Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 80: Ba Tỉnh Bốn Thành Phố Năm


Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 80: Ba Tỉnh Bốn Thành Phố Năm


Ngày 5 tháng 5, trường R tổ chức hoạt động hô khẩu hiệu quyết thắng trước khi thi đại học.
Nhiều trường thường tổ chức Lễ hộ khẩu hiệu trước 100 ngày, nhưng trường R lại tổ chức Lễ hô khẩu hiệu trước 33 ngày.

Nghe nói vì tâm tình kích động không thể duy trì được lâu, nên nhà trường mới sửa từ 100 ngày xuống còn 33 ngày, tổ chức ngay sau tuần lễ câu lạc bộ của lớp 10 và lớp 11.
Khung cảnh sự kiện vô cùng náo nhiệt.
Cờ in logo các trường đại học như Thanh Hoa, Bắc Đại…!tung bay trên sân thể thao.

Mùa xuân ở thành phố CC có gió lớn, gió thổi cờ các trường bay phần phật, tựa như có thể khiến chúng bay đến đến Bắc Kinh, Thượng Hải, bay đến những thành phố tuy xa lạ nhưng lại là mục tiêu hướng đến của các thiếu nam thiếu nữ đứng trên sân.
Thành phố CC tuy là thủ phủ tỉnh LL nhưng cũng chỉ là thành phố loại 2, rất nhiều người đều muốn rời đi nơi này, đến nhìn ngắm những nơi phồn vinh náo nhiệt, dù cho nhìn ngắm thường mang ý nghĩa lang bạt bên ngoài vài chục năm.
Người ở thành phố nhỏ một khi rời đi thường sẽ chẳng quay về.
Cờ của trường Đại học nhân dân Trung Quốc không hề ngoài dự đoán lại bị cười nhạo.

Ba chữ nhân đứng ngang hàng nhau, đại biểu cho Nhân văn, Nhân bản, Nhân dân, mỗi chữ nhân đều sẽ nắm thắt lưng của chữ nhân đằng trước, tạo thành một chữ giống chữ Châu (州).

Nhưng trong mắt các học sinh lại là “U là chời, bậy quá kìa, lại còn 3P….”, “Bên Bắc đại cũng vậy…”, “Còn có bên kia..”
Sau khi tuyên bố bắt đầu sự kiện, các lớp xếp hàng đi vào sân thể thao.


Đằng sau mỗi bảng tên lớp sẽ có một băng rôn.
Người cầm băng rôn của lớp 12-6 là Tôn Thiên Xu và Trác Nhiên – hai gương mặt gánh vác nhan sắc toàn lớp, bởi vì Hạ Cửu Gia phải chuẩn bị lên sân khấu diễn thuyết, còn Thẩm Hi có gánh nặng hình tượng quá lớn, chê việc này quê mùa nên không làm.
Gió xuân thổi băng rôn phập phồng, khiến cho mười sáu chữ Thanh Bắc không tuyển thanh niên phật hệ, đại học chỉ nhận nỗ lực tiến lên trên đó cũng nhảy nhót phấp phới.
Lúc ấy lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu tới nhờ Thẩm Hi sáng tác khẩu hiệu.

Thẩm Hi ngẫm nghĩ rồi múa bút, vừa viết vừa đọc: “Trời sinh ta tài tất có chỗ dùng, 750 điểm tan hết sẽ trở lại. Tinh thần AQ tràn trề thật đáng sợ, lo lắng nó sẽ phản tác dụng nên Thượng Quan Lăng Tiêu bèn xoay người tự mình suy nghĩ câu mới.
Hạ Cửu Gia không ở đội ngũ lớp 12-6 mà đứng trên sân khấu yên lặng nhìn chăm chú về phía lớp mình.
Dựa theo quy định, đội ngũ mỗi lớp khi đi qua bục MC thì phải hô to khẩu hiệu, lớp 12-6 cũng không phải ngoại lệ.

Thượng Quan Lăng Tiêu cùng các bạn học lấy lệ mà hô khẩu hiệu: “Thanh Bắc không tuyển thanh niên phật hệ….!đại học chỉ nhận nỗ lực tiến lên…”
Thẩm Hi không thèm hô mà vẫy vẫy tay với Hạ Cửu Gia, còn đặt đầu ngón tay lên môi, làm động tác hôn gió.
Hạ Cửu Gia: “…” Trên mặt nóng bừng.
Chờ 30 lớp đều xếp hàng ngay ngắn trên sân, cô giáo làm MC hòa nhã nói vào micro: “Thưa các thầy cô, các bạn học thân mến, hôm nay cuối thu…!à, cuối xuân…khí trời tươi đẹp, chúng ta cùng long trọng tổ chức buổi lễ hô khẩu hiệu quyết thắng trước khi thi đại học.

Đây là thời điểm tên đã lên dây, sẵn sàng chờ được bắn….”
Sau đó tới cô hiệu trường phát biểu, đại biểu giáo viên, đại diện phụ huynh lên phát biểu.
Họ nói: “33 ngày là quãng thời gian vô cùng ngắn ngủi, nó chỉ là một chớp mắt trong cuộc đời các em, nhưng nó có thể thay đổi vận mệnh, ảnh hưởng đến từng khoảnh khắc, từng phút từng giây trên đường đời các em sau này.

Bởi thế 33 ngày này rất quan trọng và có ý nghĩa vô cùng…!Chúc các em học sinh trường R 33 ngày sau mã đáo thành công! Giấc mộng thành sự thật!” Mỗi người đều nói blabla vài phút, nhưng các bạn học đều không quan tâm lắm.
Cuối cùng là đại biểu học sinh lên phát biểu.
Hạ Cửu Gia không hề mang theo bản nháp.

Cậu bước lên trước micro, chỉnh chỉnh lại mic, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cuốn vào trong gió, đánh thẳng về phía hơn 2000 học sinh bên dưới.

Cậu lên tiếng: “Các bạn học thân mến, các bạn cho rằng cuộc đời của mình…!có quan trọng không?”
Nghe được câu hỏi như thế, không khí dưới sân khấu đột nhiên trở nên nghiêm túc, tập trung.
Có người gật đầu.
Hạ Cửu Gia lại di chuyển micro: “Nếu đáp án là có, vậy thì…!hãy để 33 ngày này xứng đáng với tầm quan trọng của cuộc đời các bạn.

Tôi tin rằng ông trời công chính sẽ không làm bạn thất vọng, nhất định sẽ cho bạn phần thưởng xứng đáng ở những ngày sau này.


Cảm ơn mọi người.”
Tổng cộng chỉ ba câu, ngắn gọn đến bất ngờ.
Nhưng câu hỏi Cuộc sống của bạn có quan trọng không” này lại khiến trái tim mọi người như nghẹn lại.
Rất nhanh liền đến tiết mục cao trào hô khẩu hiệu.
Chờ học thần Hạ Cửu Gia về lại hàng ngũ lớp 12-6, thầy giáo Hồng tinh nhĩ khắc đứng trên sân khấu hét to: “Giơ nắm tay phải lên!”
Hạ Cửu Gia: “….” Thôi vẫn cứ giơ lên cho xong chuyện.
Giọng thầy giáo Hồng tinh nhĩ khắc vốn lớn, lúc này dưới sự khuyếch tán của micro lại càng đạt được uy lực kinh người: “Mười năm rèn kiếm!”
Mọi người cũng la theo: “Mười năm rèn kiếm…”
“Tiến đến đại học!”
“Tiến đến đại học…”
“Chỉ hỏi sơ tâm!”
“Chỉ hỏi sơ tâm….”
“Không nhắc khổ cực!”
“Không nhắc khổ cực…”
Giọng thầy giáo Hồng tinh nhĩ khắc thật sự quá lớn, hô to mấy câu, bậc thang dưới chân bỗng rớt một miếng sơn!
Học sinh trường R trợn mắt há mồm, ghé tai nhau xì xầm: “La to tới nỗi làm tróc lớp sơn…”
Sau khi blabla một đoạn về thi đại học, buổi lễ tiến đến phân đoạn cuối cùng, cũng là tiết mục mới thêm vào năm nay để thử nghiệm – các học sinh cùng lớn tiếng hô “Tôi muốn vào…” theo sau là trường học mình chọn.
Giọng cô MC nhẹ nhàng: “Bây giờ, mọi người hãy tập trung nhìn vào lá cờ và huy hiệu trường mình mong muốn vào…!Lớn tiếng nói ra Tôi muốn vào Thanh Hoa…!Tôi muốn vào Bắc Đại…!hoặc là Phục Đán…!hoặc đại học quốc gia Giao Thông…”
Khẩu hiệu của trường, khẩu hiệu của lớp, khẩu hiệu của mình, thật đầy đủ! Theo tâm lý học thì việc này khá có tác dụng, nhưng thực hành thì có điểm ngớ ngẩn.
Hạ Cửu Gia không mở miệng, chẳng ngờ lại thấy Thẩm Hi đang kéo dài giọng cùng mọi người nói: “Tôi muốn vào…”

“???” Thẩm Hi lại nghe lời thế à?
Còn chưa kịp kinh ngạc quá hai ba giây, cậu liền cảm thấy Thẩm Hi ghé sát lại, nắm lấy vai cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu: “Hạ, Cửu, Gia…”
Dù thanh âm bị nhấn chìm trong hoàn cảnh ồn ào xung quanh, nhưng Hạ Cửu Gia vẫn biết đó là tên mình: “??!!”
Là ý gì?
Chả lẽ…!là ý kia?
Cậu với Thẩm Hi suy nghĩ bất đồng à?
Nhưng Hạ Cửu Gia cũng không lo lắng lắm – đến lúc đó cậu sẽ không thua dù là về mặt tinh thần hay thế chất.
Hơi có chút đồng cảm với Thẩm Hi, thật đáng thương quá.
…………
Quay lại phòng học, cô Dương Thụ Quả lại kêu mọi người viết Nhật ký trước khi thi đại học theo đúng quy trình.
Về cơ bản là nhớ lại quá trình trải qua, khắc sâu ấn tượng, ghi nhớ tâm trạng, và thể hiện lại quyết tâm và sự tự tin.
Thẩm Hi viết: [Trong 33 ngày sắp tới, em nhất định sẽ cố gắng học tập, thi đậu Thanh Hoa, thi đậu vào lớp thí nghiệm cơ học kĩ thuật (chuyên ngành cơ khí, hàng không, động lực học), làm một người có ích cho thế giới, cho đất nước, cho bản thân và cho Hạ Cửu Gia.

Đặc biệt là có ích cho Hạ Cửu Gia.]
Cô Dương Thụ Quả vừa đọc: “……”
Cô thực sự hối hận vì đã biết chuyện hai đứa này yêu nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.