân: HOÀN TOÀN TỰ NGUYỆN GẢ ĐI, TIỂU CÔNG CHÚA CỰC KỲ THÍCH TỐNG QUỐC QUÂN TRẺ TUỔI, TÀI CAO. 
 
Mặc dù Lâm Khuynh hoàn toàn không tin tưởng chút nào những lời này của muội muội, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận minh ước Tống Quốc gửi đến. 
 
5 ngày sau, Tống Lâm cùng lúc chiếu cáo thiên hạ: Tống đế cầu hôn Vĩnh An công chúa của Đại Lâm, hai nước liên hôn, Tần Tấn (1) vĩnh kết trăm năm hòa hợp, giúp đỡ lẫn nhau, vĩnh viễn không giao chiến.
 
Chiếu thư đồng thời được phát ra, 10 vạn quân Tống và 7 vạn quân Đại Lâm giằng co bên bờ sông Hoài lập tức rút lui. Hề Tuân lĩnh bảy vạn đại quân tức tốc rút về Ung Sơn Quan, ngăn cản Ung quân công núi. 5 vạn quân Tống thuận theo sông Hoài Bắc hướng về thượng nguồn, cản trợ toàn bộ cánh quân Ung tập kích Đại Lâm qua đường thủy. 
 
Ung Quốc đang ngo ngoe dự định nuốt chửng Đại Lâm: ?????
 
Mẹ nó!!
 
Ung Đế nhận được chiến báo, thẳng tay cầm lên nện Tam Hoàng Tử trước điện: “Đây chính là kẻ mà ngươi nói không màng nữ sắc??!!!!”
 
Tam Hoàng Tử đi sứ Tống Quốc khi đó: …
 
Nhi thần làm sao biết được sẽ xảy ra chuyện này chứ?????
 
Người Trung Nguyên đúng là chúa lươn lẹo. 
 
Đến tận khi chiếu chỉ được ban xuống, người trong cung mới biết chuyện này. 
 

Mấy ngày nay Tiêu Lam một mực thủ linh, thân thể bà vốn đã suy nhược, vừa nghe nói đến chuyện này lập tức khóc ngất đi. Đợi bà tỉnh lại, Lâm Phi Lộc cho hạ nhân lui xuống, ngồi bên giường, nắm tay bà chậm rãi nói cho bà suy nghĩ trong lòng mình. 
 
Khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Lam lúc này mới chậm rãi khôi phục khí sắc, bà nhớ lại biểu hiện những năm gần đây của con gái, thở dài nói: “Thì ra người con thích là hắn ta…” Bà dừng lại một chút, giọng nói đã không nén được nghẹn ngào: “Nhưng đường xá xa xôi…”
 
Lâm Phi Lộc ôm lấy bà, tủm tỉm cười: “Con sẽ thường xuyên về thăm mẫu phi, chàng tốt với con lắm, trước kia đối xử với con rất tốt, về sau càng tốt hơn.”
 
Tiêu Lam đau lòng nhìn ái nữ: “Tình cảm của đế vương là thứ vô tình nhất thế gian, cho dù hắn ta đối xử tốt với con, nhưng tam cung lục viện 3000 giai lệ. Nương cả đời này đã trải qua biết bao ấm lạnh của tình người, thực sự không muốn con phải nếm trải cảm giác đó.”
 
Không biết từ đâu Lâm Phi Lộc có thể tự tin rằng Tiểu Khả Ái chắc chắn sẽ không nạp một hậu cung đầy mỹ nhân để trêu tức cô, nhưng dù gì nói trước bước không qua, cho nên chỉ nhàn nhạt đáp: “Nương đừng lo! Con sẽ sống thật tốt, sẽ tự biết bảo vệ chính mình.”
 
Tiêu Lam mừng thay cho con gái có thể gả cho nam tử mình thích nhưng lại đau lòng vì tiểu công chúa bà luôn nâng niu trong tay phải gả đến nơi ngàn dặm xa xôi, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ đành thuận theo số mệnh. 
 
Lâm Cảnh Uyên và Lâm Niệm Tri biết tin lập tức tiến cung gặp Lâm Khuynh náo loạn một trận, cuối cùng Lâm Phi Lộc phải ra tay trấn an mới chịu chấp nhận. Chỉ có Lâm Đình không đi tìm Lâm Khuynh mà trực tiếp đến nói chuyện cùng cô. 
 
Người nào cũng cảm thấy Lâm Phi Lộc không hề thích Tống Kinh Lan mà chỉ nói dối để an ủi bọn họ, chỉ có Lâm Đình tin tưởng tiểu muội muội thật lòng. 
 
Tiểu Ngũ từ nhỏ đã thông minh, lanh lợi vô cùng, nếu như con bé không tình nguyện nhất định sẽ nghĩ ra vô vàn biện pháp để giải quyết êm xuôi. 
 
Tiểu Ngũ nói thích, đó chính là thích thật lòng thật dạ, muội muội của chàng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi, ủy khuất. 
 
Trong tất cả, người Lâm Phi Lộc không yên lòng nhất chính là Tiêu Lam, nhưng với “Lễ vật đăng cơ” cô tặng này, chắc chắn sau này Lâm Khuynh sẽ không bạc đãi bà.
 
Cô gần như chẳng còn lo lắng gì ở Đại Lâm, tại đây mỗi người thân yêu của Lâm Phi Lộc đều đã có cuộc sống viên mãn, hạnh phúc, cô cũng có thể an tâm đi tìm hạnh phúc của chính mình rồi. 
 
Chỉ là cô muốn đem Lâm Chiêu Viễn đến Đại Tống cùng, nhưng đề nghị này lập tức bị Lâm Khuynh bác bỏ. 
 
“Lục đệ cho dù như thế nào cũng là hoàng tử của Đại Lâm, một khi đệ ấy đến Tống Quốc, cho dù lý do có là gì chăng nữa, đều sẽ bị thế gian nhìn vào như một con tin được gửi sang. Lâm Tống kết thông gia, một khi liên lụy đến hoàng tử, sẽ bị nhìn nhận thành Đại Lâm ta nhún mình cầu hòa, giống như hành động năm đó của Tống Quốc vậy. Đại Lâm ta tuyệt đối không thể để lưu lại một vết nhơ nào trong lịch sử.”
 
Ngay từ đầu Lâm Phi Lộc cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn không đành lòng. Để yên lòng muội muội, Lâm Đình đứng ra bảo đảm, sau này sẽ đón Lâm Chiêu Viễn đến đất phong của huynh ấy, chăm sóc cho Lão Lục. 
 
Thỏ ca ca dù trưởng thành vẫn ôn nhu, dịu dàng hệt như ngày bé, cầm lấy tay Lâm Chiêu Viễn ủ ấm cho huynh ấy, cười nói: “Chỗ ở của ta có rất nhiều con thú nhỏ, nào là mèo con, tiểu hồ ly, còn có sóc thỏ đáng yêu vô cùng. Cả lợn rừng và hươu lớn nữa. Lục đệ sau này đệ có muốn ở cùng ta hay không?”
 
Lâm Chiêu Viễn hai mắt mở lớn, đáy mắt trong suốt nhìn Lâm Đình, reo lên: “Lợn rừng lớn!!!”
 
Lâm Đình cười hiền từ: “Ừ, lớn lắm luôn.”
 
Lâm Chiêu Viễn vui vẻ cười: “Được, đệ muốn nuôi lợn rừng lớn cùng Thỏ ca ca.”

 
Tần Sơn ở gần Phương Nam, lại giáp sông Hoài, sau này cô muốn đi thăm ca ca cũng rất thuận lợi. 
 
Đây là sự an bài tốt nhất. Lâm Phi Lộc liền gật đầu đồng ý. 
 
Sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, dựa theo ngày đại cát Khâm Thiên Giám gấp rút chọn ra, Lâm Phi Lộc mặc hoa phục công chúa lộng lẫy, uy nghiêm, bái biệt gia đình, dưới tiếng hô “Thiên tuế” của dân chúng cùng toàn thể bách quan, bước lên xe ngựa xa hoa rời kinh đô Đại Lâm.
 
Lâm Cảnh Uyên đại diện cho hoàng thất, mang theo 16 vệ binh tinh nhuệ nhất kinh thành đưa xa liễn của Vĩnh An công chúa đến biên giới Tống Lâm. Trong kinh bách tính tràn ra đường đưa tiễn, nước mắt ròng ròng, thành tâm cầu chúc cho tiểu Công chúa. 
 
Trong mắt của tất thảy người dân Đại Lâm, Vĩnh An công chúa dùng hôn nhân của mình đổi lấy hòa bình cho trăm họ, sao có thể không cảm động cho được?
 
Hu hu hu nghe nói tay hoàng đế Tống quốc kia là kẻ lạnh lùng, lòng lang dạ sói, chém đệ, giết cha, biến thái đáng sợ. Công chúa đi chuyến này, không biết tương lai sẽ phải chịu bao tra tấn, thật sự quá đáng thương. 
 
Đây chính là thứ gọi là chức trách của hoàng tộc ư, quả thực quá cao cả, nặng nề. 
 
——
 
Công chúa Vĩnh An được dân chúng cả nước tiếc thương đang ngồi thoải mái trong xe ngựa, cởi bỏ hoa phục nặng nề, tựa vào gối mềm, vắt chân chữ ngũ, chờ Tùng Vũ bóc quýt cho ăn. 
 
Ban đầu Tùng Vũ còn có chút thương cảm, nhìn công chúa nhà mình, thực sự không thương cảm nổi nữa, vừa bóc hoa quả vừa hỏi: “Công chúa, người thực sự không cảm thấy buồn sao?”
 
Lâm Phi Lộc thản nhiên bỏ một múi quýt vào miệng: “Có gì phải buồn? Không phải chỉ là đi di dân thôi sao. Còn có thể dễ dàng có thẻ xanh (2) của hai nước, về sau muốn trở về thì trở về.”
 
Tùng Vũ: “… Nhưng đường xá xa xôi.”
 
Lâm Phi Lộc: “Đường xá xa xôi, nhưng tỷ đâu phải dùng chân để đi? Ngựa, xe để làm gì?”
 
Tùng Vũ: …
 
Lâm Phi Lộc đắc ý: “Trải nghiệm cuộc sống mới, khám phá phó bản mới, nghĩ thôi đã thấy thú vị. Hơn nữa nghe nói vị trí địa lý của Tống Quốc cực kỳ đẹp. Lưng dựa núi, mặt hướng sông, thủy, hải sản phong phú.”
 
Chút cảm thán còn sót lại trong lòng Tùng Vũ bị quét sạch toàn bộ. 
 
Nhưng mà ngẫm lại, có thể không đánh trận mà dân chúng vẫn được hưởng thái bình, công chúa còn được gả cho người mình yêu, đúng thật là chuyện tốt đẹp. 
 
Thế là Tùng Vũ vui vẻ trở lại, cùng tiểu công chúa mặc sức phấn khởi tưởng tượng về cuộc sống mới đầy màu sắc trong tương lai. 
 
Lâm Cảnh Uyên tiễn tiểu muội đến tận biên cảnh hai nước. 
 
Vượt qua cột mốc biên giới kia chính là lãnh thổ Tống Quốc. 
 
Hai năm trở lại đây tính tình chàng ta trầm ổn hơn rất nhiều, không còn cà lơ cà phất như trước đây nữa. Thấy Lâm Phi Lộc vui vẻ cúi chào tạm biệt mình, chàng chỉ nghiêm mặt nói: “Tiểu Ngũ, nếu hắn dám bắt nạt muội, Tứ ca nhất định sẽ thay muội dạy cho hắn một bài học.”
 
Lâm Phi Lộc nhoẻn miệng cười gật đầu. 

 
Cô không muốn nhìn thấy cảnh Tứ ca ca nhà mình khóc sướt mướt, vì vậy nhanh chóng phất tay thúc giục ca ca: “Cảnh Uyên ca ca, mau trở về đi, sau này nhớ đối xử với tẩu tẩu của muội ôn nhu một chút.”
 
Lâm Cảnh Uyên: “Ta đối xử với nàng ấy còn chưa đủ dịu dàng hay sao? Giờ ta cũng quên mất dáng vẻ ngang ngược, hung dữ của mình như thế nào rồi đó?”
 
Hai người nhìn nhau cười lớn, cuối cùng chào đối phương theo đúng quy củ hành lễ, nói lời tiễn biệt. 
 
Đến khi nhìn đoàn tiễn dâu rời đi xong, đoàn đón dâu cũng không quá gấp gáp, mượn rừng cây biên giới Tống Lâm nghỉ ngơi dựng trại. 
 
Lâm Phi Lộc ngồi trên xe lâu cảm thấy eo lưng mỏi nhừ, xuống xe đi bộ chốc lát, mãi đến khi đoàn người ngựa nhổ trại, mới chậm rãi ung dung leo lên xe. 
 
Vừa mới vén rèm đã bị một bóng người nhanh như cắt nắm lấy cổ tay kéo vào. Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị người kia bịt miệng. 
 
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lâm Phi Lộc hít một hơi thật dài, ra hiệu cho đối phương, nam tử kia chậm rãi bỏ tay xuống. 
 
“Hề Hành Cương, huynh muốn gì?”
 
Nam tử áo đen tóc đen, phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy hai mắt đầy tơ máu, dường như đã đi cả ngày cả đêm không nghỉ để đuổi kịp cô.
 
Chàng ta nhìn cô không nói lời nào, chỉ nhếch môi, cầm cổ tay cô thật chặt. 
 
Một hồi lâu sau Lâm Phi Lộc mới nghe thấy chàng ta khàn khàn lên tiếng: “Muội tự nguyện?”
 
Nàng thẳng thắn gật đầu: “Ừ. Ta cam tâm tình nguyện. Ta thích chàng ấy. Muốn gả cho chàng ấy.”
 
Hốc mắt chàng ta càng đỏ hơn, cắn rắn nói: “Ta không tin.”
 
Lâm Phi Lộc bình thản hỏi: “Huynh không tin thì có thể làm được gì?”
 
Đúng thế, chàng có thể làm được gì cơ chứ?
 
Một bên là quốc gia đại nghĩa, một bên là cô nương chàng giấu kỹ trong tim. Việc duy nhất chàng có thể làm chỉ là đuổi theo, gặp mặt người con gái ấy lần cuối. 
 
Đoàn binh mã đang nhổ trại, bên ngoài truyền đến tiếng Tùng Vũ đang nói đùa với mấy cung nữ khác. 
 
Cô bình tĩnh nói: “Hề Hành Cương, buông tay đi.”
 
Hề Hành Cương không nhúc nhích, chăm chú nhìn cô. 
 
Thật lâu, thật lâu mới chậm rãi buông tay. 
 
Chàng biết, cái buông hôm nay chính là vĩnh viễn buông tay nàng. 
 
——————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.