Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 22: Bày tỏ (ba)


Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 22: Bày tỏ (ba)

Từ sau ngày bày tỏ, thích thầm đã thành thích công khai, Thẩm Hi lúc nào cũng quấn quýt lấy Hạ Cửu Gia.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Hạ Cửu Gia đều sẽ nhận được một tin nhắn wechat dài thật dài, mà nội dung lại còn liên quan đến bài thầy cô giảng buổi sáng. Giống như là vì bản thân dâng trào cảm xúc mà viết chứ không hề sao chép ai, cũng không giống như lụm đại một câu trong sách hoặc là trên mạng.

Ví dụ, ngày thứ hai sau khi bày tỏ, cô Toán giảng đến “sin2 α + cos2 α = 1”. Buổi tối, Thẩm Hi liền gửi đến một đoạn tin wechat, chủ đề là: Nhóc Thịt Đông, tình cảm của tớ cũng giống như sin2 α + cos2 α vậy, luôn thủy chung như một. Sau đó là một đoạn dài bộc bạch.

Ngày thứ ba, cô Lý nói về vũ trụ, các ngôi sao, các hành tinh.

Ngày thứ tư, thầy Hóa nói về nguyên tử, ion và electron.

Đến ngày thứ năm, giáo viên chính trị nói về “Trong buổi nói chuyện ở phía nam, mùa xuân năm 1992, Đặng Tiểu Bình nhấn mạnh đường lối cơ bản dù một trăm năm cũng sẽ không dao động.” Buổi tối, Thẩm Hi nhắn: Nhóc Thịt Đông, tình cảm của tớ, dù một trăm năm, một ngàn năm, mười ngàn năm, cũng sẽ không dao động. Sau đó lại tiếp tục một đoạn dài giải thích.

Ngày thứ sáu, giáo viên sinh học dạy…

Tóm lại, ban ngày thầy cô giảng bất cứ điều gì, cũng sẽ được Thẩm Hi đem vào thư tình. Hạ Cửu Gia cảm thấy, thật không cần mặt mũi. Đúng vậy, thật sự là mặt mũi cũng không cần.

Thế nhưng mỗi ngày Hạ Cửu Gia đều đọc hết thư tình, không trả lời, cũng không xóa. Ký túc xá trường R có máy sưởi, mùa đông thật lạnh, Hạ Cửu Gia quấn chăn nằm trên giường, thế mà lại bị những lời “không biết xấu hổ” kia làm cho mặt đỏ tới mang tai, nóng ran cả người. Cậu có thể cảm thụ được tình ý từ chúng.

Ban ngày cũng thế. Một ngày thứ tư, trong tiết địa lý, Hạ Cửu Gia vô tình nhìn thấy Thẩm Hi bận bận bịu bịu, bưu thiếp rải rác khắp cả bàn, liền hơi nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Hửm?” Thẩm Hi cầm cây bút dạ màu đen, ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

“Cậu đang làm gì?”


“À”, Thẩm Hi quơ tay gom hết bưu thiếp vào một chỗ, đáp: “Tớ đang ghi chép lại những quốc gia, thành phố được giảng trong giờ địa.” Dứt lời liền đẩy một tờ bưu thiếp về trước.

Hạ Cửu Gia tiện tay nhặt một tấm lên, mặt trước in hình phong cảnh rực rỡ, mặt sau là mấy hàng chữ rồng bay phượng múa của Thẩm Hi: “21/11/2018, chương 3, phần 3: Kỳ tích trong sa mạc – Isarel.” Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ ghi chép về hệ thống tưới tiêu khép kín hiện đại và các biện pháp khác: “ngày nay, lượng nước biển Isarel khử mặn đã lên tới 400 triệu mét khối, giá 0. 5 đô la Mỹ mỗi mét khối…”

Hạ Cửu Gia lại nhặt lên một tấm bưu thiếp in hình núi Phú Sĩ, lật ra đằng sau, đọc thầm: “28/11/2018, chương 4 phần 2: Núi lửa – Núi Phú Sĩ Nhật Bản. Tổng cộng từng phun trào 18 lần, lần phun trào gần đây nhất ở năm 1707…”

Cậu ném bưu thiếp xuống, hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Lịch trình du lịch.” Thẩm Hi đáp, “Tương lai chúng ta sẽ đến ngắm nhìn từng nơi một. Vừa đi vừa nhớ lại khung cảnh năm đó nghe thầy cô giảng bài – cậu ngồi trước tớ, tớ ngồi sau cậu, chúng ta cùng nhau học những kiến thức này. Tất cả địa điểm đều tìm được, thú vị biết bao. Khi đó có thể chúng ta 30 hoặc 40 tuổi, ta sẽ cảm thấy như ngồi máy thời gian mà quay lại lớp mười – thời điểm khi chúng ta mới quen.” Cả hai người đều có trí nhớ tốt, chắc chắn sẽ nhớ được những chuyện này.

“Cậu…” Hạ Cửu Gia cố gắng hạ thấp giọng, “Ai muốn đi xem từng nơi chứ? Đừng kéo tôi vào!”

Thẩm Hi quơ hai tay thu lại xấp bưu thiếp, bỏ vào hộc bàn, chống cằm nói: “Phải kéo cậu đi, kéo chặt không thôi.”

Ánh mắt Thẩm Hi như mãnh thú, kiên định chắc chắn, không giống như một thiếu niên 15 tuổi. Kiên định đến mức làm lòng người rung rinh. Loại tương lai thế này thật sự đánh động lòng người.

Đến tiết lịch sử, Thẩm Hi lại ghi chép từng sự kiện lịch sử của mỗi quốc gia, mỗi thành phố, còn bảo: “Nhóc Thịt Đông, tương lai chúng ta đi từ từ từng nơi, vừa đi vừa “học tập””.

Ngay cả giờ ngữ văn cũng thế!!!

Vì luận văn, thầy Dư yêu cầu mỗi tuần một lần, trước khi vào tiết ngữ văn, mỗi bạn học sẽ đọc một câu danh ngôn, cứ đọc nối tiếp, 10 phút lại hết một vòng. Tất cả danh ngôn mà Thẩm Hi chọn đều là lời tỏ tình!!!

Cậu vừa khẽ ấn hai bả vai Hạ Cửu Gia vừa nói: “Ừm… Tôi đã đi qua rất nhiều cây cầu, ngắm rất nhiều mây bay, nếm rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu một người ở độ tuổi đẹp nhất – Thẩm Tòng Văn.” Hoặc là: “Xe lửa tới lui, chứa rất nhiều người, có tốt có xấu, nhưng em thì không, em là đặc biệt – Cố Thành.”


(*Funfact: Thẩm Tòng Văn là một trong những nhà văn hiện đại vĩ đại, sánh ngang cùng Lỗ Tấn. Câu trên là viết về vợ ông – người con gái và cũng là nữ thần ông theo đuổi nhiều năm trời.)

So với những câu danh ngôn nghiêm túc phù hợp với đề thi đại học của người khác như “Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa áo mũ; lấy thời xưa làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương, có thể rõ cái được mất- Lý Thế Dân ” thì những câu Thẩm Hi chọn đều rất khác biệt.

Bạn học lớp 10-6 nhao nhao “Thẩm ca trâu bò”, “Thẩm ca lại thả thính”, “King of thính”! Còn Dư Trung Thiện tính cách phóng khoáng, không chấp nhất nhỏ nhặt, nên tùy ý Thẩm Hi.

Đến tiết Anh thì càng đủ loại mánh khóe trêu chọc, như hận không thể móc trái tim ra chứng minh, giờ giờ bày tỏ phút phút thả thính.

Thẩm Hi còn lập trình một phần mềm đơn giản, gửi riêng cho Hạ Cửu Gia. Hạ Cửu Gia từng nghe nói Thẩm Hi rất am hiểu ngôn ngữ lập trình vì đã học từ nhỏ. Ba Thẩm Hi là giáo sư, hướng nghiên cứu chính là trí tuệ nhân tạo, Thẩm Hi từ bé mưa dầm thấm đất, cũng xem như có năng lực.

Nói tóm lại, từ lúc bày tỏ xong là hoàn toàn không có tí tránh né ngại ngùng nào.

– —

Cuộc sống như thế kéo dài chừng một tháng, đến trước kì thi tháng, Hạ Cửu Gia rốt cuộc không thể nhịn được nữa!!! Thẩm Hi làm cậu không thể học tập thật giỏi! Mà cậu lại không có tiền đồ, thực sự không cách nào tập trung học được!!! Tệ hại!! Làm phân tâm!!

Vì vậy, Hạ Cửu Gia giận đùng đùng mà gọi Thẩm Hi đến vườn hoa nhỏ trường R tâm sự.

“Thẩm Hi”, Hạ Cửu Gia nói, “Có thể đừng quấn lấy tôi nữa được không??? Tôi không thích cậu được đâu.”

“À…” Thẩm Hi hỏi, “Nhóc Thịt Đông, chúng ta… thật sự… không thể thử một chút sao? Chỉ là thử một chút thôi. Có thể không hôn, không nắm tay gì cả, tất cả mọi sự đều theo ý muốn của cậu.”


“Không thể.”

“Tớ có chỗ nào không tốt?” Thẩm Hi luôn luôn tự luyến, lại nói tiếp: “Cậu nói ra một tiêu chuẩn, nếu tớ làm được thì chúng ta thử một chút, được không?”

“Không được.”

“…”

Thẩm Hi vẫn nói: “Vậy tớ tiếp tục quấn lấy cậu.”

Hạ Cửu Gia liền đáp: “Vậy tôi liền mách thầy.”

“….”

Hạ Cửu Gia không nghĩ tới Thẩm Hi lại chuyển đổi phương hướng. Cậu nói: “Nhóc Thịt Đông, lùi một bước đi. Dù tớ không tiếp tục thì cũng không từ bỏ được. Vì vậy, cậu cho một điều kiện, nếu tớ làm được thì chúng ta thử xem. Chỉ cần nói một điều kiện, tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa.”

Hạ Cửu Gia vẫn kiên định từ chối, nhưng Thẩm Hi quả thực phiền muốn chết. Cậu kiên trì muốn Hạ Cửu Gia “đề ra điều kiện”, chỉ cần nói, cậu sẽ ngoan, không nói cậu sẽ không ngoan – tiếp tục tình trạng bây giờ, kiên trì theo đuổi, nỗ lực bền bỉ, cho đến ngày thành công mới ngừng.

Kỳ thi tháng sắp tới, Hạ Cửu Gia thực sự bị người dây dưa đến phiền lòng, cuối cùng vì để cho Thẩm Hi chấm dứt hoàn toàn, cậu đáp ứng: “Được, tôi sẽ ra một điều kiện.”

“Nói đi.” Hai mắt Thẩm Hi sáng lên.

Hạ Cửu Gia nói ra một chuyện mà ngay cả mình cũng cho là bất khả thi: “Cậu thi được hạng nhất toàn khối.”

Thẩm Hi hỏi ngược lại: “Thi được hạng nhất toàn khối???”

“Ừ, khi nào cậu thi được hạng nhất thì tôi sẽ đồng ý “thử xem”.”


Thẩm Hi nói: “Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

“Quân tử nhất ngôn?” Thẩm Hi còn học theo tiểu thuyết võ hiệp.

Hạ Cửu Gia nói: “Không cần lo lắng, tôi nói là làm.”

“Được!” Ý chí chiến đấu của Thẩm Hi sôi sục lên, “Cứ như vậy đi. Trước khi đạt được hạng nhất, tớ sẽ không gửi thư tình, cũng không bày tỏ với cậu nữa. Sẽ giữ một khoảng cách, xa xa nhìn cậu. Nhưng ngày mà tớ thi được hạng nhất, cậu nhất định phải đồng ý “thử một chút”.”

Hạ Cửu Gia đáp: “Được.”

“Kỳ hạn?”

“Trong ba năm cấp ba, bao gồm kì thi đại học.”

“Ok.” Thẩm Hi sải bước phóng khoáng rời đi.

Hạ Cửu Gia cau mày. Dễ dụ thế à??? Hạ Cửu Gia rất rõ ràng Thẩm Hi không có khả năng lấy được hạng nhất. Trong kỳ thi giữa kỳ, cậu chính là tiêu điểm nổi bần bật toàn khối, khoảng cách 23 điểm lẽ nào dễ dàng bị san bằng???

Suy nghĩ của Hạ Cửu Gia là thế này: Thứ nhất, đây là một trận đánh cược không thể nào thua. Cậu có mười phần tự tin với điểm số của mình, chắc chắn sẽ không chắp tay nhường hạng nhất cho người khác. Thẩm Hi không làm được sẽ dần dần từ bỏ. Thứ hai, điều kiện có thể ép cậu tiếp tục cố gắng học tập. Lỡ như làm mất hạng nhất thì phải thay bằng thân mình, kết quả đáng sợ này sẽ giúp cậu mạnh mẽ hơn. Thứ ba, điều này cũng tốt cho Thẩm Hi. Mặc dù không có tình yêu nhưng lại thu hoạch được điểm số, cuối cùng cũng không đến nỗi thảm. Như vậy, tương lai Thẩm Hi hồi tưởng lại đoạn thời gian này cũng sẽ cảm thấy không hoang phí cuộc đời, cũng sẽ không oán hận tuổi trẻ quá lông bông – ít nhất, vẫn có cố gắng học tập. Mình cũng không bị xem là “tạo nghiệt”.

Perfect.

======

Editor”s note: ông bà ta nói quả không sai, đẹp trai không bằng chai mặt:v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.