Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 27: Cuối kỳ (ba)
Cả lớp thương lượng rất lâu, cuối cùng quyết định cùng nhau đi thăm hỏi Diệp Manh Manh. Rất nhiều bạn học đã từng qua nhà Manh Manh hôm sinh nhật nên biết đường; Thượng Quan Lăng Tiêu thống kê số người trên wechat, cuối cùng chốt lại tối mùng năm sẽ tập họp ở cửa khu “Thiên Huệ Cư”.
Mùng năm, Hạ Cửu Gia ra khỏi cửa sớm hơn giờ hẹn, mua đồ ăn uống, còn hỏi ý kiến bác sĩ tim mạch mà mua vài cuốn bình thư, tiểu thuyết nổi tiếng, vài bộ phim và trò chơi điện tử vui vẻ để giúp Diệp Manh Manh giải buồn.
Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu bước lên gõ cửa, mẹ Diệp Manh Manh lên tiếng hỏi: “Ai thế?”
“Dạ cháu là Thượng Quan Lăng Tiêu, lớp trưởng lớp 10-6, đến thăm Manh Manh ạ.”
Mẹ Diệp Manh Manh ra mở cửa. Thượng Quan Lăng Tiêu giải thích rõ ràng hơn: “Chào dì, tụi cháu nghe nói Manh Manh bị bệnh nên tới hỏi thăm sức khỏe bạn ạ…” Hạ Cửu Gia nhìn thấy mẹ Diệp Manh Manh có chút tiều tụy, khác hẳn dáng vẻ nhiệt tình chiêu đãi lần trước.
“Chờ một chút.” Mẹ Diệp Manh Manh khép cửa vào nhà, một phút sau mới gọi bọn họ: “Vào đi vào đi, không cần đổi giày, dì đi lấy đồ uống cho mấy đứa.”
Hạ Cửu Gia bước vào nhà cuối cùng, qua khe hở của những bóng lưng thấp thoáng nhìn thấy Diệp Manh Manh đang ngồi trước bàn trà trong phòng khách. Diệp Manh Manh vừa thấy mọi người liền rơi nước mắt: “Tớ phải nghỉ học…”
Hạ Cửu Gia có chút khó chịu. Lần trước tạm biệt nhau Diệp Manh Manh còn vô cùng vui vẻ hỏi mình cách nâng cao vốn tiếng Anh, định dùng kì nghỉ để nghe tin tức đọc tạp chí. Lúc ấy Manh Manh bảo, cố gắng vào được top 550 trong kỳ thi cuối học kì 2, cuối kỳ lớp 11 thì vào top 450, cuối cùng đến lúc thi đại học có thể vào top 350, đủ điều kiện vào được top 20 trường nổi tiếng.
Mỗi một học kì tăng 50 hạng không phải là tham vọng to lớn, Manh Manh khi ấy tràn đầy mong chờ vào tương lai. Thế nhưng…
Chẳng lẽ đây chính là “số mạng”? Hạ Cửu Gia chợt nhớ đến câu thoại thường thấy trong phim ảnh “số mệnh chúng ta đã định là như thế”. Nghĩ thế nào cũng không ra, chỉ có thể đổ cho “số mạng”.
Thượng Quan Lăng Tiêu hỏi: “Cậu định nghỉ học đến khi nào?”
Diệp Manh Manh nói: “Từ một đến hai năm…”
Các bạn nữ lập tức trấn an: “Chắc một năm là ổn rồi”; “Dù tên cậu có nhiều chữ “Manh”, nhưng ông trời chắc sẽ không mù mắt đâu” (*manh đồng âm với chữ “manh” – mù mắt”). “Đúng đó, bác sĩ nhiều lúc nói nặng cho bệnh nhẹ ý mà.” “Thật luôn, lần truớc tớ bệnh nhẹ mà bác sĩ bảo…”
Còn có người nói: “Tớ tra trên mạng là bệnh này có thể trị tận gốc, sức khỏe phục hồi như bình thường. Dù có không khỏe bằng trước đây, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm… Dù phải nghỉ học một năm, nhưng so với bị bệnh nặng hơn thì đây đã là may mắn trong bất hạnh rồi.” “Ừ, đừng sợ. Chẳng qua chỉ là dời ngày tốt nghiệp xuống một năm thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” “Chúng ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian, một năm chẳng là gì cả.” “Có nhiều người học lại lắm, cùng lắm là lúc tốt nghiệp thì bằng tuổi họ thôi.” “Chờ học đại học thì ai quan tâm cậu học 2 năm hay 3 năm đâu.”
Diệp Manh Manh thần sắc ảm đạm: “Đến lúc đó tất cả các cậu đều lớp mười một, chỉ mình tớ lớp mười…”
Nữ sinh cả lớp ríu rít: “Chúng tớ sẽ chờ! Đến lúc đó tới chơi cùng chúng tớ!” “Bạn học mới cũng rất tốt. Như vậy thời cấp 3 cậu sẽ có bạn tốt ở hai lớp, quá xịn luôn.”
Nước mắt Diệp Manh Manh ngừng rơi, sau đó cô vẫn buồn rầu nói: “Tớ rất sợ đến khi về trường không theo kịp…”
“Ngốc lắm.” Tôn Thiên Xu nói, “Chờ đến khi cậu khỏe hơn có thể học tập ở nhà, vậy là học nhiều hơn người khác một năm rồi. Mỗi ngày mở một bài thi làm vài đề bài là cậu sẽ không quên, còn có thể xem nội dung các môn bắt buộc trước thời hạn. Đây là chuyện tốt, cậu sẽ có nhiều hơn một năm nghiền ngẫm các môn học so với mọi người mà.”
Diệp Manh Manh hỏi: “Thật à?”
Hạ Cửu Gia thở dài nói: “Ừ, đều là những môn cơ bản, không khó hiểu đâu. Cậu xem, mọi người bây giờ đã phải học 9 năm rưỡi, còn 6 năm rưỡi nữa mới xong, nếu định học thạc sĩ thì thời gian còn dài thêm nữa. Chỉ có Manh Manh là có thể nghỉ ngơi một chút giữa quá trình mà thôi. Dừng lại lúc thích hợp, dành sức nghỉ ngơi mới có thể tung ra đại chiêu; nếu cứ cố chấp chạy đông chạy tây sẽ mệt mỏi lắm. Cậu vừa học vừa chơi, có thể nhìn nhiều tác phẩm văn học hơn, học nhiều từ vựng hơn, mọi người hâm mộ không kịp ấy chứ.”
Cậu là học bá, lời nói rất có trọng lượng.
An Chúng, Tiền Hậu lập tức hùa theo: “Đúng đấy, chúng tớ cũng muốn chơi, mỗi ngày học tập mệt mỏi muốn chết. Cậu vừa học vừa chơi, một công đôi việc, không giống chúng tớ, mệt như chó…”
Mấy chục người mỗi người góp một tiếng, Diệp Manh Manh dần dần bị thuyết phục. Cô lại nở nụ cười, muốn xác nhận 100% nên nắm tay những người học giỏi như Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi, Tôn Thiên Xu không ngừng hỏi: “Tớ học tập ở nhà, thật sự sẽ không bị tụt hậu chứ?”, “Thật sự có thể thi hạng cao hơn à?”
Mọi người vì để cho Diệp Manh Manh an tâm dưỡng bệnh, tất cả đều vẻ mặt kiên định, một lòng khẳng định nói: “Tất nhiên.”
Hạ Cửu Gia cũng nói: “Đừng lo lắng, cứ dưỡng bệnh trước đã. Chờ cậu khỏe hơn, tớ và Thẩm Hi sẽ giúp cậu lập kế hoạch ôn tập. Đến lúc đó không biết làm bài nào cứ hỏi tớ.”
“Ừm!”
Đang trò chuyện, mẹ Diệp Manh Manh bưng tới một mâm trái cây: “Nào nào, ăn chút gì đi, đừng chỉ ngồi nói không, đều là trái cây hữu cơ cả, ngọt lắm, các cháu ăn thử đi.”
Mọi người không ai động, Thẩm Hi tùy tiện cầm một trái táo, nói “Cảm ơn dì”, sau đó cầm con dao trên bàn, khá vụng về mà bắt đầu gọt vỏ, một đoạn vỏ gọt thành mấy đoạn rơi lả tả, cuối cùng cầm lấy “trái táo hữu cơ” lởm khởm đưa cho Hạ Cửu Gia, nói: “Đông nhi.”
“…” Đối mặt với Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia muốn né tránh – cậu phải học tập, cậu ghét phiền não vì những chuyện xa lạ này. Thế nên Hạ Cửu Gia không động đậy.
Ai ngờ Thẩm Hi vẫn giữ nguyên tư thế cầm trái táo, không bỏ xuống tiếp tục gọi: “Đông nhi.”
“…” Giằng co nữa sẽ làm mọi người chú ý, biết Thẩm Hi có bệnh nên Hạ Cửu Gia đành đưa tay nhận lấy, cắn vào trái táo mà tay Thẩm Hi đã cầm qua.
Thật vất vả ăn xong, Thẩm Hi lại lột một trái quýt, gọi: “Đông nhi.”
“…” Lại phải nhận lấy.
Vì Diệp Manh Manh cần tĩnh dưỡng nên chưa tới mười giờ Thượng Quan Lăng Tiêu đã đứng lên: “Được rồi các anh chị em, để Manh Manh nghỉ ngơi cho khỏe nào.”
Vài người bình thường không thân với Diệp Manh Manh đã muốn về từ sớm, lập tức hưởng ứng: “Đúng rồi, về thôi.” Chỉ có hai người bạn thân của Diệp Manh Manh nắm ngón tay cô: “Manh Manh, nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chúng tớ nhất định sẽ thường xuyên tới thăm cậu.”
Diệp Manh Manh bịn rịn không thôi: “Cảm ơn. Hai ngày nữa là vào học, các cậu phải học tập cho giỏi nhé, tớ không thể đến trường rồi…” Sau đó cô lưu luyến nhìn tất cả bạn học, bao gồm cả những người vội vã muốn đi, sầu muộn nói: “Tớ không còn là học sinh lớp 10-6 trường R nữa…” Vậy cô sẽ là học sinh lớp mấy đây? Cũng chẳng biết nữa.
Hạ Cửu Gia cười đáp: “Nói gì thế, cậu vĩnh viễn là học sinh lớp mình.”
– —-
Mấy chục người rầm rập ra khỏi khu “Thiên Huệ Cư”. Hạ Cửu Gia tay xách một túi trái cây to – sau khi thấy cậu ăn xong hết táo lại quýt, người mẹ nhiệt tình hiếu khách của Manh Manh cho là Hạ Cửu Gia rất thích trái cây, nên kiên quyết bắt cậu cầm về một túi thật lớn.
Thẩm Hi nhìn thấy túi có vẻ nặng, đưa tay qua muốn cầm. Hạ Cửu Gia không chịu buông tay, hai người đều nắm quay túi nilon, kéo qua kéo lại.
“Ối giời ơi…” Hạ Cửu Gia nghe tiếng An Chúng trợn mắt há mồm đằng sau lưng, “Thẩm ca với Hạ đại đại sao lại tay trong tay vậy nè?”
Thẩm Hi buông tay, quay đầu tức giận: “Lăn nhanh! Mù à! Tụi tao đang giành trái cây!” Cơ bản là có nắm được đâu! Cậu tràn trề hy vọng có thể được như thế đây!
“À…”
Vừa đi ra khỏi khu nhà, Hạ Cửu Gia không chú ý dưới lòng bàn chân có khối băng, một bước giẫm lên, đế giày trượt “xoẹt” một phát, chới với ngửa mặt ngã xuống! Má nó, đang là mùa đông mà cái tiệm lẩu kia lại hất nước ra đường! Khối băng dầy thế kia! Không văn minh gì cả!
Thẩm Hi bởi vì mắng An Chúng mà đi sau một bước, chợt thấy Nhóc Thịt Đông nhà mình ngã xuống, theo bản năng mà phóng một bước dài, ôm sau lưng cậu! Kéo lại!
Bởi vì muốn kéo cậu đứng lên, hai tay Thẩm Hi dùng sức ôm chặt Hạ Cửu Gia, ấn người vào trong ngực mình, cảm giác dưới tay là Nhóc Thịt Đông thật gầy. Hạ Cửu Gia lại đạp trên mặt băng, cổ chân dùng sức định đứng lên nhưng cứ trượt qua trượt lại mấy lần, ở trong lồng ngực Thẩm Hi chới với chừng nửa phút. Thẩm Hi luôn ôm chặt cậu, cánh tay mạnh mẽ, dùng sức xốc cậu đứng lên.
Một cú té làm trái cây rơi ra ngoài hết. Hạ Cửu Gia cúi xuống nhặt, nhưng khi nhặt đến trái táo cuối cùng lại thấy một bàn tay cũng đưa tới, đầu ngón tay hai người đồng loạt chạm vào trái táo. Hạ Cửu Gia ngẩng đầu, Thẩm Hi cũng đưa mắt nhìn, hai người cách một khoảng cách rất gần mà nhìn nhau chăm chú, Hạ Cửu Gia thậm chí có thể thấy rõ ánh trăng phản chiếu dìu dịu dàng Thẩm Hi.
Cậu cụp mắt, dời ngón tay khỏi quả táo. Thẩm Hi cầm nó lên, sau đó đứng trước Hạ Cửu Gia, chầm chậm đi lại gần, ném quả táo vừa nhặt vào túi nylon màu đỏ mà đối phương đang cầm trong tay. Hạ Cửu Gia đã muốn tự mình xách, Thẩm Hi không giành nữa – Nhóc Thịt Đông dù có giống thịt đông thì vẫn là đàn ông, lại còn luyện qua Muay Thái.
Bởi vì đã trễ nên phần lớn bạn học đều đón xe về nhà. Thượng Quan Lăng Tiêu hỏi địa chỉ mỗi người, phân thành từng nhóm rồi đi đón xe giúp. Hạ Cửu Gia nghĩ ước mơ làm quan chức có lẽ thật sự rất thích hợp với Thượng Quan Lăng Tiêu. Hạ Cửu Gia cuối cùng chọn đi bộ. Thành phố CC vào ngày tam cửu có nhiệt độ duới 20 độ C, giá taxi lại rẻ nên cung không đủ cầu, khá là khó bắt. (“Tam cửu” chỉ ngày chín thứ ba (chín chín tám một ngày) sau Đông chí. Theo quan niệm dân gian Trung Quốc, Tam Cửu là ngày lạnh nhất trong năm.)
Cậu cảm thấy lạnh nên dùng tay trần thay phiên chà xát hai lỗ tay. Cậu không đội nón mà cũng chẳng đeo khăn quàng, lỗ tai đã cóng đến không còn cảm giác. Lỗ tai là phần cuối mạch máu, không có bao nhiều máu di chuyển nên sợ nhất là bị lạnh, ba cậu Hạ Vĩnh Hòa đã từng bị “đóng băng” lỗ tai, phải chạy đến bệnh viện khám gấp.
Ha~, có vẻ không tốt hơn được bao nhiêu… Hạ Cửu Gia buông tay, ngay lúc cậu định nhấc lên lại, chợt cảm thấy có hai bàn tay ấm nóng trùm lên lỗ tai lạnh băng của cậu!
Cậu sững sờ một giây. Thẩm Hi đứng đằng sau cảm thấy lòng bàn tay mình lành lạnh. Trùm một hồi, Thẩm Hi dời tay, đưa đến trước môi mình, há mồm phà ra mấy hơi nóng để bàn tay trở nên ấm áp, rồi tiếp tục đặt lên hai lỗ tai Hạ Cửu Gia.
“Cậu…” Lỗ tai động đậy lại – nó được sưởi bằng không khí ấm nóng trong lồng ngực Thẩm Hi. Như vậy mờ ám quá, Hạ Cửu Gia đẩy tay Thẩm Hi ra, xoay người tròn mắt nói: “Đừng tùy tiện động tay.”
“À…”, Thẩm Hi đáp, “nhưng trông cậu lạnh lắm ấy.”
“Tôi có biện pháp khác.”
“Biện pháp gì?”
Hạ Cửu Gia suy nghĩ mấy giây, lại không biết phải làm gì.
Thẩm Hi thở dài nói: “Cậu không chú tâm học môn sinh à – tớ có biện pháp.”
Nghe vậy Hạ Cửu Gia lập tức không phục, hỏi: “Cậu có biện pháp gì?”
“…” Thẩm Hi đưa mắt nhìn – Thượng Quan Lăng Tiêu đang giúp nhóm bạn học cuối cùng đón xe phía xa, nơi này chỉ có cậu và Nhóc Thịt Đông. Sau đó Thẩm Hi giả vờ như đang “nghiên cứu”, đưa hai tay ra nắm lấy bả vai Hạ Cửu Gia, rũ mắt, cúi đầu từ đầu xích lại gần, hướng về đôi môi đối phương.
“!!!” Môi còn chưa bị đụng vào mà Hạ Cửu Gia đã cảm thấy huyết dịch toàn thân nổ tung, máu phóng mãnh liệt về tứ chi bách hài, lỗ tai, ngón tay, ngón chân mới vừa rồi còn đông cứng đã ngay lập tức khôi phục như thường!
“Thế nào?” Thẩm Hi đứng thẳng người, “Tớ học sinh vật giỏi hơn đúng không – chỉ cần cậu kích động là máu sẽ tăng tốc độ vận chuyển, toàn thân sẽ ấm áp hơn!”
“Cậu…” Tức chết thôi!
Thấy Thượng Quan Lăng Tiêu đã đưa các bạn học đi hết, lại vội vội vàng vàng đi về phía mình, Hạ Cửu Gia liền ngậm miệng lại. Vẫy tầm mười chiếc xe, rốt cuộc bắt được chiếc có thể đi chung. Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cùng chui vào ngồi phía sau, tạm biệt Thượng Quan Lăng Tiêu..
Trải qua một đêm – ăn táo Thẩm Hi gọt, ăn quýt Thẩm Hi bóc, bị Thẩm Hi ôm vào lòng, lại để cho Thẩm Hi sờ lỗ tai và má, Hạ Cửu Gia không cứng rắn nỗi, kế hoạch “tránh xa” chính thức thất bại.
Cậu hỏi Thẩm Hi: “Thẩm Hi, cậu thấy Manh Manh… thật sự có thể thi vào trường 985 ư?”
Nói đến Diệp Manh Manh, Thẩm Hi cũng yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Quá sức.”
“Ừm.”
“Giả thiết một năm là khôi phục lại, thì trong một năm ấy có phân nửa thời gian căn bản không thể học tập, kiến thức cấp 2 và lớp 10 sẽ quên hơn nửa. Mà thời gian còn lại… cứ cho là 4 tháng đi, cũng chỉ có thể tùy tiện xem bài một chút, nhưng khó đạt đến trình độ của học sinh đi học bình thường. Diệp Manh Manh không phải cậu cũng không phải tớ, không tự tiếp thu được bao nhiêu. Hơn nữa lúc đi học lại cậu ấy cũng không thể học tập quá nhiều như trước được. Trước kia cố gắng lắm mới vào được top 600, sau này…” Thẩm Hi không nói tiếp.
Hạ Cửu Gia chống tay bên cửa xe, yên lặng ngắm nhìn cảnh đường phố bên ngoài, nhưng chẳng gì đọng lại nơi đáy mắt cậu. Dù có là “học thần”, Hạ Cửu Gia vẫn hiểu rất rõ. Đối với dạng học sinh luôn cố gắng như Diệp Manh Manh, nếu không có kiểu học cường độ cao vào guồng như ở trường thì những kiến thức Diệp Manh Manh liều mạng tiếp thu, bao gồm cả kiến thức cấp 2, đều sẽ tan thành mây khói.
Diệp Manh Manh đã định trước không thể vào được trường “985”.
=========
Editor”s Note: Hai tuần nay bận công việc thêm cày hố mới (sẽ lên sóng sớm) nên giờ mới update truyện. Sẽ tung thêm chap bù đắp cho mọi người nha:”3