Người Cá Ở Biển Forever

Chương 5: Alroy ! Là đàn ông thì tới đây quyết đấu một cách công khai đi !


Đọc truyện Người Cá Ở Biển Forever – Chương 5: Alroy ! Là đàn ông thì tới đây quyết đấu một cách công khai đi !

Đi từ biển Single đến biển Forever, dù trên đường không gặp chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải mất khoảng 20 ngày, mà dưới sự cố gắng của Velen và các đồng nghiệp — không hề mong đến nơi sớm, cả hành trình thành công đi mất nửa tháng — tiếc là, trong nửa tháng này, bọn họ vẫn không thuyết phục nhóc Dylan đổi ý được.

Có lẽ là con cá ngừ Cali kia đã để lại ấn tượng quá sâu đậm với nhóc, hảo cảm về biển Forever của Dylan không thể suy suyển.

Cuối cùng, những con người ấy không thể làm gì khác chỉ đành bỏ mấy lời khuyên vô dụng ấy đi.

“Lúc tưởng tượng thì cái gì chẳng đẹp đẽ, có lẽ để cho nhóc ấy tận mắt thấy biển Forever — và cả Alroy — thì nhóc ấy sẽ tự đổi ý thôi.”

Ôm ý nghĩ như thế, Velen và các đồng nghiệp tiến vào chặng cuối của hành trình.

Lúc tới biển Forever là vào giữa trưa.

Hôm đó trời quang mây tạnh, gió biển ẩm ướt phả vào mang theo tiết trời ấm áp, trên cao mặt trời tỏa sáng giữa bầu trời. Bọt biển lăn tăn phản quang làm mọi người trên thuyền phải đeo kính râm, trong tầm mắt mờ mờ, một đảo nhỏ bị mây đen bao phủ đã xuất hiện.

“Kia là gì vậy?” Đồng nghiệp chỉ vào trên trú đảo — một bóng đen kỳ lạ đang chuyển động: “Tôi có dự cảm xấu lắm.”

Velen cũng có dự cảm xấu im lặng. Anh cảm thấy mình nghe thấy cái gì đó — thanh âm đó lẫn với gió biển, đứt quãng, lúc cao lúc thấp, được lặp lại một cách cố định.

“Hửm?” cạnh thuyền bất ngờ thốt lên.


Đó là Dylan mới nổi lên khỏi mặt nước. Mặt biển phản quang quá chói làm mắt của nhóc díp lại, nhưng thay vì chìm lại xuống biển, có vẻ nhóc muốn nói chuyện với Velen.

“Đắng trước có “tiếng hát” của mọi người đấy, phát ra từ đảo đằng kia kìa.” Dylan nói với nghiên cứu viên của mình.

Đó là tên mà Dylan đặt cho tiếng người cá được cài trong máy tính. Ý của nhóc rất rõ ràng: người trên đảo đằng trước đang phát ra âm tần của người cá.

Tác dụng của trú đảo, và cả công việc cơ bản của nghiên cứu viên trên đảo, lúc ở biển Single Velen cũng từng giải thích cho Dylan. Thấy vẻ mặt bất ngờ của nhóc con, Velen cười: “Công việc của nghiên cứu viên ở đây cũng giống việc của chúng ta ở biển Single …”

“Không!” Dylan nhanh chóng phủ định, “Mọi người chưa bao giờ hát với tôi như thế.”

Thấy dáng vẻ chắc chắn của nhóc, Velen cũng hơi thắc mắc: “Tại sao? Bọn họ đang hát gì vậy?”

Thuyền còn cách trú đảo một khoảng, thính lực của con người không thể phân biệt được giọng hát đằng trước; nhưng khoảng cách này lại chẳng là gì với người cá.

Nhóc con nhướn mày, dùng âm lượng chỉ có Velen nghe thấy hát lại. Có vẻ nhóc không vui vẻ lắm, lúc nhìn về phía trú đảo cũng hơi đề phòng.

Việc phiên dịch lại rất nhanh, nhìn kết quả, Velen thở dài thườn thượt.

“Chuyện gì vậy?” đồng nghiệp thấy có chuyện hỏi thăm.

Velen bất lực đưa laptop cho đối phương, ý bảo anh ta nhìn câu ở trên màn hình.

“Alroy! Là đàn ông thì tới đây quyết đấu một cách công khai đi!”

Sự câm lặng tràn ra theo câu nói này. Dylan vẫn đang đợi mấy nghiên cứu viên giải thích, mà tất cả mọi người trên thuyền chỉ muốn quay đầu đi ngay.

Song, lúc đang suy nghĩ cách giải quyết, radio trên thuyền vang lên, đối phương là nghiên cứu viên của biển Forever đã nhìn thấy thuyền.

“Xin lỗi, tình hình bên tôi giờ hơi loạn.” âm thanh của đối phương rất chán nản: “Như mọi người đã thấy đấy, Alroy lại bảo đàn chim kéo đến — sau đó là giáo sư Nolan phát điên … Ây! Sao chưa có ai đi đón giáo sư về thế?! … Ổng thích tắm phân chim thì cho ổng tự tắm đi! Mang laptop của ổng về! … Ặc, anh còn nghe không? Đàn chim chắc là còn ở đây mấy chục phút nữa, đợi bọn nó bay đi là mọi người cập bến được rồi.”

“ … Rõ.”

Sự bất hạnh của đồng nghiệp làm mọi người trên thuyền thấy đồng cảm vô cùng, đồng thời càng thêm kiên định với quyết tâm rời khỏi biển Forever.


Không biết có phải vì việc vị giáo sư Nolan kia khích tướng không, thời gian bầy chim tàn sát lâu hơn dự tính rất nhiều, nửa tiếng sau, thuyền của Velen mới được cập bến ( Dylan dừng lại cách đảo một khoảng khá xa, còn từ chối tới gần đảo)

Đường từ bến tàu đến nhà chính là một cơn ác mộng, mà công trình kiến trúc ở đây cũng không khá khẩm hơn mấy.

Thanh niên cười hềnh hệch khi nhìn thấy hình của người cá nhỏ ở hội thảo, giờ đã trở thành nghiên cứu viên ở trên đảo lâu nhất. Thằng nhóc đáng thương còn chưa kịp đợi cơ hội thay ca, giờ người ngợm như một vị cao tăng thoát tục vậy.

“Dù tôi rất muốn nói chào mừng mọi người đến biển Forever, nhưng mọi người cũng thấy tình hình như nào rồi đấy.” anh ta với giọng điệu bình tĩnh chào mừng những vị khách: “Trước khi Alroy nghĩ ra kế gì mới để hành hạ chúng ta, mong mọi người thuận buồm xuôi gió.”

Thái độ thành khẩn làm Velen và mọi người mềm lòng, bọn họ cũng không định làm như đã bàn trước khi lên đảo là kiên quyết nói với đối phương: “Chúng tôi thấy ở đây loạn quá, chuẩn bị xong đồ tiếp liệu là chúng tôi đi ngay.”; mà trái lại, họ bảy tỏ nguyện vọng ở lại một tí: “Nhiệm vụ của chúng tôi là đi theo Dylan, nhóc ấy muốn ở đây bao lâu, chúng tôi cũng sẽ ở bấy lâu.”

“Á! Nhóc Dylan!” hai mắt thanh niên như haicái đèn pha, nhiệt tình nói: “Dạo này nhóc ấy khỏe không? Tin nhắn mọi người gửi lần trước không có ảnh chụp, tiện đây, cho tôi đi gặp nhóc ấy một lần được không?”

“Ặc.” Velen hết hồn trước sự nhiệt tình bất ngờ của cậu ta: “Xin lỗi, nhóc ấy không muốn đến đây.”

“Không sao! Tôi có thể tự đi!” thanh nhiên thình lình cao giọng: “Wendy, Coase! Chuẩn bị thuyền nhỏ đi! Chúng ta đi chào hỏi vị khách đáng yêu nào!”

Như nước lạnh đổ vào dầu sôi, nhân viên ở biển Forever như cái nồi sôi trào. Quen hay không quen cũng xông đến, gương mặt nào cũng là sự hưng phấn và háo hức: “Đi chung đi! Chúng ta phải đi hết chứ!”

Cảnh tượng như thế làm Velen thấy thật khủng bố.

Anh không kìm được lùi lại, muốn thoát khỏi những ánh mắt sáng lấp lánh ấy. Nhưng cuộc đào thoát của anh không hề thành công — một cơ thể ướt sũng chặn mất đường chạy của anh.

Nhìn là biết vừa tồng ngồng chạy ra từ nhà tắm, người quấn mỗi cái khăn che ch!m, đầu vẫn còn đầy bọt. Gã nheo mắt rống: “Các vị khách đâu cả rồi? Bé yêu ở biển Single tới rồi sao?”


“Chỗ này hết thuốc chữa rồi!” đồng nghiệp bên cạnh Velen bị đám người cuồng nhiệt xô đẩy phát khóc: “Cả người cá lẫn người đều hết thuốc chữa rồi!”

May là, tình cảnh hỗn loạn cũng không duy trì lâu.

Lý do không phải vì nhân viên trên đảo nhờ ra mình đã trải qua sự giaó dục của xã hội văn mình, mà là vì lãnh chúa xấu tính của biển Forever: Alroy sai đợt chim biển thứ hai đến.

“Gã không thể làm thế được!” tiếng than vãn ngút trời: “Hôm nay có một lần rồi mà!”

“Tên khốn kia!” người đàn ông tồng ngồng đằng sau Velen vung nắm đấm: “Gã tưởng làm thế ta sẽ chịu thua sao!”

“Ông ngậm mồm vào!” “Chắc chắn là gã trả thù cái chuyện khích đểu vừa nãy!” “Đừng ai để giáo sư cướp được laptop!”

Những tiếng hét to nổ ra liên tục, bầy người bao chặt mấy người Velen tản ra, trở lại công việc của mình.

Alroy điều khiển bầy chim bằng sóng siêu âm, nghiên cứu viên trên đảo cần phải ghi chép và phân tích lại những lần bị “Đàn chim tập kích”.

Những nghiên cứu viên ấy trong lúc làm việc rất tỉnh táo và chuyên nghiệp, khiến cho trò cười vừa nãy như ảo giác vậy.

“Xin lỗi.” thanh niên tiếp đón bọn họ ngượng ngùng nói: “Chỉ là do lâu rồi bọn tôi không gặp người cá “bình thường” thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.