Đọc truyện Người chơi hệ siêu cấp trà xanh xuyên thành công chúa nhỏ đáng thương – Chương 67:
EDIT: BRANDY
Nếu đã định đồng hành tới Kim Lăng, tất nhiên là phải về quán trọ lấy hành lý cái đã.
Tính cách Nghiên Tâm hiền hòa, hoàn toàn không có mấy thứ ham mê quỷ quái của cao thủ như trong truyền thuyết. Lâm Phi Lộc nói phải về quán trọ trước, nên nàng cũng đi theo. Lúc Lâm Phi Lộc rủ ngồi chung xe ngựa, nàng cũng không có ý kiến gì.
Nhìn chung có vẻ là người rất dễ nói chuyện, khi không động võ, nàng chỉ là một cô nương vừa chân thành lại vừa đơn thuần mà thôi.
Lâm Phi Lộc đi tới bây giờ nhưng cũng chưa tìm hiểu kỹ ở Kim Lăng có vụ gì lớn, lúc này mới hỏi: “Nghiên Tâm tỷ tỷ, rốt cuộc là ở Kim Lăng có chuyện gì? Tại sao tất cả mọi người đều muốn đến đó?”
Nghiên Tâm giải thích: “Lần này nhân sĩ giang hồ tề tựu ở Kim Lăng là vì chuyện Lục gia độc chiếm Tức Mặc kiếm phổ. Trước đó không lâu có tin truyền ra, trưởng tử Lục gia trong lúc luận võ đã sử dụng Tức Mặc kiếm pháp. Từ trước tới nay Lục gia chỉ có trách nhiệm lưu giữ, nhưng trưởng tử Lục gia lại lén lút học trộm Tức Mặc kiếm pháp nên mới khiến võ lâm phẫn nộ, mục đích của lần tụ họp này chính là cảnh cáo Lục gia.”
Lâm Phi Lộc nghi ngờ hỏi lại: “Quyển kiếm phổ đó không phải của Lục gia sao?”
Nghiên Tâm lắc đầu: “Không phải, là kiếm pháp độc môn của Tức Mặc đại hiệp. Năm đó Tức Mặc đại hiệp bị người ta ám toán trốn đến Kim Lăng, được Lục gia cứu giúp. Trước khi chết ngài ấy đã giao phó kiểm phổ cho Lục gia gìn giữ, đồng thời truyền lại di ngôn: Sau này ai có thể diệt trừ Mười ba trại Xích Tiêu sẽ trở thành người kế thừa Tức Mặc kiếm pháp.
Nghe Nghiên Tâm giải thích xong, Lâm Phi Lộc mới hiểu hết những quanh co trong đó.
Năm đó Tức Mặc Ngô là kiếm khách độc hành lừng lẫy khắp chốn, nghĩa khí ngút trời, đức cao vọng trọng còn Mười ba trại Xích Tiêu là một đám thổ phỉ cướp núi xưng vương. Khi xưa Tức Mặc Ngô từng vì cứu người mà kết thù với Mười ba trại, Mười ba trại vì thế mà thừa dịp y vắng nhà, giết chết vợ và con y.
Từ đây hai bên thề không đội trời chung, lúc Tức Mặc còn sống từng đơn thân độc mã công phá trại, khiến Mười ba trại Xích Tiêu đại thương nguyên phí.
Chỉ tiếc Mười ba trại người đông thế mạnh, là hang ổ của những tên ác nhân không chốn dung thân trên giang hồ. Chỉ một mình Tức Mặc khó mà diệt trừ được tận gốc. Vậy nên trước lúc trọng thương qua đời, y mới để lại di ngôn này.
Ai có thể diệt trừ Mười ba trại, người đó chính là truyền thừa của Tức Mặc kiếm pháp.
Mấy năm qua, giang hồ đã mấy phen giao tranh với Mười ba trại, nhưng Xích Tiêu rặt một đám liều mạng, đánh chẳng màng sống chết. Mà danh môn chính phái lại có nhiều cố kỵ, không dám thực sự liều mạng như bọn họ nên vẫn chưa thể nhổ sạch gốc rễ.
Tuân theo di mệnh của thân phụ Lục gia, vốn nên giữ vững trọng trách đại hiệp giao phó, nào ngờ trưởng tử Lục Thiệu Nguyên lại lén học kiếm pháp Tức Mặc, đây là chuyện không ai chấp nhận được.
Có người thực sự đến đòi công bằng, cũng có kẻ muốn đục nước béo cò, chiếm Tức Mặc kiếm pháp làm của riêng, nên đông đảo nhân sĩ mới tề tựu về Kim Lăng náo nhiệt thế này.
Lâm Phi Lộc nghe xong mà cũng thấy hứng chí bừng bừng, thầm nhủ mặc dù giang hồ không giống mình tưởng tượng lắm nhưng cũng thú vị ra phết!
Cô hỏi: “Vậy Nghiên Tâm định làm gì?”
Thoạt nhìn thì giống một nữ hiệp đến luận công bằng, nhưng thực chất: “Dịp này các cao thủ trẻ tuổi cũng thế hệ với ta để đổ về Kim Lăng, là thời cơ tốt để luận bàn võ nghệ, tất nhiên ta không thể bỏ qua được.”
Lâm Phi Lộc: “…”
Đúng là cô nàng mê võ mà!
Về lại quán trọ, Tiểu Bạch đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi.
Quan Tinh Nhiên vẫn chưa đi.
Từ khi Lâm Phi Lộc rời quán trọ, chàng ta cứ đứng ngồi không yên, muốn đi cứu nhưng lại cảm thấy chẳng qua chỉ phí công, đang lúc đi đi lại lại đấu tranh tư tưởng thì thấy Tước Âm về.
Quan Tinh Nhiên sợ ngây cả người, vội vàng ra đón, còn chưa nói được câu nào đã nhận được một cái trừng mắt của vị hôn thê lúc nào cũng nhu thuận dịu dàng – Tước Âm.
Dù chàng ta nói hết nước hết cái, Tước Âm đều chẳng quan tâm, về phòng rửa mặt rồi dẫn nha hoàn đi thẳng.
Quan Tinh Nhiên theo ra đến tận ngồi, cuối cùng hỏi: “Nàng về rồi, còn Hoàng cô nương đâu? Dù sao nàng cũng phải nói cho ta biết Hoàng cô nương ở đâu chứ?”
Lúc này Tước Âm mới nhìn chàng ta.
Nàng đáp: “Ngươi mà cũng xứng nhắc đến tên Hoàng cô nương à? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cứ nằm mơ đấy!”
Quan Tinh Nhiên nghe chửi xong càng mê man. Mới một đêm thôi mà, rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao lại thành thế này?!
Vậy nên chàng ta cứ lần lữa mãi không đi, muốn đợi Lâm Phi Lộc về hỏi thăm rõ ràng. Lúc này thấy cô về tới, lập tức kích động: “Hoàng cô nương, may mà nàng lành lặn trở về! Quan mỗ thực sự rất lo cho nàng.”
Lâm Phi Lộc liếc chàng ta: “Ngươi lo bằng miệng đấy à?”
Quan Tinh Nhiên hơi ngượng, muốn nói lại thôi. Lâm Phi Lộc ôm cánh tay Nghiên Tâm, nói: “Tỷ tỷ, đừng quan tâm hắn ta làm gì.”
Tầm mắt Nghiên Tâm lặng lẽ quét qua, Quan Tinh Nhiên thấy rõ thanh đao bản rộng trong tay nàng, và cả biểu tượng của phái Thiên Nhận khắc trên cán đao.
Phái Thiên Nhận chỉ có duy nhất một nữ đệ tử, cũng là đệ tử địch truyền của lão chưởng môn, xếp thứ 10 trong bảng xếp hạng Anh hùng trên giang hồ – Võ si Nghiên Tâm.
Quan Tinh Nhiên biến sắc, chạm phải khuôn mặt lạnh tanh của Nghiên Tâm, mặt tối sầm xuống.
Chàng ta đi rồi, Nghiên Tâm mới quay đầu lại, chân thành nói: “Người này bước chân phù phiếm, nội lực tan rã, có thể thấy chỉ trọng mẽ ngoài, tâm tư không đặt ở việc rèn luyện. Trên giang hồ, loại người như thế đâu đâu cũng gặp, đừng để bọn họ lừa.”
Mới là thiếu nữ 17 tuổi thôi, mà răn dạy cũng có dáng ra phết.
Lâm Phi Lộc cười tủm tìm, nũng nịu cọ đầu lên vai nàng: “Muội biết rồi.”
Nghiên Tâm là tấm chiếu mới, chỉ biết ngượng ngùng cười. Nàng chưa từng thân thiết với ai thế này, cô gái nhỏ cọ cọ vai nàng làm nũng, hệt như con cáo con lông xù trên Tần Sơn.
Lúc ngẩng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt của Lâm Đình.
Chàng cũng vừa nhìn Tiểu Ngũ nũng nịu, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Bất ngờ ngẩng đầu bắt gặp cái nhìn của Nghiên Tâm, chàng gật đầu mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như nước mùa xuân, lấp lánh niềm vui.
Nghiên Tâm chưa từng có một muội muội đáng yêu mềm mại như Lâm Phi Lộc, càng chưa từng gặp thiếu niên ôn nhu tận xương như Lâm Đình, nhất thời nóng bừng hai tai, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Trước đó Nghiên Tâm chỉ toàn một mình một ngựa vác đao ngao du đây đó, hiện giờ Lâm Phi Lộc có xe, nên nàng giao lại ngựa cho Tiểu Hắc, còn mình thì ngồi chung với Lâm Phi Lộc.
Hai người đợi một lúc, Lâm Đình mới trở lại, mỗi tay cầm một túi giấy buộc chặt dây.
Lâm Phi Lộc ngồi xe ngựa rất thích cắn hạt dưa, nên lần nào chàng cũng mua sẵn. Giờ có thêm một vị cô nương, chàng mua thêm một túi, sau khi lên xe, một túi đưa cho Lâm Phi Lộc, túi còn lại là của Nghiên Tâm.
Nghiên Tâm có vẻ ngạc nhiên: “Cho ta hả?”
Lâm Đình cười: “Ừm, của cô nương. Nghiên Tâm cô nương thử xem có thích không, nếu không thích thì lần sau ta sẽ đổi vị khác.”
Nghiên Tâm nhìn chàng một lát rồi cúi đầu tháo dây buộc túi giấy.
Bên trong túi nào bánh ngọt, mứt hoa quả, hạt dưa đủ kiểu, toàn là những thứ con gái thích ăn.
Nghiên Tâm chưa từng ăn những thứ này.
Trên núi, ngày nào cũng luyện công với một đám đàn ông, nào biết mua đồ ăn vặt cho tiểu cô nương là chuyện quái gì.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã sống như thế, bây giờ hành tẩu giang hồ, trong lòng cũng chỉ có đao pháp, càng không lưu luyến chốn chợ búa vui chơi.
Lần đầu tiên có người tặng những thứ này cho nàng.
Nghiên Tâm lấy một miếng mứt cho lên miệng, nghiêm túc nếm thử, rồi lại chọn một món khác. Đến khi thử hết tất cả các loại món vặt trong túi giấy, nàng mới cười với Lâm Đình, nói: “Ta thích.”
Đường nét trên mặt chàng mềm mại, ngay cả giọng nói cũng hết sức dịu dàng: “Nghiên Tâm cô nương thích là tốt rồi.
Haizz, giọng nói hay quá, hay hơn tiếng hô vang suốt sáng trưa chiều tối của mấy vị sư huynh trên tràng luyện võ nhiều…
Không phải!
Tranh thủ lúc cúi đầu suy nghĩ, Nghiên Tâm lặng lẽ xin lỗi các sư huynh trong lòng.
Xe ngựa không nhanh không chậm, qua sông Ngân Hà đến thành Kim Lăng, lúc này mặt trời đã khuất bóng hơn nửa.
Còn chưa vào thành đã thấy xe ngựa ùa tới từ tứ phía, nối đuôi nhau không dứt. Vào thành, khung cảnh lại càng tấp nập nhộn nhịp, người xe nô nức. Bọn họ tới muộn, quán trọ khắp cả thành đã chật kín khách. Đi quanh một lượt, trời đã sẩm tối mà vẫn chưa tìm được quán trọ dừng chân, có tiểu nhị còn đề nghị cả đoàn ra khu rừng nhỏ ngoại ô nghỉ qua đêm.
Lâm Phi Lộc thì thế nào cũng được, dù sao cô cũng muốn được một lần trải nghiệm cắm trại ngoài trời ở cổ đại, nhưng vì lo cho sức khỏe của Lâm Đình, nên đành tới gõ cửa huyện nha.
Sau một nén nhang, cả đoàn tiến một biệt viện ở phủ quan huyện.
Huyện phủ còn dắt cả phu nhân và con nhỏ tới bái kiến, trước khi đi còn không quên gợi ý: “Tề vương điện hạ, Ngũ công chúa, thành Kim Lăng do hạ quan quản lý, buổi tối vẫn rất náo nhiệt, hai vị điện hạ nếu rảnh rỗi thì đi dạo một vòng xem sao, muốn mua gì cứ việc chọn!”
Lâm Phi Lộc rất thích chơi chợ đêm, dùng bữa tối xong liền kéo Lâm Đình và Nghiên Tâm ra ngoài.
Giang hồ ước định ngày mai tề tựu tại Lục gia, thế nên hôm nay căn bản đã đông đủ.
Mấy nhà buôn bán rất biết tận dụng cơ hội, thành Kim Lặng lúc này nô nức đông vui hơn bao giờ hết. Vì phần lớn là nhân sĩ giang hồ, lòng tự trọng rất cao, hơi tí là động đao rút kiếm nên suốt cả đường đi, Lâm Phi Lộc đã thấy không ít vụ ẩu đả.
Nhưng ngược lại, quanh nhóm bọn họ lại rất yên bình.
Tất cả là vì có “ô dù” Nghiên Tâm.
Hình khắc trên cán đao của nàng bắt mắt vô cùng, không có tên nào mù mắt dám đến gây sự.
Lâm Phi Lộc tung tăng đi phía trước, nhìn bên này một chút, xem bên kia một lát, Lâm Đình và Nghiên Tâm thì sóng bước theo sau.
Hai bên đường hàng quán la liệt, có tiếng người bán rong rao vang: “Mua kẹo bông gòn đi, công thức tổ truyền, không ngọt không lấy tiền.”
Lâm Đình đi tiếp một lúc mới phát hiện Nghiên Tâm không còn bên cạnh.
Chàng quay người lại, thấy Nghiên Tâm đang nhìn những chiếc kẹo bông gòn tạo hình hoa cắm trên cọc gỗ, chăm chú đến kỳ lạ.
Lâm Đình lại gần, hỏi: “Nghiên Tâm cô nương sao thế?”
Nghiên Tâm nhìn chàng, thoáng chần chừ mới chỉ tay vào hàng kẹo, mặt không đổi sắc, hỏi: “Bông cũng có thể ăn được sao?”
Lâm Đình khẽ cười.
Tai Nghiên Tâm nóng lên, nàng thấp giọng nói: “Ta chưa từng ăn, chê cười rồi.”
Nàng còn đang nói dở, Lâm Đình đã tới trước sạp hàng. Người bán rong chào hàng rất nhiệt tình: “Công tử muốn mua kẹo bông gòn ạ?”
Lâm Đình gật đầu, trả tiền. Người bán hàng tiếp lời: “Ngài chọn một cái đi.”
Dáng người chàng cao gầy, đưa tay lên chần chờ rồi lấy que kẹo cắm trên cao nhất rồi quay lại đưa cho Nghiên Tâm, dịu giọng nói: “Kẹo bông gòn không phải làm từ bông, mà là đường mía sau khi nấu chảy được kéo sợi, nắn lại thành hình. Cô nương ăn thử xem.”
Nghiên Tâm nhìn chàng, chậm chạp đón lấy.
Cục bông tròn tròn xốp xốp, đưa gần lên ngửi có mùi ngọt đượm, vừa chạm môi đã tan ra.
Nghiên Tâm liếm thử môi mình, ngọt ngào quá!
Lâm Đình cười hỏi: “Ngon không?”
Nàng gật đầu, dù hai tai đã ửng hồng nhưng giọng nói vẫn hết sức thành thật: “Cảm ơn.”
Thế là cao thủ khắp chốn tập trung tại Kim Lăng đều thấy Võ si Nghiên Tâm – đứng thứ 10 trong bảng xếp hạng Anh hùng, một tay nắm chặt thanh đao bản rộng khí thế xông pha chưa từng e sợ, tay kia lại cầm một cây kẹo bông mềm xốp ngọt ngào hoàn toàn không tương xứng với khí chất của nàng, mang theo khuôn mặt lạnh tanh không mảy may cảm xúc, đi dạo suốt từ thành đông tới thành tây.