Đọc truyện Người chơi hệ siêu cấp trà xanh xuyên thành công chúa nhỏ đáng thương – Chương 72:
EDIT: BRANDY
Lâm Phi Lộc đứng trước hai bức tượng đá hình thi thư trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn không đoán được bộ não của Lâm Cảnh Uyên rốt cuộc chứa cái gì.
Thị vệ gác cổng ban đầu không nhận ra cô, thấy một cô nương đứng chết trân giữa cửa còn có chút cảnh giác, đến khi cô bước lại gần, thị vệ mới biết là Ngũ Công Chúa, nhanh chóng hành lễ.
Vừa bước vào phủ, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy ra đón của Lâm Cảnh Uyên. Vừa thấy cô mặt mũi huynh ấy lập tức hưng phấn, vui vẻ, hô lớn: “Lộc Nhi!! Rốt cục muội cũng trở về rồi.”
Lâm Phi Lộc cong mắt, cười ngọt ngào đáp: “Cảnh Uyên ca ca.”
Lâm Cảnh Uyên mặc dù đã trở thành một chàng thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, phong lưu, phóng khoáng nhưng tác phong làm việc vẫn như thuở trước. Vừa gặp đã lôi lôi kéo kéo tay cô, “Trở về là tốt! Nào ta đưa muội đi thăm quan phủ đệ của ta!!! Muội không biết ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để xây dựng nó đâu. Tuyệt đối tự tin lọt 10 vị trí đầu bảng những phủ đệ có kiến trúc đẹp nhất kinh thành.”
Lâm Phi Lộc nhất định phải hỏi cho ra vấn đề mình quan tâm nhất: “Cảnh Uyên ca ca!! Tại sao bên ngoài phủ của huynh lại đặt hai quyển thi thư bằng đá thế?? Không phải các phủ đệ khác đều để sư tử đá sao?”
Lâm Cảnh Uyên chững chạc, đàng hoàng chống tay, ưỡn ngực nói: “Nếu đã sử dụng để trấn trạch trừ tà, đương nhiên phải sử dụng đồ vật mạnh nhất, hung hãn nhất. Mà bản thân ta cảm thấy thi thư đáng sợ hơn nhiều so với sư tử.”
Lâm Phi Lộc:???
Lâm Cảnh Uyên còn tự đắc khoe mẽ: “Không những vậy, dân chúng còn thường xuyên đến cúng bái, cả cái kinh thành này cổng phủ nhà ta là độc nhất đó, không tìm thấy nhà thứ hai.”
Lâm Phi Lộc: …
Đúng vậy, phóng mắt khắp Đại Lâm này cũng không tìm được kẻ nào bất học vô thuật (1) nào kỳ quái như huynh.
Nhưng mà có sao nói vậy tòa phủ đệ này của huynh ấy thực sự được sửa chữa, xây lại rất được. Lâm Phi Lộc đã từng đến phủ công chúa của Lâm Niệm Tri và Tề Vương phủ của Lâm Đình, hai tòa phủ đệ kia đều được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống, không có gì mới lạ, nhưng Cảnh Vương Phủ này thì hoàn toàn khác. Có nét nghệ thuật rất riêng, đình đài lầu tạ, cầu cửu khúc được sắp xếp đan xen tinh tế, khoa học, cho người ta cảm giác sinh động lại nên thơ, đơn giản, khoáng đạt nhưng không kém phần hoa lệ.
Tựa như chính con người Lâm Cảnh Uyên vậy, cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực, tinh thần phấn chấn, luôn khiến người khác bất ngờ.
Tham quan xong phủ đệ, Lâm Cảnh Uyên gọi người mang bánh và trà cô thích ăn nhất lên, bắt đầu hỏi thăm về chuyến hành trình ngao du giang hồ của đại huynh và tiểu muội nhà mình. Lâm Phi Lộc vừa nhấm nháp điểm tâm vừa vui vẻ kể những câu chuyện phiêu lưu lý thú, những chuyện mắt thấy tai nghe trên đường đi. Càng nghe Lâm Cảnh Uyên càng động tâm, liên tục nói sau này cũng muốn cùng cô đi xa một chuyến mở rộng kiến thức.
Cuối cùng Lâm Phi Lộc cũng ăn uống no say, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện chính sự: “Cảnh Uyên ca ca, nghe nói huynh sắp đính hôn?”
Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Lâm Cảnh Uyển lập tức trầm xuống, cực kỳ không cao hứng: “Đừng đề cập đến chuyện này nữa.”
Lâm Phi Lộc ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Huynh không thích tẩu tẩu à?”
Lâm Cảnh Uyên kém chút nữa nhảy dựng lên: “Tẩu tẩu gì mà tẩu tẩu???? Đừng có gọi lung tung. Nàng ta còn chưa qua cửa hoàng gia, sao có thể thành tẩu tẩu của muội được? Huống hồ ta có định cưới hay không còn chưa chắc chắn đâu.”
Nhìn bộ dạng nóng nảy thở phì phò của ông anh mình, Lâm Phi Lộc tranh thủ vuốt vuốt lưng Lâm Cảnh Uyên uyển chuyển hỏi chuyện hồi lâu mới biết được, cửa hôn sự này là Nhàn Phi và Lâm Đế định cho huynh ấy. Lúc ấy thái giám trình lên hơn mười bức hình, nhưng chẳng có người nào vừa mắt huynh ta cả. Nhàn Phi đã đem toàn bộ những tiểu thư tuổi tác phù hợp, gia thế tương đương đến để con trai chọn, nhưng một người Lâm Cảnh Uyên cũng không đồng ý.
Cuối cùng Nhàn Phi bốc hỏa, thẳng thừng chọn đích nữ nhà Tả Đô Ngự Sử – Mục Đình Vân, chiếu thư tứ hôn đã ban xuống, quyết định mùa hè năm nay thành hôn.
Chỉ vì chuyện này mà Lâm Cảnh Uyên và Nhàn Phi nổ ra chiến tranh lạnh, đến tận bây giờ vẫn không chịu nhìn mặt nhau.
Lâm Phi Lộc nhấp một ngụm trà, uyển chuyển hỏi: “Huynh không thích Mục cô nương đến vậy à? Vậy huynh có người mình thích chưa? Nếu có, muội sẽ đến thỉnh cầu Nhàn Phi nương nương và Phụ Hoàng định lại hôn sự giúp huynh. Luôn có biện pháp giải quyết mà, huynh yên tâm, nhất định hãy cưới người mình thích.”
Kết quả Lâm Cảnh Uyên nhàn nhạt đáp: “Không có. Ta cũng không biết mình thích nữ tử như thế nào?? Có điều tất cả đám nữ tử mẫu phi chọn ta đều không thích.”
Lâm Phi Lộc: …
Đã hiểu rồi. Nhóc con mới lớn đến tuổi dậy thì đây mà.
Cô nói: “Nếu đã như vậy, chứng tỏ huynh cũng không biết Mục cô nương là người như thế nào đúng không? Huynh chưa từng thấy tỷ ấy, cũng chưa hiểu rõ tính tình người ta, sao có thể kết luận là không thích.”
Lâm Cảnh Uyên rầu rĩ nói: “Quý nữ trong kinh thành này còn có thể như thế nào? Rốt cuộc cũng chỉ như nhau mà thôi! Không ra ngoài cửa lớn nửa bước, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, cười không lộ rặng, đi nhẹ, nói khẽ!!!”
Lâm Phi Lộc: …
Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục không phải là lời khen sao?
Tại sao huynh có thể dùng những lời này để mắng chửi người được chứ! Ôi mẹ ơi hoài nghi nhân sinh!
Lâm Cảnh Uyên còn nói: “Huống chi nàng ta còn là đích nữ nhà Tả Đô Ngự Sử. Tên Tả Đô Ngự Sử đó ngày thường mặt mũi hung hãn, đến mức thẩm vấn phạm nhân không cần tra tấn chỉ cần dựa vào cái mặt tiền khủng bố đó cũng đủ bắt phạm nhân nôn ra lời khai, nữ nhi của hắn ta có thể có hình có dạng như thế nào chứ? Không chừng cũng là một con cọp cái.”
Đệch. Suýt chút nữa quên mất, gout của tên nhóc này là những cô em nũng nịu, nhõng nhẽo.
Lâm Phi Lộc an ủi: “Nếu tính cách, dung mạo không tốt phụ hoàng sẽ không định hôn cho huynh đâu.”
Lâm Cảnh Uyên mất hứng đáp: “Muội ở phe ai vậy hả?”
Lâm Phi Lộc vội vàng đáp: “Đương nhiên là ta ở phe huynh rồi. Nếu không thì thế này đi, ta giúp huynh tìm hiểu, xem Mục cô nương là người thế nào.”
Lâm Cảnh Uyên bực bội từ chối: “Không cần! ta không quan tâm nàng ta là người như thế nào. Ta không thích bị người khác ép buộc! Ta chắc chắn sẽ nghĩ cách hủy hôn.”
Tính cách tiểu bá vương này bao năm cũng không đổi, đã quyết cái gì thì nhất định làm đến cùng, không hổ là đứa con có tính cách giống Lâm Đế nhất.
Lâm Phi Lộc thấy ông anh giở thói ương ngang, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, hai người gác chuyện cưới hỏi sang một bên tiếp tục ăn bánh, uống trà, sau đó kéo nhau đi xem mấy tòa nhà Lâm Đế đã an bài trước. Quyết định sớm thì việc xúc tiến xây dựng, sửa chữa, trang trí cũng dễ dàng hơn.
Tòa nhà Lâm Cảnh Uyên ưng ý nhất chính là căn phủ đệ gần nhà huynh ấy nhất. Vì muốn trở thành hàng xóm sát vách của Ngũ muội nhà mình mà tâng bốc tòa nhà kia đến tận trời.
Lâm Phi Lộc ra vẻ không biết ý đồ của ông anh mình, hùa theo Lâm Cảnh Uyên tươi cười nói: “Vậy chọn tòa này đi, muội trở về báo với Phụ hoàng, Cảnh Uyên ca ca, nếu có thời gian rảnh, giúp muội thiết kế khuôn viên và kiến trúc tòa chính nhé, muội rất thích bố cục trong phủ huynh.”
Lâm Cảnh Uyên cực kỳ cao hứng: “Rảnh!! Ta siêu nhàn.”
Lâm Phi Lộc: “Thật sao? Muội nghe nói phụ hoàng bắt đầu cho huynh vào triều thảo luận chính sự rồi mà? Cảnh Vương điện hạ phải nghiêm chỉnh lo chuyện công đừng tranh thủ thời gian làm việc riêng đó nhé.”
Lâm Cảnh Uyên bật cười cốc cốc đầu tiểu nha đầu.
Hồi kinh trong khoảng thời gian này, việc bận rộn nhất của Lâm Phi Lộc chính là đi khắp nơi bái phỏng, tặng lễ vật, cô đã cất công mua cho mỗi người một món lễ vật phù hợp. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của người thân khi nhận quà chính bản thân mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc tràn ngập.
Hiện tại cục diện trong triều đã ổn định, Nguyễn Tướng lấy lý do đã già cáo quan về quê, Nguyễn Thị Nhất Tộc cũng theo đó từ bỏ tâm tư đoạt đích. Vậy cũng coi như là dừng lại kịp lúc, so với những gia tộc dấn thân vào con đường tranh đoạt đầy máu và nước mắt trong sử sách, Nguyễn Tộc có thể bảo toàn tính mạng, nguyên vẹn rút quân cũng coi như là may mắn hiếm có được.
Địa vị của Lâm Khuynh càng thêm vững chắc, nhưng huynh ấy trước nay không phải kẻ lỗ mãng, hấp tấp. Hiện tại chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, thu liễm tào năng, kiên nhẫn chờ đợi, thì ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia sớm muộn cũng thuộc về huynh ấy.
Trước thời điểm đó, hoàn toàn không nên quá hăng hái khiến Lâm Đế kiêng kị với chính Thái Tử của mình. Hơn nữa Lâm Khuynh là đứa con hiếu thuận, chắc chắn sẽ không làm ra điều trái đạo đức.
Lâm Đình không còn gì lo lắng nữa, sau khi tạm biệt mẫu phi, liền đến từ giã Lâm Đế.
Huynh ấy thân là Tề Vương, còn mang trong mình trách nhiệm của chức quan hiện đang nắm giữ trong triều, lần bái biệt này, xem như thay cho lời cáo biệt quan trường.
Theo ý tứ của Lâm Đế, chỉ cần Nguyễn Thị nhất tộc chịu thu tay, Lâm Đình vẫn mãi là Tề Vương của Đại Lâm, vẫn có thể tham chính trong triều. Dù sao chính ông biết rõ trưởng tử này của mình học rộng tài cao, lòng mang thiên hạ, thông minh túc trí, là một nhân tài khó có được.
Nhưng ý Lâm Đình đã quyết, Lâm Đế lại cân nhắc đến uất tật của con trai, không tiện ép buộc, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Lâm Phi Lộc nghĩ cố giữ chân đại hoàng huynh ở kinh thành một tháng, đến khi qua sinh thần của mình mới để huynh ấy rời đi. Nhưng lại nghĩ đến trên đỉnh Tần Sơn có một cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp đang chờ huynh ấy quay lại cho nên cũng không dám nhiều lời. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch là những người có kinh nghiệm, sau khi tính toán lộ trình nhanh chóng khởi hành đưa Lâm Đình trở về Tần Sơn.
Trước khi khởi hành một ngày, phủ Lâm Cảnh Uyên thiết yến, xem như là tiễn biệt đại ca. Mấy huynh đệ tỷ muội, bao gồm cả Lâm Khuynh đều đến tham gia.
Lâm Cảnh Uyên trước nay thạo nhất chính là tổ chức những dịp thế này, Cảnh Vương Phủ chăng đèn kết hoa rực rỡ, nơi nơi đều bày trí các trò chơi thú vị.
Mà lúc này tại cửa Tề Vương Phủ quanh năm quạnh quẽ, lúc chạng vạng tối, xuất hiện một vị nữ tử lạ mặt hồng y đỏ rực.
Thiếu nữ cưỡi một con ngựa ô, trên lưng đeo một thanh đại đao bản rộng, suối tóc đen dài chỉ dùng duy nhất 1 thanh mộc trâm đơn giản búi trên đỉnh đầu, cần cổ dài trắng nõn, khí chất lãnh đạm. Nét mặt nàng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại trong trẻo, đơn thuần, tò mò đánh giá tòa phủ đệ trước mặt.
Thị vệ gác cổng thấy nàng đứng thật lâu nhưng không tiến lên, trên người lại mang theo binh khí, liếc nhau, cảnh giác cầm bội kiếm đi đến: “Ngươi là người phương nào? Sao dám dừng chân ở đây?”
Nghiên Tâm ôm quyền lịch sự nói: “Hai vị tráng sĩ, ta đến tìm người. Không biết Tề Vương điện hạ có ở trong phủ không?”
Nhìn nàng phong trần mệt mỏi, hoàn toàn không giống những quý nhân trong kinh, nhưng thị vệ dưới tay Lâm Đình, tớ nào chủ vậy, không hống hách, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, làm khó dễ, chỉ tuân theo quy củ chung nói: “Hiện tại điện hạ không có trong phủ, cô nương muốn gặp điện hạ, vậy bái thiếp của cô đâu?”
Nghiên Tâm lắc đầu.
Nghiên Tâm căn bản không biết trong kinh thành lại nhiều quy củ đến thế, nhưng nàng hiểu rõ đạo lý nhập gia tùy tục, hơn nữa nơi này lại ngay dưới chân thiên tử đương nhiên quy củ nghiêm ngặt hơn.
Sau khi nói lời cảm tạ với hai thị vệ, liền hỏi thăm đường một mạch tìm đến Kinh Triệu Doãn phủ, nói rõ ý định của mình, ai ngờ sau một hồi thẩm tra quanh co, chờ xong xuôi cũng đã chạng vạng tối.
Nghiên Tâm thầm nghĩ, nếu 3 ngày sau mới có thể nhận được bái thiếp gặp Lâm Đình, vậy trước cứ tìm một khách điếm ở tạm. Nàng dắt ngựa, lững thững đi qua con phố dài. Kinh thành vào đêm náo nhiệt, đông đúc, các cửa tiệm, sạp hàng tấp nập người qua lại, nàng vừa đi vừa lẳng lặng ngắm nghĩa kinh đô phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy ở góc rẽ phía trước có bán kẹo đường.
Kẹo đường kia nhìn to hơn kẹo đường Kim Lăng nhiều, trông còn ngon cực kỳ vàng rụm, thơm lừng.
Lòng nàng thoáng chút vui vẻ, dự định mua 1 cây về khách sạn ăn. Vừa đi được mấy bước, liền trông thấy dưới ánh đèn lay động một bóng dáng thân quen chắp tay chậm rãi bước đi.
Lâm Đình vừa từ Cảnh Vương phủ ra, hôm nay náo loạn cả ngày, chàng có uống chút rượu, tuy nhiên không muốn hạ nhân hộ tống về mà tự tản bộ hồi phủ, thuận tiện hít thở không khí.
Phố dài tấp nập, chàng tùy ý nhấc mí mắt đã trông thấy cách đó không xa một thiếu nữ hồng y như lửa, dắt ngựa đi đến.
Đêm xuân, ánh trăng mông lung, phố dài rực rỡ ánh đèn, ngay cả cây trâm gỗ cài trên tóc nàng cũng đều nhìn rõ. Lâm Đình đột nhiên ngẩn người, nhìn nàng hồi lâu mới bật cười.
Chàng nhanh chóng cất bước đi đến, khi hai người mặt đối mặt, cách nhau mấy bước chân mới xác định được chắc chắn đây không phải một giấc mộng.
“Nghiên Tâm cô nương, sao cô lại tới đây?”
Nghiên Tâm thấy chàng, đáy mắt sáng lấp lánh như chứa cả trời sao: “Ta đến đón huynh.”
Con ngựa bên cạnh nàng cúi xuống cọ cọ đầu vào tay Lâm Đình, chàng nâng tay dịu dàng vuốt ve nó, giọng điệu ôn hòa: “Đã hứa với cô nương, ta nhất định sẽ không thất ước.”
Vành tai Nghiên Tâm thoáng đỏ lên, giọng điệu có chút bối rối: “Ta rất nhớ Lộc Nhi, muốn đến gặp muội ấy một chút.”
Lâm Đình cầm lấy dây cương, khẽ cười: “Muội ấy biết cô nương đến thăm chắc chắn sẽ rất vui. Đi thôi, chúng ta về phủ trước.”
Nghiên Tâm nhỏ giọng: “Nhưng ta vẫn chưa xin được bái thiếp.”
Lâm Đình thoáng sửng sốt: “Bái thiếp gì?”
Nghiên Tâm đem chuyện hôm nay kể lại.
Lâm Đình nghe xong không nhịn được cười rộ lên: “Cho nên cô nương liền đến tìm Kinh Triệu Doãn?”
Nghiên Tâm gật đầu.
Chàng nhìn cô nương trước mặt, ánh mắt dịu dàng như ngắm nhìn một đóa hoa mong mạnh, xinh đẹp nhất, sạu đó nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại mấy lọn tóc bị gió thổi loạn của nàng, ôn tồn nói: “Nha đầu ngốc, quy định kia là dành cho người ngoài. Muội thì không cần.”