Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 46: Cuộc thi Khoa học kĩ thuật (ba)
Khu vực triển lãm trong khách sạn toàn người là người. Khách tham quan có giáo sư đại học, giáo viên trung học tiểu học, học sinh các cấp, cũng có giám đốc của những công ty lớn như Intel.
Là một trong ba người đạt giải thưởng đặc biệt nên Thẩm Hi nhận được rất nhiều sự chú ý và hỏi han. Cứ mỗi lần biểu diễn các chức năng khác nhau của bồn cầu là cậu sẽ lại nhận được những ánh mắt thán phục, Thẩm Hi vô cùng high, may mà mình không dùng “App nhận dạng thủ ngữ” để dự thi. Bây giờ có thể triển lãm bồn vệ sinh với mọi người trên cả nước, chẳng phải đúng như điều cậu đã mong muốn sao?
Hạ Cửu Gia đứng bên cạnh chờ đợi. Khá nhiều người mặc âu phục đi giày da, trông rất có mặt mũi đến đây, họ là những người đi đầu và cách tân trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật. Khi đối diện với Thẩm Hi, họ đều kinh ngạc, khen ngợi, thốt ra những câu cảm khái hoặc nghiêm túc hoặc trêu đùa như “Mới lớp mười một đã hiểu về deep learning rồi ư”, “Khỏi cần thi đại học gì nữa, nhận luôn bằng tốt nghiệp của ĐH Thanh Hoa đi” v.v… Có vài người rõ ràng không tin nên cùng Thẩm Hi hỏi han, cậu đĩnh đạc đáp lại, trôi chảy nói về các thuật toán và các quan điểm liên quan đến AI.
Hạ Cửu Gia chợt cảm thấy Thẩm Hi bảnh quá sức.
Lòng cậu không có một chút ghen tị nào, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt quá đẹp, vì vậy vẫn luôn nhìn chăm chú. Thẩm Hi thực sự tuấn tú, cậu mặc áo thun trắng là đồng phục của thí sinh tham dự, trên cổ đeo thẻ tên bằng nhựa, rõ ràng là đồ ai cũng mặc giống nhau, nhưng Thẩm Hi lại nổi lên bần bật. Hạ Cửu Gia càng nghĩ càng cảm thấy mình đi chuyến này đáng giá vô cùng, bởi vì hình ảnh trước mắt chắc chắn sẽ lưu lại thật lâu trong kí ức của cậu.
Vừa nãy, giám đốc Intel chỉ vào Hạ Cửu Gia mà hỏi Thẩm Hi: “Đây cũng là một thành viên trong nhóm của em à?”
Hạ Cửu Gia vội nói: “Không phải ạ.”
Thẩm Hi lại đáp: “Vâng ạ.”
Hạ Cửu Gia: “???”
“Có thể xem như là một thành viên của nhóm”, Thẩm Hi nói với người kia, “Nói đúng hơn là ban đầu “Bồn cầu AI siêu tiết kiệm nước siêu chăm sóc sức khỏe” này không có chức năng mát xa. Bạn học của em đã truyền cảm hứng cho em phát triển ra ba loại phương thức chính cho chức năng mát xa là mát xa nóng lạnh, mát xa mạnh yếu và mát xa qua lại. Nhờ mát xa, người sử dụng có thể thả lỏng và thư giãn cơ bắp ở bên dưới, giúp giảm bớt đau nhức chỗ đó… Nhưng phương diện kĩ thuật là do em độc lập hoàn thành.”
Giám đốc gật đầu: “Thì ra là thế.”
Hạ Cửu Gia: “…”
Không đến mức thế chứ?!! Cậu nghĩ: Trình độ tự giác cao vậy à? Bởi vì thích mình mà Thẩm Hi cố ý phát triển chức năng mát xa dùng cho cúc hoa của cậu ấy? Lại còn ba phương thức… Chẳng lẽ Thẩm Hi rất mong đợi mình thường xuyên, lâu dài, dùng sức, đối đãi thô bạo với cậu ấy sao???
Hạ Cửu Gia nhìn chằm chằm một thân mét tám, cơ bắp đều đặn, dự là sẽ rất cường tráng khi trưởng thành của Thẩm Hi, cảm thấy hình tượng đối phương xây dựng vỡ loảng xoảng. Bề ngoài, tính cách và suy nghĩ thực sự trong nội tâm hoàn toàn không khớp nhau tẹo nào.
Ba tiếng trôi qua, người trong gian triển lãm dần dần thưa thớt. Hạ Cửu Gia đứng lâu cũng thấy mệt mỏi, nhưng chung quanh không có cái ghế nào, cậu cũng không muốn đi chỗ khác, bèn thay đổi chân trụ qua lại cho đỡ mỏi.
“Đông nhi”, gọi thẳng “Đông Đông” cũng hơi kì quái, Thẩm Hi hỏi: “Cậu mệt à?”
Hạ Cửu Gia: “Một chút.”
“Qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
“Không cần…”
Cũng không thể ngồi bồn cầu, sẽ ngã… Thẩm Hi suy tư nửa phút, bỗng nhiên đứng cạnh bồn cầu, nửa người trên nghiêng về trước: “Đông nhi, ngồi trên lưng tớ này.”
Hạ Cửu Gia: “…”
“Tới đây, lưng đấu lưng, dựa vào lưng tớ ngồi.”
“…Thôi tớ qua bên kia nghỉ ngơi.”
Hạ Cửu Gia cảm thấy Thẩm Hi thực sự có bệnh. “Giải thưởng của Chủ tịch Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc” là trọng tâm của buổi triển lãm công cộng. Dưới ánh mắt của rất nhiều thí sinh, của công chúng, của Duẫn Lễ, lại bảo mình ngồi lên lưng cậu ta???
Nghỉ ngơi một chốc, Hạ Cửu Gia thấy ổn hơn nhiều bèn quay lại gian triển lãm của “Bồn cầu AI”. Đúng lúc Thẩm Hi bắt đầu dọn dẹp gian hàng, cậu cẩn thận tháo rời các bộ phận của bồn cầu và bỏ chúng vào thùng xốp. Hạ Cửu Gia giúp đóng gói thùng chắc chắn, nghĩ đến cảnh ngày mai Thẩm Hi còn phải xách đồ nặng ngồi ghế cứng trên xe lửa mấy chục tiếng, trong lòng tràn đầy sự cảm thông. Cũng may thành quả tham dự của Duẫn Lễ chỉ là bình ắc quy nên ba người đàn ông vẫn xách nổi mớ hành lý.
Hạ Cửu Gia bảo: “Hay cái bồn nước này để tớ cầm đi? Máy bay có thể ký gửi hành lý, tớ đảm bảo sẽ mang về tận trường.”
“Thôi”, Thẩm Hi nói, “Cái này nặng lắm, cứ để tớ xách được rồi.”
Hạ Cửu Gia khẽ mỉm cười, dùng một tay nhẹ nhàng nhấc bồn nước lên: “Thẩm Hi, tớ đã bắt đầu rèn luyện cơ bắp có hệ thống từ tiểu học rồi. Chỗ khác thì không dám khoe khoang nhưng cánh tay, cộng thêm chân và eo của tớ thì mạnh hơn người bình thường nhiều.”
Không biết sao, vừa nghe Hạ Cửu Gia nói chân và hông rất có sức, trong nháy mắt Thẩm Hi đã tưởng tượng ra hai loại tư thế.
Thẩm Hi lại tiếp tục quét dọn gian hàng của mình, vứt bỏ tất cả rác rưới, cuối cùng cầm lên một xấp danh thiếp đặt trên bàn, tùy tiện nhét đại vào một cái túi.
Hạ Cửu Gia hỏi: “Đây là gì?”
Thẩm Hi thở ra một hơi thật dài: “Quá được hoan nghênh cũng phiền phức lắm. Nhìn nè… đã có mấy giám khảo bảo tớ năm sau thi ĐH thì đăng kí vào trường họ, còn có mấy giám đốc mời tớ tốt nghiệp xong thì vào công ty họ làm việc. Má ơi đều là chuyện của sáu bảy năm sau mà…”
“Được rồi, buổi tối đi đâu ăn cơm?” Hạ Cửu Gia hỏi.
“Hay là đi ăn lẩu?”
“Ok.”
Lúc này vừa tới 5 giờ chiều, chuyến xe lửa của Thẩm Hi tầm 10g tối mới chạy.
Hai người ăn một bữa lẩu, lại đến phố cổ Ciqikou cách nhà khách cực gần lượn lờ một vòng. Hai bên đường la liệt những cửa tiệm bán đồ, hai người vừa dạo vừa nếm chút đồ ăn vặt đặc sắc, nào là bánh dây thừng chiên nào là lòng gà, có ngon có dở. Hạ Cửu Gia bình thường tác phong đứng đắn, không hay ăn vặt ngoài đường, nhưng hôm nay phá lệ, một tay cầm túi nylon, một tay cầm tăm cắm vào lòng gà.
(*Phố cổ Ciqikou là điểm thu hút du lịch nổi tiếng ở Trùng Khánh, nằm ở ngoại ô thành phố, được ví như là Trùng Khánh thu nhỏ. Phố cổ Ciqikou mang trong mình rất nhiều nét cuốn hút, ba trong số đó là các quán trà, phòng trưng bày nghệ thuật và các xưởng nghệ thuật thêu thùa. Đặc biệt, nơi đây có tới hơn 100 quán trà mà mỗi quán đều có một vẻ đặc trưng riêng. Ngoài ra du khách đến đây có thể thưởng thức rất nhiều món ăn địa phương đặc sắc)
Thời gian có hạn, họ không đi vào sâu hơn, chỉ đến khu thể hiện tương đối nét văn hóa đặc sắc của Trùng Khánh là dừng lại, quay đầu đi ra phía cổng vào.
Trên đường trở về, hai người bước ngang qua một tiệm nhỏ bán quạt. Cửa tiệm không lớn lắm, trên tường treo đầy những chiếc quạt giấy đã được viết chữ lên mặt. Quạt có lớn có nhỏ, lớn nhất thì tầm nửa mặt tường, nhỏ nhất thì bằng bàn tay. Chữ trên quạt phần lớn là thi từ, cổ văn, bút lực phóng khoáng, nét chữ mạnh mẽ.
Trong tiệm ngồi một cụ già, tự xưng là hội trưởng hội thư pháp gì đó, cố gắng mời chào hai người: “Làm một bài thơ ghép tên chữ đầu không? Có thể bao hàm cả tên cháu và tên bạn gái trong đó, chỉ 150 tệ.”
Thẩm Hi cau mày: “Cháu không có bạn gái.”
“Thế à”, ông lão thấy mời chào có vẻ vô vọng, lại cúi đầu chấm mực viết chữ. Theo kinh nghiệm nhiều năm của ông, thường những người mua thơ ghép tên chữ đầu toàn là cặp tình nhân hay vợ chồng son thôi. Kỳ lạ ghê, bây giờ học sinh thường yêu sớm, hai cậu bé đẹp trai thế này theo lý là phải có bạn gái rồi, không nghĩ rằng mình lại nhìn lầm.
“Nhưng… thơ ghép tên chữ đầu à?” Thẩm Hi suy nghĩ một chút, móc ví ra, “Cho cháu một bài.”
Ông lão: “???” Niềm vui tới bất ngờ, xem ra cậu trai này tuy không có bạn gái nhưng lại có đối tượng mập mờ. Ông chỉ vào một quyển sổ trên bàn: “Ghi tên hai người vào đây.”
Thẩm Hi cầm bút viết: Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia. Khỏi cần nhìn cũng biết chữ cậu viết rồng bay phượng múa ra sao, năm chữ đã chiếm hết cả một trang sổ.
Hạ Cửu Gia đưa tay kéo Thẩm Hi, nhỏ giọng nói: “150 thì mắc quá. Cậu mới học lớp mười một, đừng xài tiền lãng phí.” Lần trước mười bốn người bọn họ ăn một bữa no nê ở tiệm cơm “má Trương” cũng chưa đến 150 tệ.
“Không đâu”, Thẩm Hi đáp, “Muốn mà, muốn mà.”
Hạ Cửu Gia: “…” Muốn thì muốn, sao phải làm nũng như con nít vậy. Thôi dù sao đây cũng là tiền của Thẩm Hi, nhà cậu ấy cũng có tiền, Hạ Cửu Gia tự biết mình không có lập trường để quản.
Ông lão nhận lấy cuốn sổ, đẩy mắt kiếng, đọc lên: “Thẩm Hi… Hạ Cửu Gia… Thẩm Hi là con gái, Hạ Cửu Gia là con trai à?”
Hạ Cửu Gia: “Phụt.”
Thẩm Hi đen mặt: “Đều là con trai cả, chính là hai chúng cháu. Cháu tên Thẩm Hi, cậu ấy tên Hạ Cửu Gia.”
“À… à” Ông cụ đã bảy tám chục tuổi, không hiểu lắm bọn trẻ bây giờ, lại tiếp tục hỏi, “Vậy hai đứa là anh em?”
“Gần như thế đấy ạ. Là tình nghĩa đồng sinh cộng tử ấy ạ.” Thẩm Hi đáp.
Hạ Cửu Gia nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn Thẩm Hi. Cậu biết mình nên nói “Ai cùng cậu đồng sinh cộng tử chứ”, nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe Thẩm Hi hết sức tự nhiên mà thốt ra từ “đồng sinh cộng tử” cậu lại chẳng thốt nổi nên lời, máu huyết toàn thân như sôi trào. Mẹ cậu mất sớm, ba lại thường xuyên vắng nhà. Bởi vì mỗi lần cậu đến thăm ông bà ngoại sẽ làm ông bà nhớ đến con gái đã mất, lòng buồn bực không vui nên cậu mợ bảo cậu một năm không nên đến quá hai lần… Vì vậy, câu “đồng sinh cộng tử” này của Thẩm Hi, đối với Hạ Cửu Gia như chăn ấm trong ngày đông giá rét, khiến người ta không có cách nào hất ra.
“Được… anh em…tốt.” Ông lão mở một mặt quạt, chấm mực, nâng bút viết chữ.
Loại làm thơ này bình thường chính là liệt kê những tên thường gặp, thu nhặt những câu thơ bắt đầu từ chữ ấy, sau đó học thuộc lòng. Tên khách có chữ nào thì sẽ dùng câu thơ bắt đầu từ chữ đó, sắp xếp lại thành một bài thơ tình. Vì vậy, bắt ông lão bất thình lình viết thơ ca ngợi tình anh em ông cũng chẳng thể viết ra. Mặc dù đã hết sức né tránh nhưng đặt bút viết xuống vẫn rất giống thơ tình.
Ông viết:
[Thẩm lý phù qua tẫn hoan nhạc
Hi luân sơ chuyển chiếu Sơn thành.
Cửu thiên phong lộ nhất thì thanh
Gia Lăng giang biên đạo tử sinh.]
(Tạm dịch:
Trái cây ngâm nước ngập tràn niềm vui
Ánh nắng đầu ngày chiếu rọi lên Sơn thành
Gió thổi chín tầng mây, trời trong xanh
Bên bờ Gia Lăng nói chuyện sinh tử)
Thẩm Hi nhận lấy cây quạt, xem một chút liền khép lại, nói: “Cháu cảm ơn.” Sau đó thanh toán 150 tệ.
Sau khi đi khỏi, học thần trường R Hạ Cửu Gia bắt đầu mạnh mẽ đả kích: “Như vậy mà cũng đáng giá 150 tệ? Không một câu nào đúng luật bằng trắc??? Nội dung cũng kì quái nữa. 150 tệ đó, mua nó làm gì?”
“Sắp phải lên xe lửa rồi”, Thẩm Hi đáp, “Đông nhi à, hôm nay cậu từ thành phố CC đến Trùng Khánh, tớ đặc biệt đặc biệt vui vẻ, vui đến phát điên ý. Nên tớ muốn để lại một chút kỉ niệm để sau này nhớ lại. Mà thơ có ẩn tên chúng ta ở đầu câu không phải rất thú vị sao.”
“…”
“Hơn nữa tớ cảm thấy thơ khá tốt mà. Đây nhé, hai câu đầu nói, trái cây ngâm trong nước khoan khoái, hai người vô cùng vui vẻ, ánh nắng sớm tinh mơ phủ lên Trùng Khánh. Hai câu sau này, trời cao mây nhẹ thời tiết đẹp, đôi ta như hai chú cá nằm bên sông nói tới sống chết có nhau cả đời. Sơn thành hay bờ sông Gia Lăng đều là chỉ Trùng Khánh. Hai câu đầu là về ban ngày nhận được giải thưởng chúng ta cùng nhau chúc mừng, vui vẻ vô cùng; hai câu sau là về buổi tối chúng ta cùng nhau dạo chơi, ngay trong tiệm quạt hẹn thề sinh tử, không phải quá hợp tình hợp cảnh sao? Mà đọc lại thì “thành” với “sinh” đọc lên cũng vần điệu lắm, không có tệ vậy đâu. Tớ nghĩ một tác phẩm văn học chỉ cần chạm được lòng người, làm độc giả rung động đã là tác phẩm hay rồi, không cần quá câu nệ hình thức bề ngoài. Bài thơ này, mười mấy năm sau tớ đọc lại chắc chắn sẽ bị cảm động, nhớ về một ngày nào đó của năm 2018. 150 tệ này, rất đáng giá.”
“…Được rồi, được rồi.” Thẩm Hi nói xong một tràng, Hạ Cửu Gia cũng bị thuyết phục theo. Cậu bỗng nhiên cảm thấy luật bằng trắc cũng không quá quan trọng, cách dùng từ cũng có thể bỏ qua, đây quả là bài thơ hay, mặc dù ông lão kia rõ ràng viết rất hời hợt.
Thẩm Hi bật cười, bỗng nhiên cầm cây quạt nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Cửu Gia, xoay về phía mình.
“???”
Hai người lúc này đã đến cổng ra vào khu Ciqikou, trong ánh đèn neon rực rỡ nơi đất khách, giọng Thẩm Hi trở bên trầm thấp, quyến rũ, cậu vẫn nâng cằm Hạ Cửu Gia, nhìn sâu vào mắt người kia, đọc lại hai câu sau của bài thơ: “Cửu thiên phong lộ nhất thì thanh, Gia Lăng giang biên đạo tử sinh.”
Khi cây quạt kia đụng đến phần cổ, Hạ Cửu Gia run rẩy, tim bỗng nhiên đập thình thịch. Mấy giây sau, cậu mới đẩy cây quạt ra, mở miệng: “Có bệnh.”
Sau đó hai người từ biệt, Thẩm Hi đi ga Trùng Khánh, Hạ Cửu Gia trở về khách sạn, dự định ngày hôm sau đi dạo một chút, buổi tối sẽ lên máy bay về thành phố CC.
– ——–
Thẩm Hi rất muốn bỏ đội mà leo lên máy bay về thẳng nhà, cậu phải kiềm nén lắm mới không cho thầy hướng dẫn và trường R thêm rắc rối, lại nhận mệnh leo lên xe lửa ngồi ghế cứng 40 tiếng, lại hoài nghi về cuộc đời lần nữa.
Trưa thứ hai về đến thành phố CC, trường R đã giăng băng rôn đỏ thẫm: Nhiệt liệt chúc mừng em Thẩm Hi lớp 11-6 đã đạt được giải đặc biệt và em Duẫn Lễ lớp 12-2 đã đạt được giải ba cuộc thi khoa học kĩ thuật. Không chỉ thế, trường R còn cố ý thông báo tin tức này trên loa phát thanh trường để toàn thể thầy cô và học sinh đều biết đến. Có điều, khi đọc đến tên đề án, bạn học đang đọc tin rõ ràng rất lúng túng.
Buổi chiều Thẩm Hi không đi học mà đánh một giấc đã đời trong kí túc xá. Hạ Cửu Gia lo lắng cậu không thèm ăn cơm, hơn 3g chiều liền chạy đi mua một phần bánh bao và sữa đậu nành mang đến.
Chờ đến lúc bước vào lớp cho tiết tự học tối, không ngoài dự đoán của Thẩm Hi, đám đàn em An Chúng Tiền Hậu kích động vô cùng!
“Vua bồn cầu!! Vua bồn cầu!!” Tiền Hậu kêu gào, hai tay quơ quào, “Không khác người không phải anh tao! Vua bồn cầu ú hú hú!”
An Chúng cũng góp vui: “Dùng bồn cầu đoạt lấy giải nhất! Xịn! Quá xịn!!!”
“Xì…” Thẩm Hi duỗi hai chân dài, không thèm để ý hai người ngồi sau, nhỏ giọng nói với Hạ Cửu Gia: “Đúng rồi, Đông nhi, báo cáo với cậu một việc.”
“Chuyện gì?”
“Cái bồn cầu AI của tớ… Bố tớ đang giúp tớ xin bằng sáng chế quốc gia. Thật ra tớ đã nộp đơn mấy tháng trước rồi, kĩ thuật cũng sớm thành hình luôn. Tớ kéo dài lâu như vậy mới dự thi là để chế tạo ra thành phẩm thật.”
Thủ tục đã hoàn thành xong từ lâu, nhưng mà học sinh cấp 3 tự chế tạo bồn cầu thì hơi mất thời gian. Xin bản quyền sáng chế không cần thành phẩm thật, chuyên viên thẩm tra đều là người chuyên nghiệp hết cả. Nhưng cuộc thi tranh tài khoa học kĩ thuật thanh thiếu niên thì khác, Thẩm Hi nghe thầy hướng dẫn nói có thành phẩm thật để biểu diễn trưng bày thì càng có nhiều khả năng đoạt giải hơn, đến giờ cũng không biết là thật hay giả.
Hạ Cửu Gia: “!!!”
Lại còn đang xin bằng sáng chế!
Thẩm Hi dùng tay chống đầu: “Thêm nữa, tớ vẫn còn xin một hạng mục khác, chỉ cần được thông qua là có thể nhận được chứng chỉ của chính phủ Thượng Hải cho phép thương mại hóa và phổ biến rộng rãi. Ý nghĩa là sản phẩm này vừa có kĩ thuật lại vừa có thị trường, được chính phủ đề nghị sản xuất thương mại.”
Hạ Cửu Gia lại: “!!!”
“Bố mẹ tớ còn đang giúp tớ tìm người môi giới… người môi giới độc quyền. Nhanh chóng thôi, người đó sẽ giới thiệu