Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 58: Xác định tình cảm (bốn)
Xung quanh là tiếng các bạn học nói chuyện ồn ào, cười vang hay hét to, nhưng Thẩm Hi chẳng nghe lọt chút nào, trong lòng cậu chỉ tràn ngập sự tĩnh lặng như đang trên chín tầng mây, được ngăn cách hết thảy với cuộc đời, trong mắt chỉ còn có lông mi của người đối diện.
Một lúc sau, đủ loại thanh âm mới chảy vào tai cậu. Con người có thể tìm thấy sự đồng cảm cho niềm vui và nỗi buồn của mình từ môi trường xung quanh, trong những âm thanh ồn ào kia, mùi vị của nụ hôn vừa nãy bỗng trở nên tốt đẹp và dài lâu hơn.
Thẩm Hi nhẹ nhàng hỏi: “Như vậy có hợp lệ không?”
Hạ Cửu Gia đưa tay sờ lên phần giữa hai chân mày, “Được rồi.”
Cậu cảm thấy nơi đó hơi tê dại, thêm một chút ngứa ngáy kích thích, ngón chân trong đôi giày thể thao cũng nhịn không được mà co rụt lại. Để che giấu, cậu ném lá bài đang cầm trong tay về lại chính giữa bàn gỗ, hỏi Thượng Quan Lăng Tiêu, “Lớp trưởng ơi, mấy giờ rồi?”
Thượng Quan Lăng Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay mới phát hiện ra đã gần mười giờ rưỡi, liền ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay đến đây thôi, về nào về nào, tớ có giờ giới nghiêm.” Bảo vệ gác cổng rất dữ dằn, hơn nữa mười một giờ là lên giường ngủ, đánh thức ông ta dậy chắc chắn sẽ bị mắng tả tơi.
“Ok.” Sau một trận đẩy bàn đẩy ghế sột soạt, mọi người cùng đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa gửi tiền ăn uống nãy giờ đã được Thượng Quan Lăng Tiêu chia đều vào tài khoản những người trả tiền trước.
Thẩm Hi đưa tay kéo Hạ Cửu Gia lại, đi phía sau cùng.
Từ tiệm trà đến trường R không hề xa, đi bộ chỉ tầm năm ba phút, hai người yên lặng suốt quãng đường đi. Đèn đường chiếu xiên khiến bóng cả hai đè chồng lên nhau, đổ dài trên mặt đất, thỉnh thoảng vừa tách ra một chút thì giây tiếp theo đã chồng lên lại, như quấn quít lấy nhau, không thể tách rời.
Chờ bước vào cửa trường, Thẩm Hi mới nhỏ giọng hỏi: “Đông bảo, cậu có muốn đi dạo ở vườn hoa tí không?”
Hạ Cửu Gia biết đối phương cũng muốn nói cho rõ ràng tình huống hiện giờ, nên cậu gật đầu: “Được đó.”
Vì vậy hai người cùng dạo bước vào vuờn hoa. Mùa đông hoa đã rơi rụng hết, nhưng cây tùng cây bách vẫn xanh tốt bốn mùa, cành nhánh khẽ khàng xào xạc.
“Đông bảo”, vừa vào vườn hoa thấy bốn bề vắng lặng, Thẩm Hi liền vội vàng kéo Hạ Cửu Gia đến cạnh một thân cây, hai tay nắm chặt bả vai đối phương: “Đông bảo, tớ… tớ có bạn trai chưa?”
“…” Hạ Cửu Gia nghĩ: Ôi cái câu hỏi này, nghe kìa, tớ đã có bạn trai chưa.
Sau mấy giây suy tư, cậu trả lời: “Tớ cảm giác có rồi.”
Thẩm Hi nở nụ cười.
Hạ Cửu Gia tiếp tục nói: “Không phải đã giao ước rồi sao, chỉ cần cậu lấy được hạng nhất là có thể “Thử một chút”.”
Thẩm Hi thở ra một hơi: “Tớ vẫn luôn không dám nói…”
“Tớ nói được là làm được.”
Hạ Cửu Gia ngập ngừng, nhớ tới Thẩm Hi lúc nào cũng như tỏa ra hormone, phải vội vàng nhắc nhở để phòng bị trước: “Thế nhưng bây giờ mình phải đáp ứng với nhau ba điều.”
“… Ba điều gì?”
“Thứ nhất, không được la to nơi công cộng là mình có bạn trai. Trước khi nhận được sự đồng ý thì không thể nói với bất kì ai tớ là bạn trai của cậu.”
“…” Thẩm Hi thật sự chỉ muốn thông báo cho toàn trường.
“Thứ hai, không được phép làm bất kì hành vi thân mật nào ở nơi công cộng. Nơi công cộng không chỉ là phòng học, phòng ngủ, đường phố, quán ăn. Cử chỉ thân mật không chỉ là nắm tay mà còn ôm ấp và hôn nữa.”
“…”
“Thứ ba, không cho phép quấy rối tớ học tập. Lúc tớ muốn học tập, cậu không nên ngăn cản.”
“…” Thẩm Hi xót xa nghĩ: Quả nhiên đối với Đông bảo thì học tập vẫn là quan trọng nhất. Học tập là vợ cả, còn mình là tiểu tam, chỉ cần vợ cả muốn bầu bạn thì tra nam Hạ Cửu Gia sẽ làm bộ như đàn ông năm tốt, yêu thương gia đình quý trọng tình nghĩa, chỉ khi vợ không cần thì mới trộm chạy ra ngoài ước hẹn với nhân tình.
Mình quá đáng thương.
“Được rồi,” Hạ Cửu Gia cân nhắc xong nói, “Khi nào nghĩ ra điều khác thì tớ bổ sung sau.”
“Tớ có một câu hỏi”, Thẩm Hi cất tiếng, “Việc thử một chút đến lúc nào mới là kỳ hạn cuối? Lúc nào mới biết sẽ thành chính thức hay nghỉ việc?”
Hạ Cửu Gia sửng sốt vài giây, rồi đáp: “Tốt nghiệp trung học đi.” Cậu định nói cả đời, nhưng đúng là nên có một kỳ hạn.
Thẩm Hi ngọt ngào cười: “Ừ~~~”
Hạ Cửu Gia chấn động toàn thân.
Thẩm Hi lại hỏi tiếp: “Đông bảo, tớ suy nghĩ mãi vấn đề này… Có phải cậu cũng thích tớ một chút đúng không?”
Hạ Cửu Gia yên lặng một hồi mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Hơi thích.”
Thẩm Hi lại cười. Cậu biết với Nhóc Thịt Đông thì “hơi thích” đã là cấp bậc khá cao, có thể chỉ rõ mình cực kỳ khác biệt.
Còn Hạ Cửu Gia cũng hiểu Thẩm Hi không biết rằng cậu đã rơi sâu vào hố tình. Thẩm Hi đơn phương suốt ba học kì, gần một năm rưỡi, nó đã trở thành một thói quen nên Thẩm Hi cơ bản không dám tin mình sẽ bất ngờ nhận được một phần quà lớn. Nhưng vậy thì sao chứ? Trong quá trình quen nhau, Thẩm Hi chắc chắn rất nhanh sẽ cảm giác được sự nồng nhiệt của ái tình.
“Đông bảo, cho Thẩm ca ôm trước một cái được không?”
“…”
Thẩm Hi đánh bạo ôm lấy eo Hạ Cửu Gia, đối phương cũng không cựa quậy. Thẩm Hi bèn ôm người vào lồng ngực, tay phải siết chặt sau eo, bấu vào hõm Apollo của Hạ Cửu Gia, tay trái thì sờ loạn khắp lưng đối phương, mạnh mẽ áp sát người trong lòng, chỉ hận không thể dung hòa vào cơ thể mình.
Mũi Hạ Cửu Gia gần sát cổ áo Thẩm Hi nơi xương quai xanh đang lấp ló. Thẩm Hi thích tỏ vẻ cool ngầu nên áo khoác đen được phanh rộng phần ngực, bên trong chỉ có một lớp áo sơmi trắng không gài nút đầu, Hạ Cửu Gia dựa quá sát nên thấy hõm cổ và vân da đối phương rõ mồn một.
Thẩm Hi ngửi tóc Hạ Cửu Gia, sau đó lần xuống lỗ tai.
“Đông nhi…” Thẩm Hi mơ màng nói, “Thế thì… cho Thẩm ca hôn một cái nhé.”
“…” Nếu nói được thì tỏ ra lộ liễu quá. Nói không được thì lại tỏ vẻ chành chọe, vừa nãy rõ ràng mình đã chủ động cho hôn qua.
Thẩm Hi đại khái hiểu suy nghĩ của Hạ Cửu Gia vì vậy vẫn không buông tay, vẫn một tay ôm chặt eo, một tay ấn chặt lưng, hơi cử động cổ, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Một lúc sau, môi Thẩm Hi chầm chậm di chuyển xuống dọc theo sống mũi. Sống mũi Hạ Cửu Gia rất cao, lại thẳng tắp, da dẻ trơn mịn, môi dưới vừa cọ vào Thẩm Hi liền cảm thấy cả người như mềm nhũn.
Lòng dạ Thẩm Hi bắt đầu sôi sục, tim đập mãnh liệt, đang định mạnh dạn xuống tí nữa thì Hạ Cửu Gia đột nhiên mở miệng: “…Tạm thời đừng.”
Mới vừa bắt đầu “thử một chút” đã hôn môi liền, cậu chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng.
“Ừm”, Thẩm Hi đáp lại, sau đó quả nhiên bỏ qua cho môi, nhưng cậu ngừng lại ở phần nhân trung, dây dưa không nỡ bỏ ra cũng không thể tiếp tục đi xuống, vì vậy cứ hôn mãi nơi đó, một lần rồi lại một lần. Mấy chục giây sau, như ma xui quỷ khiến, cậu vẫn bị mùi vị của đối phương quyến rũ bèn thè lưỡi mình ra, dùng đầu lưỡi thăm dò rãnh nhỏ nơi nhân trung đối phương. Ban đầu chỉ là liếm khẽ vuốt nhẹ làm cho Hạ Cửu Gia nhột nhạt cả người, chẳng mấy chốc cậu lại dùng sức tấn công khe rãnh nhỏ chỉ dài tầm 2cm ấy, một tấc cũng không buông tha, thậm chí còn phát ra âm thanh, làm người trong ngực hai chân như nhũn ra, không tự chủ phát ra một tiếng “ư” nghèn nghẹn.
Sau đó, Thẩm Hi vòng qua đôi môi, nhắm đến phần bên dưới môi, lại dùng sức liếm cái hõm nhỏ nằm giữa môi dưới và cằm. Chọc ghẹo chán chê một phen, cậu lại lấy răng nhẹ nhàng day cắn phần da ấy, rồi thả ra, rồi cắn nhẹ, rồi lại thả ra, cuối cùng mới chuyển đến hai bên khóe miệng, không ngừng mút khi nặng khi nhẹ.
Môi Hạ Cửu Gia rất đỏ, lại mềm, lại nảy, đáng tiếc không thể đụng vào.
Xung quanh miệng đều bị hôn phủ khắp, chỉ có môi là không bị đối phương đụng vào lại làm Hạ Cửu Gia nảy sinh cảm giác thật khác, cả người cậu nóng ran, lâng lâng mơ màng, thậm chí xuất hiện cả phản ứng sinh lý.
“Thẩm Hi…” Hạ Cửu Gia đẩy ra, “Được rồi…”
“Ừm, tớ…”
“Ngậm miệng.”
“Ừm…”
“11g rồi, về phòng ngủ đi.”
“Ừ.”
Cứ như thế, dưới ánh trăng, một đôi tình nhân chậm rãi cùng bước.
Thẩm Hi kéo tay Hạ Cửu Gia thong thả đi trong vườn hoa, Hạ Cửu Gia cũng không từ chối. Một lát sau, năm ngón tay Thẩm Hi tuột xuống, đan xen vào năm ngón tay của Hạ Cửu Gia, cậu ra sức dùng kẽ ngón tay mình kẹp lấy tay đối phương, thỉnh thoảng trược lên trượt xuống, đủ kiểu chơi đùa.
Hạ Cửu Gia bị dắt tay, đi ở phía sau, cạn lời mà nhìn bóng lưng Thẩm Hi. Giờ phút này Thẩm Hi rất khác cậu trai luôn hay tỏ vẻ cool ngầu, cậu đi bộ mà như nhảy chân sáo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hứng khởi nhảy vọt lên.
Lúc đi ngang qua một cây tùng lâu năm, Thẩm Hi lo lắng Hạ Cửu Gia bị lá tùng đâm đau, bèn vội buông tay ra, kéo lấy bả vai phía bên ngoài của Hạ Cửu Gia, vô cùng tự nhiên mà ôm người ta sát gần mình nói: “Đừng để bị đâm vào.” Loại cây tùng già như vầy lá đâm đau lắm.
Hạ Cửu Gia không hề cự tuyệt. Thẩm Hi cũng không buông tay, hai người cứ trong tư thế đó mà đi về phía cổng trường.
Khi vừa thấy đường phố bên ngoài xa xa, Hạ Cửu Gia quay đầu lại, len lén nhìn Thẩm Hi, sau đó phát hiện ra Thẩm Hi cũng đang quay sang nhìn cậu. Bởi vì được ôm rất sát mà Hạ Cửu Gia lại thấp hơn Thẩm Hi 5cm, nên hai người vừa vặn đối diện tầm mắt nhau. Dưới ánh trăng mờ ảo, tròng mắt Thẩm Hi đen sẫm như hòa vào bóng đêm, nhưng bên trong vẫn tình cờ có vài tia ánh sáng chuyển động, khiến người ta như bị hút sâu vào. Hạ Cửu Gia cụp mắt, sau đó một nụ hôn lại đặt trên trán cậu.
Trước khi trở về phòng ngủ, Thẩm Hi muốn đi mua nước suối. Cậu lười đun nước nóng, chỉ uống nước suối mà thôi, phần lớn học sinh ở ký túc xá đều như thế.
Vào siêu thị, sau khi cầm hai bình nước suối Nongfu Spring, Thẩm Hi chỉ vào một bọc khoai tây chiên, hỏi Hạ Cửu Gia: “Muốn ăn khoai tây chiên không?”
“Không ăn đâu.”
“Uống Coca không?”
“Không uống.”
“Ăn hạt dưa không?”
“Phiền lắm, thôi.”
“Ờ…”
Bởi vì “quy ước ba điều”, hai người lần lượt trước sau trở về phòng ngủ tầng ba.
Đến phòng ngủ 338 của Thẩm Hi trước, đáng lẽ Hạ Cửu Gia sẽ một mình quay về phòng của mình, nhưng cậu không nỡ – dẫu sao đêm nay cũng rất đặc biệt, vì vậy liền đi theo vào, lại hàn huyên tiếp một lúc.
Thẩm Hi chẳng biết lấy đâu ra một dây nơ màu đỏ, rồi lại lấy mấy cuốn sách phụ đạo từ giá sách xuống, xếp gọn ghẽ thành một chồng, sau dó dùng nơ đỏ quấn quanh một vòng, còn thắt một bông hoa xiêu vẹo phía trên, vỗ bộp bộp vào chồng sách nói: “Công thần!”
Hạ Cửu Gia: “…”
“Làm nhiều bài như vậy, tớ mới lấy được hạng nhất!”
“…” Hạ Cửu Gia nghĩ: Nếu như bình thường thì cậu chỉ có thể vĩnh viễn xếp hạng hai.
Mục tiêu đạt được, Thẩm Hi lập tức quẳng học tập ra sau đầu, ném chồng sách kia vào tủ, lại đem tiểu thuyết, manga bị nhét trong ngăn kéo bày biện lại trên giá sách, ngăn nắp gọn gàng.
Hạ Cửu Gia hơi lo âu: “Cậu không chăm chỉ học tập thì đừng mong thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.”
Ngày ngày rong chơi, cuối cùng ngay cả Thanh Hoa Bắc Đại cũng không thi đậu thì biết làm sao bây giờ?
“…Hửm?”
Thẩm Hi ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn, giọng nói khẽ khàng kéo dài hỏi: “Thế không cần phải “chuyển chính thức” trước sao? Ngay bây giờ đã muốn học chung đại học?”
Hạ Cửu Gia tự biết bại lộ, yên lặng không lên tiếng, một lúc sau mới mở miệng: “Thôi, tớ về phòng ngủ đây.”
“Ừ.”
Hạ Cửu Gia xoay người dợm đi thì Thẩm Hi chợt lên tiếng: “Yêu ơi, ngủ ngon.”
“…”
“Cả đời, ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
Hạ Cửu Gia trở lại phòng ngủ, ngồi ngẩn ngơ một chốc rồi rút quyển bản tiếng Anh ra vừa đọc vừa ghi chép từ vựng và ngữ pháp thú vị. Tiếp đó, cậu lại đọc FOX News để luyện tập phát âm, đến 11g50 sắp tắt đèn Hạ Cửu Gia mới khép sách, bình tĩnh lại, tỉ mỉ hồi tưởng về một tuần lễ có chút điên cuồng này của mình.
Cậu vẫn là cậu, nhưng cũng không phải là cậu.
Rất ngọt ngào, rất kích thích, lại có một xíu hoảng hốt.
Đương lúc cậu băn khoăn chẳng biết việc buông thả theo trái tim một cách không lý trí như này là tốt hay là xấu, là đúng hay là sai thì Thẩm Hi lao vào phòng ngủ như một cơn gió lốc rồi ném cho cậu một túi đựng thực phẩm nho nhỏ, nói: “Đông bảo, tới đây!”
Hạ Cửu Gia: “???” Có đôi khi cậu không theo kịp tư duy thần kỳ của Thẩm Hi.
“Hạt dưa tớ bóc vỏ rồi.” Thẩm Hi nói,”Mới vừa nãy trong siêu thị tớ hỏi cậu ăn hạt dưa không, cậu chẳng nói không ăn, không thích mà chỉ bảo phiền phức, vậy rõ ràng là muốn ăn, là thích nhưng sợ phiền nên mới thôi.”
“…Vậy nên cậu mới tách vỏ hết đống này?”
“Cũng không nhiều lắm đâu…” Thẩm Hi đáp: “Tớ không cắn, tớ dùng tay tách, tay đã rửa sạch sẽ rồi.” Thẩm Hi vừa nói vừa dùng ngón trỏ trái chạm nhẹ lên đôi môi Hạ Cửu Gia: “Tay của bạn trai thì đâu sao đúng không?”
“…” Hạ Cửu Gia bất giác mà nhếch môi khẽ cười.
Cậu không nhịn được nghĩ: Người ta nói tình yêu đắm say nhất ở lúc vừa bắt đầu. Cậu và Thẩm Hi mới 17 tuổi, tương lai sẽ tốt đẹp hơn hay là tệ đi? Chẳng lẽ khi người ta bắt đầu tình yêu năm 23, 24 tuổi thì bọn họ sẽ phải trải qua “cái dớp 7 năm” sao? Thế thì nhất định mình không thể tiếp thu nổi. (*Note: cái dớp 7 năm, nguyên văn từ câu “Thất niên chi dương” – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)
“Đúng rồi, tớ còn mang theo tín vật đính ước.” Thẩm Hi cầm lên cặp hồ sơ màu xanh da trời vừa nãy tiện tay để trên bàn, “Đây, là cái này.”
“Cái gì thế?” Hạ Cửu Gia vốn tưởng là sổ ghi chép học tập của Thẩm Hi, ai ngờ mở ra mới phát hiện không phải.
Phía trên cùng là bằng khen Giải đặc biệt “Cuộc thi sáng chế khoa học kĩ thuật thanh thiếu niên” màu đỏ.
“???” Bằng khen của hiệp hội khoa học kỹ thuật Trung Quốc ư?
Hạ Cửu Gia nghĩ: Đồ vật quan trọng như thế đưa mình làm gì???
Lật ra nhìn thêm thì thấy một xấp khen thưởng, từ cuộc thi Vật lý cấp hai đến giải hùng biện bằng tiếng Anh, thậm chí còn có giải thi đấu cờ tướng quốc tế, rồi tennis, cầu lông… Phía dưới nữa là bằng khen cuộc thi toán, thi văn hồi cấp một, rồi một mớ giải thưởng mãi đến bằng khen thi ca hát hồi 5 tuổi mới ngừng.
Hạ Cửu Gia: “Ý gì đây?”
“Tớ search trên zhihu thấy có nói, cách “tặng quà” thể hiện sự chân thành nhất là mang lại cảm giác an toàn.” (*Note: zhihu là trang web hỏi đáp lớn nhất Trung Quốc)
“???”
Thẩm Hi nói tiếp: “Đông bảo à, sau này mỗi tấm chứng chỉ tớ đạt được tớ đều sẽ đưa cho cậu. Sau này còn có bằng tiếng Anh cấp bốn, tiếng Anh cấp sáu, bằng TOEFL, thành tích GRE, bằng tốt nghiệp, bằng đại học… Tóm lại, nếu tớ phụ lòng cậu, rời bỏ cậu, cậu có thể để cho tớ không thể tìm được việc làm!!!”
“…” Hạ Cửu Gia bị đơ một giây, sau đó đưa trả lại cặp hồ sơ: “Tớ không cần, nếu như tương lai tớ không còn sức hấp dẫn với cậu thì cậu cứ việc rời đi nếu muốn.” Trong suy nghĩ của cậu, nếu muốn “cảm giác an toàn” thì nói rõ tình cảm còn chưa đủ mạnh mẽ.
Thẩm Hi ngây ngốc nhìn: “Vĩnh viễn có sức hấp dẫn, tớ tuyệt đối sẽ không rời đi…” Cậu chỉ thích sự lợi hại của Nhóc Thịt Đông, rất khó tưởng tượng được người khác cũng có bộ dạng như thế.
“Thế nhưng”, Hạ Cửu Gia cau mày, “Không ngờ bằng khen gì cậu cũng có… Ngay cả thi hát… Sao cậu không đem bằng khen học sinh giỏi ba tốt, cán bộ xuất sắc hồi tiểu học bỏ vào đây luôn.”
Cậu chẳng qua chỉ thuận miệng cà khịa một câu, bởi vì hồi tiểu học cậu liên tục nhận được bằng khen học sinh giỏi ba tốt, cán bộ xuất sắc. Không ngở rằng Thẩm Hi lại rầu rầu nói: “Từ đó tới giờ tớ chưa từng được nhận bằng khen học sinh giỏi ba tốt, cán bộ xuất sắc.”
“???”
Thẩm Hi: “Các cậu bây giờ chắc không tưởng tượng được hồi bé tớ nghịch như thế nào đâu.”
Hạ Cửu Gia khiếp sợ nhìn bạn trai mình.
Cậu không giật mình vì nội dung những lời này, mà bởi vi cách nói của Thẩm Hi.
Cậu nghĩ thầm: Cậu bây giờ cũng rất quậy.
Cái gì gọi là “Các cậu bây giờ chắc không tưởng tượng được”??? Cậu cảm thấy bây giờ mình ngoan lắm sao??? Vậy lúc nhỏ cậu quậy thành cái dạng gì???
=======
Editor”s Note: Merry Christmas everyone!!! Lý do tui lặn là vì đi nghỉ comapny trip và khắc phục hậu quả sau kì nghỉ. Hôm nay cố đăng quà Noel là cẩu lương cho mọi người đây, ngọt ê cả răng. Bên nhau officially rồi nha! Ông già Noel ơi, con chẳng cần gì chỉ cần một anh bồ tâm lý như Thẩm Hi thôi >w