Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 30: Thi đấu bóng rổ (một)


Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 30: Thi đấu bóng rổ (một)

Cuối tháng 3 đầu tháng 4, giải bóng rổ mỗi năm một lần của trường trung học R chính thức bắt đầu. Lớp mười có 30 lớp, hai lớp sẽ được bắt cặp đấu với nhau, 15 đội thắng và 1 đội thua có số điểm ghi bàn thắng cao nhất sẽ tiến vào vòng tiếp theo, sau đó đấu loại để giành quyền vào tứ kết, bán kết, cuối cùng là tranh hạng ba và chung kết. Nói cách khác, hạng nhất hạng nhì hạng ba phải đánh tổng cộng 5 trận.

Lớp 10-6 có vài cầu thủ bóng rổ nghiệp dư, ví dụ như Thẩm ca của mội người, như lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu. Hạ Cửu Gia biết đánh nhưng trình độ chỉ trung bình, chưa từng tham gia so tài – cậu am hiểu Muay Thái hơn.

Để chuẩn bị tốt cho giải bóng rỗ, mỗi ngày Thẩm Hi đều cùng luyện tập với các đồng đội. Ngay cả 12 tấm hình làm bài tập luôn bất biến trong quá khứ cũng bị giảm còn 10 tấm, mấy môn như toán lý hóa sinh từ “mỗi ngày đều làm” chuyển thành “làm cách ngày”. Chỗ ngồi bên cạnh Hạ Cửu Gia thường xuyên trống – trước giờ cơm trưa cơm tối rất khó tìm được sân tập nên đội bóng thường vắng bảy tám tiết tự học.

Cuộc so tài đầu tiên của lớp 10-6 là vào ngày 29 tháng 3.

Tối tự học ngày 28 tháng 3, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đi cùng nhau đến ký túc xá. Bầu không khí trên sân bóng rổ vẫn rất sôi động, những tiếng hô “phòng thủ”, “bắt bóng”, “đưa bóng qua đây” không ngừng vang bên tai. Hầu hết sự thích của thiếu niên mười mấy đều vì tỏ vẻ cool ngầu, nên rất khó mà chân thật yêu thích làm chuyện gì đó.

Khi đi ngang qua một sân đang diễn ra nửa trận, một quả bóng rổ bỗng nhiên như đại bác mà bắn tới Hạ Cửu Gia!!!

Hạ Cửu Gia còn chưa kịp phản ứng thì hai chân Thẩm Hi đã tự động di chuyển, tiến lên một bước, đỡ bóng “ba” một tiếng, đánh quả bóng rổ muốn đập vào Hạ Cửu Gia bắn ra ngoài.

“Ssi…” Thẩm Hi vung vung tay, la: “Nhìn chút đi chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

“…” Hạ Cửu Gia vốn nghĩ vì luyện Muay Thái nên phản ứng của mình đã rất nhanh rồi, ai ngờ trời tối, bóng bay mạnh, lại từ bên cạnh tới, Thẩm Hi lại có thể ngay lập tức phát hiện nguy hiểm?

Cậu yên lặng mấy giây, sau đó nói: “Cảm ơn cậu.”

Thẩm Hi mỉm cười: “Cảm ơn cái gì!”

“…” Hạ Cửu Gia lảng sang chuyện khác: “Chuẩn bị xong cho trận đấu ngày mai chưa?”

“Tất nhiên”, Thẩm Hi cắm hai tay vào túi, “Dạo này ngày nào cũng luyện, hiệu quả không tệ nha, có thêm cơ bắp đó.”

“Thật hả?” Hạ Cửu Gia liếc nhìn, “Không nhìn ra lắm.”

Thẩm Hi chuyển mắt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lúc, bỗng nhiên cất tiếng: “Là thật hay giả thì buổi tối sẽ dùng bằng chứng nói chuyện.”

“???” Bằng chứng gì?

Sau lúc tắt đèn, Hạ Cửu Gia rốt cuộc biết “dùng bằng chứng nói chuyện” là gì. Sau khoảng 10 tấm hình giải bài tập và câu “Hôm nay vẫn thích cậu”, lại có thêm một tấm hình khác!

Vì hình thu nhỏ trong wechat khá mơ hồ, Hạ Cửu Gia tò mò trong lòng nên một tay cầm điện thoại, một tay khác dùng ngón trỏ ấn vào màn ảnh mấy cái. Hình ảnh phóng to ra, trong nháy mắt cậu như muốn ngừng thở!!!

Chính giữa hình là Thẩm Hi đang đứng trước gương phòng tắm, miệng ngậm T-shirt, tự sướng. Rõ ràng vẫn chưa tròn 17 tuổi, nhưng Thẩm Hi đã có cơ bụng săn chắc và một vòng eo thon gọn. Lưng quần hơi thấp, nhân ngư tuyến lấp ló khi có khi không.

(*Nhân ngư tuyến là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong “Hội họa luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra “nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu cho đẹp và gợi cảm. Chính là phần này

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

“!!!” Hạ Cửu Gia muốn nhìn, lại không dám nhìn, vì vậy cậu nheo mắt lại, nhìn ngắt quãng từng vùng nhỏ, nhìn đến từng chi tiết nhỏ trong hình đều thấy rõ. Sau đó ngón cái và ngón trỏ làm động tác kéo ra, đem phần “bụng” phóng to, Hạ Cửu Gia không dám nhìn chăm chú quá lâu, chỉ lướt mắt nhanh qua mấy khối cơ bụng thấy rõ sau khi phóng to.

Thật sự… nhìn rất thích.


Nhấn cho hình thu nhỏ lại, Hạ Cửu Gia nhìn thấy hai chữ dưới hình: bằng chứng.

– ———–

Giải bóng rổ thường niên của trường R đều tranh thủ tiến hành vào buổi trưa. Mỗi trận tranh tài cũng chỉ đánh hai hiệp, mỗi hiệp 12 phút, tổng cộng là 24 phút, không như NBA tổng cộng có 4 hiệp, mỗi hiệp 12 phút. Nếu quả thật đánh như NBA thì học sinh sẽ mệt chết, một tháng cũng khỏi có sức lực học tập. (*NBA: Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ).

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu là thành viên chủ lực, do đó vừa qua 12 giờ, lớp phó liền dẫn các bạn đi tới sân cổ vũ, thầy Dư đã đến trước rồi. Hạ Cửu Gia nhìn thấy Thẩm Hi đang bố trí chiến thuật cho đội bóng lớp trên sân, cậu vừa là đội trưởng vừa kiêm luôn “huấn luyện viên”, nghe loáng thoáng mấy câu “Hiệp đầu thì tiết kiệm sức lực, đánh từ từ, đến hiệp hai bắt đầu vùng lên.”

Đối thủ là lớp 10-24, yếu vô cùng. Còn chưa chờ đến hiệp hai, lớp 10-6 đã giành trước 20 điểm so với đối thủ. Vì vậy thành viên chủ lực nghỉ ngơi, các bạn học trình độ thường thường hưng phấn ra sân thử thân thủ. Hạ Cửu Gia nhìn nhìn, cũng có chút rục rịch –, không, là nóng lòng muốn thử. Cậu không thể so với thành viên chủ lực, nhưng cũng tám lạng nửa cân với những người dự bị.

Thẩm Hi ra sân, nhìn Nhóc Thịt Đông, nói: “Cậu không vào chơi một chút sao?”

“Tôi không có áo cầu thủ.”

“Không sao, mặc của tớ này.”

“…”

“Đi nào, đi thay.” Thẩm Hi vừa nói vừa cầm T-shirt để thay đồ, một tay kéo Hạ Cửu Gia đến bên cạnh lầu một ký túc xá, cởi xuống áo cầu thủ, lộ ra thân người cường tráng có một lớp mồ hôi mỏng, ném cho Hạ Cửu Gia. Hạ Cửu Gia ngửi thấy một chút mùi vị đàn ông trên áo, hơi chút do dự nhưng cuối cùng vẫn mặc vào.

Hai người trở về sân, Thẩm Hi đi đến ghế trọng tài cầm cây bút dạ đen, kêu Hạ Cửu Gia đứng ngay ngắn, vẽ một dấu gạch chéo trên số 8 đứng trước trong số 88 in trên áo, nói “Đổi người đổi người, số 8 vào sân”. Bởi vì số trên áo rất lớn, đầu bút vô tình vẽ qua đầu ngực.

Các thầy giáo: “…”

Thi đấu trong trường không quá nghiêm ngặt, hơn nữa tất cả thầy cô trường R đều biết Hạ Cửu Gia là học sinh lớp 10-6, thầy trọng tài cũng tốt tính, bèn kêu Hạ Cửu Gia bổ sung thông tin, rồi cho cậu vào sân.

Hạ Cửu Gia vào sân sáu phút, hết sức xông pha, ghi được 4 điểm.

Cậu vừa ra sân Thẩm Hi liền cầm khăn lông tới lau mồ hôi cho cậu, đồng thời chỉ huy bạn học: “Tụi bây nhanh lên chút, lau đại đi, phía sau còn rất nhiều trận đấu.”

– ———-

Ngày 3 tháng 4, trận đấu thứ hai, vòng 1/8, 16 đội giành quyền vào vòng tứ kết, kết quả rút thăm là lớp 10-6 đấu với lớp 10-25.

Lớp 10-25 không phải là lớp bình thường. Bọn họ có một học người từng là học sinh chuyên thể dục về bóng rổ. Sở dĩ nói đã từng vì người học sinh này sau giờ học thường đi đánh bóng rổ đường phố, kết quả bị người chơi xấu làm đầu gối phải bị thương, rách dây chằng đầu gối nghiêm trọng, không thể tiếp tục đánh bóng, chỉ có thể tuyên bố giải ngũ khi vừa bắt đầu sự nghiệp. Bây giờ cậu ta cũng không thể va chạm quá mạnh với người khác, không thể chạy hết sức lực, nhưng đám giai nhút nhát lớp 10-25 không có ai chơi giỏi bóng rổ cả nên đành phải kéo cậu ta vào chơi. Bình thường thì cậu ta cứ đi dạo quanh các góc, nhưng chỉ cần một thành viên trong đội cầm được banh thì ngay lập tức chuyền cho cậu ta, sau đó tất cả vây cậu học sinh thể dục vào giữa giống như thị vệ, cứ vây quanh như thế cho đến khi cậu ta đến vị trí thoải mái nhất dưới rổ thì chắn đối thủ, giúp cậu học sinh thể dục ung dung ném vào.

Vì thế, mọi người liền thấy cảnh cầu thủ lớp 10-25 chỉ cần cầm được bóng là sẽ đem cậu học sinh thể dục làm trung tâm, như hoàng thượng bảo đi đâu là đi đó, làm cho cầu thủ lớp 10-6 không cách nào đến gần được, sau đó cậu học sinh cao 1m90 kia sẽ bình thản đi đến dưới rổ đưa tay đẩy bóng vào trong. Bởi vì có thể đứng bất động ném banh khoảng cách gần, nên cậu kia ném 16 trái thì trúng 12 trái, lấy được 24 điểm.

“Không bình thường…” Thẩm Hi lẩm bẩm, chỉ đạo Thượng Quan Lăng Tiêu khi lớp 10-25 vừa đánh bóng thì ngay lập tức phòng thủ trước người cậu học sinh thể thao. Đồng thời cậu cũng cản bóng ngay rổ, tăng thêm mấy cơ hội tấn công, cuối cùng điểm số chênh lệch ngày càng lớn, dùng tỉ số 68 – 48 mà loại lớp 10-25.

Ngày 10 tháng 4, vòng tứ kết, lớp 10-6 đấu với 10-23.

Lớp 10-23 có một học sinh là người Mỹ Phi, thân thể cao to, vô cùng dũng mãnh. Bởi vì cậu Mỹ Phi này, cả lớp 10-6 đều căng thẳng, không dám lơi là. Thẩm Hi bỏ bóng vào rổ rất chính xác, chuyền bóng cũng chính xác, nhưng không phải ai cũng vậy. Các cậu choai choai ai cũng không muốn mất mặt, nên nhất định phải biểu hiện bình thường mình rất mạnh, làm bộ như vừa nãy là do mình không tập trung, chuyền không tốt chỉ là sai lầm nhất thời, xác suất phát sinh cực thấp, chính mình cũng bất ngờ, vì vậy phải mắng một câu gì đó. Vì thể hiện sự quan tâm săn sóc cho cậu bạn Mỹ Phi, không để bạn cảm thấy lẻ loi cô lập, để bạn hiểu mình đang nói gì, tất cả bạn học lớp 10-6 đều tự động đem từ “đệt” hay nói bình thường chuyển thành “f*ck” hoặc “s*it”.

Vì vậy, trên sân thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “f*ck” và “s*it”.

Một lần cậu bạn Mỹ Phi làm một cú úp rổ nhưng bóng lại trượt vành rổ ra ngoài. Cậu ta ảo não vô cùng, nặng nề vung cánh tay, nói: “Đệt!!”


Lớp 10-6: “…”

Cậu Mỹ Phi: “Má nó, thật là…” Mắng liên tục như hát hay.

Biết có thể nói “đệt”, mọi người khôi phục như bình thường, thậm chí càng kích động hơn. Nhất thời, những tiếng “đệt” thay nhau vang lên trên sân bóng rổ, hai đội đều mắng, tựa như một bản giao hưởng hài hòa, đầy hữu nghị.

Cuối cùng cậu bạn Mỹ Phi không thể hai tay địch lại bốn tay, lớp 10-6 giành được chiến thắng. Dù sao lớp 10-6 trừ Thẩm Hi đặc biệt xuất sắc thì còn có hai người cũng có trình độ chơi bóng rổ rất tốt.

– ———-

Bán kết, lớp 10-6 đấu với lớp 10-17.

Thẩm Hi quyết định chiến thuật cho lớp 10-6 vẫn là: Hiệp đầu tiết kiệm thể lực, chơi từ từ, đến hiệp sau thì dồn toàn lực.

Lớp 10-17 có ba người chơi tốt – một người là học sinh thể dục cao 1m9, dáng người tầm trung thiên về đô con, chơi vị trí tiền phong; còn một hậu vệ dẫn bóng nhưng có vẻ kiếm luôn cả hậu vệ ghi điểm, có khả năng rất mạnh; cuối cùng là một trung phong dáng người vạm vỡ. (*Muốn rõ hơn về các vị trí trong bóng rổ có thể search trên wiki nhé)

Hiệp đầu, lớp 10-6 kém 8 điểm, 22 – 30. Nghỉ giữa giờ khoảng 12 phút. Thẩm Hi vừa đi ra liền có mấy nữ sinh đưa tới khăn lông và bình nước. Thẩm Hi không nhận của ai mà đi thẳng tới trước mặt Hạ Cửu Gia đang ngồi xem trận đấu, cầm lấy chai nước trong tay đối phương, mở nắp, uống từng ngụm cho đến khi chỉ còn đáy bình, mới nói: “Tớ quên mang nước rồi.”

Hạ Cửu Gia: “…” Cậu mới chỉ uống hai ngụm mà thôi.

Thẩm Hi xoay người Hạ Cửu Gia sang nửa vòng, cọ loạn xị trên vai Hạ Cửu Gia, lau đi mồ hôi trên mặt: “Khăn lông cũng quên mang luôn.”

“…”

“Không được uống bình nước của nguời khác, tí nữa Thẩm ca giặt giúp cưng.”

Hạ Cửu Gia đáp: “Tôi tự giặt.”

“Cũng được.”

Trọng tài ra hiệu lớp 10-6 và lớp 10-17 đổi sân cho nhau. Dựa theo chiến thuật, đội trưởng Thẩm Hi dẫn Thượng Quan Lăng Tiêu và mấy người khác bất thình lình tăng nhanh tiết tấu, cố gắng tạo thành một đợt tấn công dồn dập, ép mấy cầu thủ lớp 10-17 liên tục phạm sai lầm. Sau sáu phút, tỉ số đảo ngược, biến thành 38 – 32. Nữ sinh lớp 10-6 đều không ngừng la to “Đẹp trai quá!”, có người khen ngợi, có người vỗ tay, cũng có người tại chỗ nhảy mấy cái.

Nhưng quả không hổ là trận bán kết, từ 30 lớp chỉ còn lại 4 lớp, ai ai cũng là đối thủ khó nhằn.

Lớp 10-17 đưa tín hiệu tạm ngừng. Sau khi trở lại, “ba mũi nhọn” chơi ổn định hơn, liên tục ghi hai cú 3 điểm, trong khi Thượng Quan Lăng Tiêu vừa tới gần rổ định bỏ bóng thì bị áp đảo, hậu vệ Tiền Hậu cũng bị ngăn chặn một lần, để cho lớp 10-17 san bằng tỷ số. Nữ sinh lớp 10-17 hò hét vang trời, nữ sinh lớp 10-6 lại yên tĩnh như gà, một lát sau mới lại hô “Lớp 10-6 cố lên! 10-6 cố lên!”. Còn có một bạn học vui tánh, vừa uốn éo thân thể vừa bắt nhịp cho mọi người hô “Không sao cả, không sao cả ~~~”

Lúc này Thẩm Hi nhận được bóng. Cậu băng qua toàn bộ sân, nhưng khi đối phương quay lại phòng thủ thì cậu bất chợt thắng gấp. Trong ánh mắt kinh ngạc của đồng đội, đối thủ và khán giả, cậu nhảy lên tại chỗ cách đường ba điểm tầm hai mét, lấy tốc độ không ai nghĩ tới mà ném bóng, chỉ nghe “đùng” một tiếng, trái bóng rơi thẳng vào rổ, hoàn thành một cú ba điểm từ khoảng cách cực xa!

Đây chính là đáp lễ – mấy người ghi ba điểm, tôi cũng ghi ba điểm, vị trí xa hơn, ném bóng nhanh hơn. Một cú phản công này làm tinh thần bị đối thủ đè ép xuống thấp đột nhiên vọt lên đến cực điểm! Nó càng khiến khán giả lại lần nữa cảm thấy kích động và phấn khích. Hạ Cửu Gia nghe thấy các nữ sinh lớp khác vốn định xem trò vui đều đang gào thét “10-6 cố lên!”, “Thẩm Hi quá quá đẹp trai!”

Cậu cảm thấy thời khắc này quả là giống như trong phim. Thẩm Hi là người cuồng ngạo, thích nhất thể hiện thật ngầu, thời điểm như thế này quả là càng phát huy tiềm lực. Bình thường kêu Thẩm Hi ném mười quả cũng chưa chắc trúng được một quả.

Sau đó, lớp 10-17 lại ghi một cú ba điểm, tiếp theo Thượng Quan Lăng Tiêu ném rổ không trúng, còn bị phạm quy khi phòng thủ lúc đối phương có quyền dẫn bóng, khiến lớp bên kia vào hai cú bóng phạt. Lớp 10-6 lại bị dẫn trước. 41 – 43, thời gian còn lại 4 phút.


Thẩm Hi dùng ánh mắt quét qua bạn học lớp 10-6 đang ngồi xem. Bất luận trai gái đều đang lớn tiếng cổ vũ cho đội nhà. Cậu tìm được Nhóc Thịt Đông – đối phương không lên tiếng nhưng cũng đang dùng biểu tình hồi hộp mà mong đợi nhìn mình. Đúng rồi, Thẩm Hi nghĩ: Nhóc Thịt Đông thích nhất là chiến thắng.

Cậu hô một tiếng: “Chuyền bóng cho tao!”

Tiền Hậu làm theo. Thẩm Hi lách người, chạy đến dưới giỏ, đầu gối dùng sức bật người lên không trung, nhưng bất thình lình cầu thủ trung phong vạm vỡ của đối phương xuất hiện trước mắt cậu! Không có đường để bỏ bóng vào rổ rồi!

“…” Thẩm Hi thu tay lại, đổi động tác giữa không trung, lại nâng tay lên, “đùng” một tiếng, bóng được chụp vào rổ!

Hạ Cửu Gia há mồm mở to mắt nhìn.

“Má ơi!!” Cậu nghe tiếng đội trưởng lớp 10-10, lúc này đã kết thúc trận đấu và giành được quyền vào vòng chung kết, khen ngợi: “Đến thời gian này mà cậu ta còn có thể chụp giỏ? Cậu ta không mệt à?”

“Ừ”, một nam sinh đeo mắt kiếng ngồi bên cạnh phụ họa: “Thẩm Hi hình như chỉ cao hơn mét tám? 1m82 hay 1m83?”

Hạ Cửu Gia quay đầu lại, nhịn không được xen vào: “1m82”. Lúc nhập học Thẩm Hi cao 1m8, qua bảy tám tháng cậu ta lại cao thêm 2cm, còn Hạ Cửu Gia lại chẳng thay đổi gì.

Đội trưởng lớp 10-10 đánh giá: “Lực bật thật đáng sợ. Hơn nữa còn đổi động tác giữa không trung ——-“

San bằng tỉ số. 43 – 43. Cái gọi là đội hình trụ cột chính là xuất hiện trong thời điểm này.

Sau đó hai đội thay nhau dẫn trước. Đến khi còn lại tầm 30 giây, tỉ số là 50 – 50.

“Woah”, một nữ sinh lớp 10-6 có vẻ rất hiểu về bóng rổ lên tiếng: “50 điểm thì một mình Thẩm Hi ghi được 25 điểm… Còn có hai lần chặn bóng trên rổ thành công, vài cú đập thành rổ và nhiều pha kiến tạo…”

Mấy nữ sinh ngồi bên cạnh hỏi: “Nếu chơi đến một tiếng, chẳng phải một mình cậu ấy có thể ghi được 50 điểm?”

“Cũng chưa chắc… càng về sau càng khó vào…”

Một câu còn chưa nói xong, thời gian chỉ còn 22 giây, bóng đã bị lớp 10-17 chặn lại, mọi người tối sầm mặt nghĩ: Chết rồi!

Ai ngờ cậu học sinh thể dục ném bóng không vào, bị Thượng Quan Lăng Tiêu chặn ngay tại rổ, ném cho Tiền Hậu. Tiền Hậu mang bóng chạy vào khu vực 3 điểm của đối phương, nhưng bởi vì bị kèm chặt, không có cơ hội xuất thủ, đành mang bóng quay đầu lại sân mình.

Mọi người chỉ thấy Tiền Hậu bỗng chạy thẳng ra khỏi khu ba điểm, cầm bóng đến gần chỗ trung phong. Thẩm Hi nhìn đồng hồ bấm giờ dựng tạm đang hiển thị: 6, 5, 4, 3…

Cậu gào lên: “Chuyền ra ngoài đây!!” Nghĩa bóng: Mày đang làm cái quái gì vậy?!

Tiền Hậu như vừa tỉnh mộng, đem bóng ném cho Thẩm Hi đang đứng ngoài vạch ba điểm. Nhưng vì thời gian không đủ, Thẩm Hi nhận lấy bóng liền vội vàng ném, không vào rổ.

Hiệp 2 kết thúc. Tỉ số 50 vs 50.

“Cái thằng ngu ngốc này!!” Bất kể đang thi đấu chính thức hay dự bị, bất kể cầu thủ hay khán giả, tất cả mọi người lớp 10-6 đều đang mắng Tiền Hậu. “Mang bóng đến ngoài khu vực 3 điểm là được rồi! Tự dưng mang đến chỗ trung phong làm gì? Làm tốn thời gian lãng phí! Nếu mày cho Thẩm ca thêm hai ba giây thì có lẽ chúng ta đã thắng rồi!!!”

[Vạch ba điểm: Một cú ném vào rổ từ ngoài vạch này sẽ được tính là 3 điểm.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Nơi trung phong hay di chuyển được gọi là lane line (số 7), khu vực ngay dưới bảng rổ

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

“Tao xin lỗi”, Tiền Hậu gào thảm thiết, “Não tao tự nhiên tàn, tao cho là tụi mình đang dẫn điểm… Tao cứ nghĩ tỉ số là 51 – 50.”

Mọi người tiếp tục la lối: “Đi uống thuốc tăng cường trí nhớ đi!!!”

“Thôi thôi.” Thẩm Hi luôn biết cách mắng người lần này lại không mắng gì cả, “Đừng lục đục. Chuẩn bị đánh trận hiệp phụ kìa. Không sao cả, cố thêm một lúc là có thể thắng, phải tin tưởng Thẩm ca của tụi bây.”


Cậu dừng hai giây, nói tiếp, “Chúng ta bố trí hai chiến thuật.”

“Ok.”

Hiệp phụ dài 4 phút, ngắn hơn NBA năm phút.

Lớp 10-17 mắc sai lầm, không thể thực hiện chiến thuật thành công, trong khi đó Thẩm Hi vừa vào liền ghi hai cú 2 điểm, tỉ số là 54 – 50, chiếm được lợi thế rất lớn.

Vào thời điểm này, sự cạnh tranh trên sân đã trở nên nóng bỏng và bầu không khí căng thẳng đến đỉnh điểm. Dường như mọi người có thể ngửi thấy mùi thuốc súng, động tác của cả hai đội cũng mạnh bạo hơn.

Học sinh thể dục lớp 10-17 tên Kế Công khó tin mà nhìn Thẩm Hi – đánh đến lúc này, động tác của mỗi người đều thay đổi, tại sao cái người tên Thẩm Hi này vẫn có thể ném chuẩn xác như vậy??? Thể lực cậu ta từ đâu ra?? Kết nối với vũ trụ à??? Thật không khoa học.

Kế Công muốn thắng. Là một học sinh thể dục chuyên bóng rổ, khoảnh khắc tỏa sáng trong ba năm cấp ba của cậu ta chính là thời điểm như vầy. Trong ánh nhìn theo dõi chăm chú và mong chờ của cả lớp, cậu ta gánh vác trách nhiệm của mọi người, đi thẳng đến ngai vàng. Cậu ta coi như là học sinh thể dục chuyên bóng rổ duy nhất hiện tại ở trường R, cậu ta phải dẫn dắt lớp 10-17 đến đích. Làm sao có thể chỉ dừng lại ở đây và thua lớp 10-6??

Nếu như thế, sau này cậu ta phải chịu đựng ánh nhìn thế nào từ bạn cùng lớp? Chẳng những đã không lấy được hạng nhất, còn thua ngay vòng bán kết. Huống chi, phút cuối hiệp 2 chính cậu ta là người ném bóng không vào.

Thật ra….

Chỉ cần…

Trước đó cậu ta thường xuyên chơi bóng rổ đường phố, nuôi dưỡng thành một ít thói quen xấu.

Lúc này Thẩm Hi lại di chuyển bóng đến khu cấm. Cậu chuyển chân, tay phải cong lên, muốn đem bóng bỏ vào khung rổ. Bất ngờ, cậu cảm thấy một lực mạnh đang kéo tay trái mình!

Động tác của Thẩm Hi lập tức xuất hiện vấn đề, bóng trượt qua đầu ngón tay và không thể ném ra thành công. Lúc này Kế Công tay phải kéo tay trái cậu, tay trái đưa lên, “ba” một tiếng, đập mạnh vào bàn tay đang ném bóng ra của Thẩm Hi.

“!!!” Thẩm Hi chỉ cảm thấy một cơn đau nhức ở ngón tay, chân đứng không vững, lảo đảo lùi gót chân ngã về sau.

“!!!” Cụ thể phát sinh điều gì thì Hạ Cửu Gia cách rất xa nên không nhìn thấy rõ. Chờ đến lúc cậu chú ý được, Thẩm Hi đã nằm trên nền xi măng trong khu cấm của đối phương, nghiêng người, đưa lưng về phía cậu, không nhúc nhích.

“Thẩm Hi!!!” Hạ Cửu Gia không để ý còn đang thi đấu, vừa gọi vừa chạy vào sân, trực tiếp nhào đến bên người Thẩm Hi. Thẩm Hi vẫn không nhúc nhích, tay trái siết chặt ngón giữa và ngón đeo nhẫn của tay phải không buông.

“Thẩm Hi, cậu sao rồi?” Hạ Cửu Gia hỏi, đặt tay lên tay trái Thẩm Hi, bảo cậu mở ra cho mình xem, Thẩm Hi cũng rất nghe lời.

Hạ Cửu Gia vừa liếc nhìn, hô hấp nhất thời ngừng lại: “…!!!”

Chỉ thấy ngón giữa và ngón đeo nhẫn bên tay phải của Thẩm Hi đang bị bẻ ra sau với một độ cong không bình thường.

Gãy xương.

“Đệt…” Thẩm Hi nhắm mắt lại, “Con mẹ nó…Chơi xấu…”

Thầy thể dục làm trọng tài thổi còi tuýt tuýt: “Đội đỏ, lớp 10-17, số 20, phạm lỗi!”

Kế Công cũng tới đây kiểm tra Thẩm Hi, sau đó giải thích với thầy thể dục: “Em không cố ý! Em thật sự không cố ý thầy ơi!”

Quả thật thầy thể dục không nhìn ra động tác của cậu ta khi ấy là cố ý, chỉ là trong lúc ngăn chặn thì vô tình ép đến ngón tay. Thêm nữa giải của học sinh thì thường xử phạt nhẹ, nên cuối cùng cậu ta không phạt ra khỏi sân.

[Động tác Thẩm Hi làm là như thế này:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

=======

Editor”s Note: Thiệt luôn, edit mấy đoạn tả chơi bóng rổ thực là cực hình với những đứa không chơi không theo dõi bóng rổ như tui, may có anh idol mê bóng rổ nên cũng biết sơ sơ. Bên Trung con trai chơi bóng rổ nhiều lắm. Và các cô hãy chờ nhé, vì hai cháu sắp có tiến triển ròi:”3 Mừng quá đã lết được 1/3 truyện rồi, đây là truyện dài nhất tui từng edit được đó =))) Cũng nhờ sự ủng hộ của mọi người, chứ mọi khi bận quá tui hay chây lười bỏ luôn, nhưng nhờ mọi người comment cũng thấy thêm hứng khởi, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.