Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 42: Khai giảng (một)


Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 42: Khai giảng (một)

Kỳ nghỉ hè trôi qua, khi quay lại trường R mọi người đã trở thành học sinh lớp 11. Điều này cũng có nghĩa là thời gian cấp 3 đã qua đi một phần ba, một nhóm các em trai em gái bắt đầu bước vào con đường hướng đến “thi đại học” và “tốt nghiệp”. Trong thâm tâm, họ vừa có sự vui vẻ vì không còn là học sinh mới của trường R lại vừa có sự hốt hoảng khi thời gian còn lại ngày một ngắn. Họ chỉ mới vừa thấy rõ một chút cuộc sống ở trường trung học này, chứ chưa thể nhìn thấy đượctoàn cảnh, tương lai dường như đang mở rộng phía trước nhưng thời gian dường như chẳng còn nhiều, cảm giác này không tốt không xấu, rất giống như đang lấy nước từ giếng, rõ ràng nghe tiếng thùng nước lạch cạch đụng vào thánh nhưng chẳng biết lúc nào nếm được mùi vị ngọt lành của nước.

Ngày khai giảng, nghi thức chào cờ được tổ chức theo lệ hàng năm.

Thẩm Hi bước lên sân khấu, bắt đầu bài phát biểu dưới cờ. Lúc quyết định ứng cử viên đại biểu, thầy chủ nhiệm khối đồng thời gọi Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đến văn phòng, hỏi thẳng xem ai muốn lên phát biểu. Thẩm Hi thích nổi tiếng, mê việc thể hiện mình nên ngay lập tức đồng ý, Hạ Cửu Gia thì im lặng – không giống như sự ngạo mạn phô trương của Thẩm Hi, sự ngạo mạn của Hạ Cửu Gia chính là khiêm tốn ngạo mạn.

Thẩm Hi cầm micro, cất tiếng: “Hôm nay…”

Cậu đứng trên sân khấu thao thao bất tuyệt, dù chỉ mới 17 tuổi mà đã có phong thái rất đường hoàng, thấp thoáng hình bóng của một tinh anh ưu tú. Hạ Cửu Gia bị sự đứng đắn của cậu ta làm cho ngây cả người. Thì ra Thẩm Hi có thể trông như thế???

Hạ Cửu Gia nhớ lại An Chúng và Tiền Hậu đã từng đánh giá Thẩm Hi: “Lầy nhưng rất ổn trọng, trong cái ổn có cái lầy.”

Giọng Thẩm Hi trầm thấp đầy từ tính: “Đừng gắn điểm số với thành công hay thất bại. Thành công là gì và thất bại là gì? Tôi thường chỉ đứng thứ hai, Hạ Cửu Gia luôn là người đứng đầu, chả lẽ ngoại trừ cậu ấy là một người thành công vô cùng xứng đáng thì tất cả chúng ta đều là người thất bại sao? Ý nghĩa của điểm số là để kiểm tra bản thân mình… ”

Hạ Cửu Gia khép hờ mắt, lòng hết sức thoải mái.

Cuối cùng Thẩm Hi vẫn không đứng đắn một chút, cậu kết bài: “Thôi, học tập mà, quan trọng nhất vẫn là vui vẻ. Chúc mọi người ở trường trung học R vui vẻ.”

– ——–

Bước vào phòng học lớp 11-6 ở tầng bốn, giáo viên chủ nhiệm mới Dương Thụ Quả đứng ngoài cửa nửa buổi, cuối cùng dẫn một đoàn các bạn học rầm rập đi vào. Tất cả học sinh lớp 10-6 cũ đều đưa mắt tò mò quan sát, tìm soái ca mỹ nữ – soái ca không có, Thẩm ca của họ vẫn super đẹp trai như cũ, mỹ nữ thì có vài người. Bạn học mới chuyển lớp ai cũng biểu tình bất an, không biết mình có thể hòa nhập vào tập thể đã quen thuộc lẫn nhau này hay không.


“Được rồi”, cô Dương Thụ Quả nói, “Trước tiên chúng ta sẽ xếp chỗ ngồi, tôi sẽ nói phương pháp xếp chỗ cho mấy em —-”

Cách phân phối chỗ ngồi của cô Dương quả thật không theo bình thường – cả lớp dựa theo thành tích cuối kì xếp hàng theo thứ tự từ hạng nhất đến hạng chót, cứ thế theo thứ tự mà lựa chọn chỗ ngồi. Những người xếp sau nếu muốn ngồi cùng bạn tốt mình là người xếp trước thì cần được đối phương đồng ý. Nói cách khác, người điểm cao có thể tự do lựa chọn vị trí, người ngồi cùng bàn, còn những người điểm thấp chỉ có thể buộc phải ngồi đại với người không quen. Phương pháp này vô cùng chiếu cố các học bá, nhưng cũng khá tư bản, khiến học sinh trung bình cảm thấy bị coi nhẹ.

Cuối cùng, cô Dương nói: “Sau khi chọn xong chỗ ngồi, mỗi thứ hai sẽ chuyển qua bên phải một vị trí. Chỉ đổi hàng dọc, không đổi hàng ngang. Ngồi hàng thứ nhất vĩnh viễn là hàng nhất, hàng thứ hai mãi mãi là hàng hai…”

Phương thức thay đổi chỗ ngồi ở trường R hầu hết đều do học sinh trong lớp quyết định. Kết quả là trên cơ bản thì mỗi lớp đều đổi hàng dọc, nhưng có đổi hàng ngang hay không, đổi như thế nào thì mỗi lớp một kiểu. Có lớp đổi toàn bộ tám dãy, học sinh mỗi tuần ngồi lùi về sau; có lớp bốn hàng trước đổi lên bốn hàng sau đổi xuống, có đổi kiểu ba hàng trước hai hàng giữa ba hàng sau, còn có giống như lớp 10-6 là chỉ đổi dãy không đổi hàng ngang.

Bạn học lớp 10-6: “…”. Có thể tưởng tượng được, thông qua phương pháp này, “học sinh giỏi” sẽ vô cùng thoải mái – luôn luôn được ngồi ở hàng ưng ý nhất, ngồi cạnh bạn cùng bàn mình thích nhất, tạo thành không khí học tập rất tốt. Mà “học sinh kém” thì tương đối khó chịu, nói không chừng sẽ trở nên ghét hoàn cảnh chung quanh, sau đó vĩnh viễn không có cách nào thay đổi.

Phương pháp của Dương Thụ Quả đã áp dụng được mấy năm, quá khứ từng có học sinh nghi vấn, nhưng Dương Thụ Quả giải thích về phương pháp này khá thuyết phục. Cô nói: “Chỗ không ai nguyện ý ngồi chỉ có hàng thứ nhất và hai hàng cuối cùng. Học sinh kém vốn chỉ thích hai hàng cuối cùng, vậy thì nếu học sinh đó ngồi hàng thứ nhất, còn có thể học tập tiến bộ thì đó là chuyện tốt. Còn việc người ngồi cùng bàn, đều cho các em tự thương lượng tốt rồi ngồi với nhau, vui vẻ hòa hợp, không ai có thể miễn cưỡng ai.”

Dù chưa rõ phương pháp này khoa học hay không thì cô cũng đã quán triệt tư tưởng này với lớp 10-6, bạn học trong lớp không có quyền lực để từ chối không nghe theo.

Dương Thụ Quả bảo tất cả mọi người đứng ở hành lang, tay cô cầm một tờ danh sách, gọi tên từng người một. Người nào nghe được tên mình sẽ ra khỏi hàng, xách cặp bước vào lớp, chọn một chỗ ngồi xuống.

Cô Dương dáng người gầy gò, tóc ngắn, uốn kiểu tóc xoăn tít bù xù cả đầu rất thịnh hành của các bà trung niên để che giấu lượng tóc ngày càng giảm bớt do tuổi tác. Tóc cô được nhuộm phủ nâu nhưng thỉnh thoảng vẫn chỉa ra mấy cọng tóc bạc. Cô đeo kính viễn thị, nhìn danh sách trong tay, đọc to: “Được rồi, tôi bắt đầu đọc đây. Người thứ nhất… Thẩm Hi.”

“???” Thẩm Hi sững sờ trong vài giây. Hạng nhất phải là Hạ Cửu Gia, sau khi Hạ Cửu Gia lấy lại được một điểm môn Hóa, tổng điểm tăng lên 1031, còn cậu chỉ có 1030,5.

Chuyện gì xảy ra vậy? Thầy Dư chủ nhiệm cũ rõ ràng đã đến phòng đào tạo sửa đổi điểm số và thứ hạng rồi mà. Chẳng lẽ không sửa thành công???


Thẩm Hi suy nghĩ hai giây, có lẽ Dương Thụ Quả dựa theo bảng danh sách dán trên tường lớp học. Lớp phó học tập Tôn Thiên Xu vì khích lệ mọi người nên đã gỡ bảng danh sách ở lớp cũ dán lên tường lớp mới. Lúc ấy các nữ sinh ồn ào chỉ cho Hạ Cửu Gia tăng thêm 0,5 điểm, để Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia cùng hạng nhất. Thật ra phía trước tên hai người có kí hiểu đổi lại nho nhỏ, nhưng cô Dương đã hơn 60 tuổi, mắt mờ nên không thấy kí tự màu đen kia, hoặc là xem mà không hiểu là gì. Chuyện hạng nhất và hạng hai đổi chỗ nếu thầy Dư và thầy phòng đào tạo không phổ biến rộng rãi thì cô Dương khi ấy vẫn là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 chắc cũng khó mà biết chuyện, nên sẽ cho rằng danh sách dán trên tường là chính xác.

Túm lại, là một sự nhầm lẫn tai hại.

Nhìn thấy Thẩm Hi ngẩn người, Hạ Cửu Gia đứng bên cạnh nhắc: “Đi kìa”, sau đó còn đẩy người ra khỏi hàng ngũ.

Mặc dù việc cô Dương cho rằng mình hạng hai làm Hạ Cửu Gia có chút khó chịu trong lòng, nhưng chẳng qua chỉ là cái thứ hạng, bây giờ mà mình hay Thẩm Hi mở miệng ra giải thích “hạng nhất phải là Hạ Cửu Gia, không phải Thẩm Hi, danh sách bị sai, khi ấy nữ sinh cả lớp… blabla” sẽ rất kì cục, còn làm giáo viên chủ nhiệm mới khó xử và xấu hổ, có ấn tượng xấu với học sinh lớp mình.

Thấy Thẩm Hi bước ra khỏi hàng, mấy nữ sinh mới chuyển lớp tới bắt đầu nhỏ giọng tám chuyện: “Nhìn gần còn thấy đẹp trai hơn…”, “Ừa, chân dài thật…”

Thẩm Hi quay đầu, khẽ hỏi: “Đông nhi, muốn ngồi hàng thứ mấy?” Trước đó, cậu vẫn cho là Hạ Cửu Gia sẽ là người chọn chỗ đầu tiên, vì vậy không hỏi, dù sao Nhóc Thịt Đông thích ngồi chỗ nào thì cậu ngồi chỗ đó, cậu không có ý kiến gì.

Hạ Cửu Gia trả lời: “Sao cũng được.”

Thẩm Hi có tí buồn bực: “???”

Hạ Cửu Gia lặp lại lần nữa: “Chỗ nào cũng được.”

“Ừm, biết rồi.”


Thẩm Hi đi vào phòng học. Ánh nắng tháng tám rất đẹp, cả phòng học ngập tràn ánh sáng thư thái. Thẩm Hi suy nghĩ mấy giây, đi tới hàng thứ sáu gần sát cửa sổ, dùng chân đá đá băng ghế ngồi, điều chỉnh lại góc độ sau đó ngồi lên, ném cặp sách xuống giữa hai chân, ngẩng đầu nhìn về cửa phòng học.

Ừm, chỗ này không tệ. Nhóc Thịt Đông vừa đẹp vừa thiện lương, khẳng định không muốn chiều cao của hai người họ ngăn trở tầm nhìn người khác, nhưng hàng thứ bảy hay thứ tám thì cách bảng đen quá xa. Huống chi, hai tên học dở ẹt Tiền Hậu và An Chúng chắc chắn bao thầu hai hàng cuối, cậu đã xem như là đại ca bọn họ thì phải bảo bọc tiểu đệ, không thể tàn nhẫn vứt bỏ.

Sau khi nghĩ ngợi hai giây, cậu lùi vào bên trong, thầm nghĩ chân Nhóc Thịt Đông cũng rất dài, ngồi bên trong sẽ không tiện ra vào, mình ngồi trong cũng được, không sao cả.

Ngoài hành lang, cô Dương Thụ Quả lại đọc tên: “Người thứ hai, Hạ Cửu Gia.”

Nghe tiếng gọi “Hạ Cửu Gia” lạnh tanh không chút tình cảm kia, trong nháy mắt, Thẩm Hi bỗng nảy sinh nghi hoặc! Hạ Cửu Gia luôn luôn hiếu thắng lại lặng im trước việc mình hạng nhất, để mình chọn chỗ ngồi trước, chẳng lẽ ngấm ngầm tính toán “lớp mười một không ngồi chung chỗ” sao???

Thẩm Hi biết nếu Hạ Cửu Gia chọn chỗ ngồi trước, mình vào phòng học sau, mặt dày quấn quýt là có thể ngồi bên cạnh đối phương – Nhóc Thịt Đông da mặt rất mỏng, sẽ không làm ầm ĩ trước mặt các bạn học.

Nhưng bây giờ, mình đã ngồi đây rồi! Trừ chỗ này, toàn bộ phòng học đều là chỗ ngồi trống, Nhóc Thịt Đông có thể lựa chọn bất kì chỗ nào! Mà theo như quy tắc, cậu không thể phát biểu bất kì kháng nghị nào!!!

Thẩm Hi bỗng nhiên cảm thấy một chậu nước đá buốt giá tưới thẳng đỉnh đầu mình, tuy đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ ngập tràn nắng ấm mà toàn thân đều lạnh ngắt.

Cậu vẫn cho rằng tình cảm nồng đậm của mình như một thanh kiếm sắc, sớm muộn sẽ đâm thủng lớp phòng ngự của đối phương, nhưng bây giờ ánh kiếm lạnh lẽo lại bắn ngược vào cậu, khiến cậu vô cùng mê mang. Thì ra, Nhóc Thịt Đông có tâm tư như vậy, nên khi mình hỏi “Đông nhi muốn ngồi hàng thứ mấy”, cậu ấy sẽ nói “sao cũng được” tận hai lần… Bởi vì đối phương căn bản sẽ không chọn ngồi cạnh mình.

Thẩm Hi chăm chú nhìn ngoài cửa lớp, lòng càng ngày càng nặng trĩu.

Hạ Cửu Gia đi vào phòng học, đảo mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng. Căn phòng này rộng hơn phòng lớp 10-6 một chút, bởi vì nằm ở góc nên hai bức tường mặt bên và phía sau có tổng cộng bốn cánh cửa sổ khiến cả phòng sáng ngời, tựa như đang mở ra một tương lai tươi sáng mới.

Cậu biết, Thẩm Hi ngồi ngay hàng sáu góc sát cửa sổ.

Đối với Thẩm Hi, cảm tình của Hạ Cửu Gia rất phức tạp. Có cảm tình, nhưng chưa tới mức tình yêu. Vì vậy trong kì thi cuối kỳ năm ngoái, lúc biết mình không cần “thử một chút”, không cần yêu đương, cậu như trút đi gánh nặng, thở nhẹ một hơi thật dài.


Giữa hai người bây giờ có chút mập mờ, cậu bị sự kiên định của đối phương đánh động, thậm chí không cách nào giữ vững tinh thần độc thân thuở đầu. Hạ Cửu Gia hiểu rất rõ, hôm nay, ngay lúc này, nếu lựa chọn một chỗ ngồi khác là có thể đạp thắng phanh xe cho đoạn quan hệ này. Không, nói không chừng còn có thể lùi lại một đoạn, để sợi dây đang căng giữa hai người lại chùng xuống lần nữa.

Nhưng mà…

Cho tới bây giờ đều là Thẩm Hi không ngừng tiến về phía trước, vậy mình có nên cũng bước một bước về phía đối phương hay không? Có nên cho Thẩm Hi một cơ hội, cũng cho mình thêm một cơ hội, cố gắng hết sức lý giải, tìm hiểu Thẩm Hi, tăng tốc độ, để một giây sau hoặc một giờ sau có thể yêu đối phương, và thế là từ đây không còn là cậu của lúc trước?

Dĩ nhiên, để an toàn một chút, Hạ Cửu Gia cũng có thể lựa chọn ngồi bàn trước, bàn sau của Thẩm Hi, không xa quá mà cũng không gần quá.

Có thể quan sát thật rõ Thẩm Hi của quá khứ, hiện tại, tương lai.

Nhưng mà…

Hạ Cửu Gia bước từng bước, đi vào hành lang giữa hai dãy bàn học. Ngay cả hành lang cũng rộng rãi hơn so với hồi lớp mười.

Cậu đi qua hàng thứ nhất, hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư… Bước chân kiên định, không hề do dự, từng bước từng bước ngay ngắn, thậm chí nghe rất rõ tiếng chân đạp trên mặt đất.

Cuối cùng, Hạ Cửu Gia đứng lại ở hàng thứ sáu, đưa ra bàn tay trắng nõn, đặt lên mép ngoài mặt bàn sạch sẽ nơi Thẩm Hi đang ngồi, thanh âm trong trẻo lành lạnh, nhưng vẫn mang chút dịu dàng, hỏi: “Bạn học, tớ có thể ngồi ở đây không?”

Thẩm Hi chỉ cảm thấy sống mũi ê ẩm cay cay, cậu đưa mắt lên, nhìn lông mi và tròng mắt Hạ Cửu Gia đang sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai, trả lời: “Có thể.”

==========

Editor”s Note: Chào mọi người, mình đây, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu thế. Đợt nghỉ lễ vừa rồi tính tranh thủ lên hai ba chương, ai ngờ mình bị cảm nặng dai dẳng 1 tuần mới hết, sau đó lại làm việc sml nên giờ mới lết lên được. Mọi người cứ yên tâm là mình không bỏ truyện đâu nha, lâu lâu mình lặn vì mình nhiều việc thui. Trong phần mục lục thì tác giả cũng để chương này là chương bắt đầu phần Hạ của truyện, Hạ Cửu Gia sẽ từ từ chủ động hơn, hai cháu cũng sẽ nhanh đến với nhau thôi. Chờ nha, chúc mọi người Trung thu vui vẻ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.