Đọc truyện Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!! – Chương 99: Nhà Giàu Mới Nổi Tinh Tinh!
Edit: Mẫn
“Ai, cái bao đựng phân bón dừa của tôi tại sao biến đâu mất rồi?” Người trồng dừa trên bãi biển kinh ngạc hỏi đồng bạn của mình khi bao phân u-rê đột nhiên biến mất như tan vào hư không.
“Có thể là bị gió biển thổi bay đi mất rồi.” Ánh mắt của đồng bạn trôi về phía xa, “Dù sao thì cũng không phải thứ gì đáng giá, nhà tôi còn có một mớ, khi nào về sẽ cho cậu hai cân.”
Hai người nông dân trồng dừa vừa đi ra khỏi vườn dừa vừa nói chuyện.
Lộ Tinh trốn một bên ở đằng sau một gò đất nhỏ trong tay cầm chắc một cái túi da rắn, lén thò ra nửa cái đầu.
Thấy hai người kia đã rời đi, Lộ Tinh xách theo cái túi chạy nhanh đến bên bờ biển, nhảy vào trong biển, biến mất không thấy tung tích.
Phòng nhìn ra biển.
Phó Thâm vừa rồi mới đi mua một ít trái cây, bởi vì lúc đi ra ngoài thì Lộ Tinh đang nghỉ trưa nên Phó Thâm cũng không kêu cậu dậy mà tự mình đi mua.
“Tinh Tinh còn chưa dậy sao?” Phó Thâm tìm hết cả phòng khách cũng chưa tìm ra được bóng dáng của Lộ Tinh, đoán chắc là tiểu gia hỏa này còn ăn vạ trên giường không chịu dậy.
“Tiểu thiếu gia còn đang nghỉ ngơi.” Dì giúp việc vừa rồi dọn dẹp trong bếp, đích thực vẫn luôn chưa từng thấy Lộ Tinh đi xuống lầu.
Một giỏ trái cây mới mua về, mỗi loại Phó Thâm đều lấy ra một ít rửa sạch sẽ, tính toán chút nữa đem lên cho Lộ Tinh ăn, thuận tiện gọi cậu dậy.
Phó Thâm bưng trái cây lên lầu, đi vào phòng ngủ nhưng lại không có bóng dáng của Lộ Tinh trên giường.
Phó Thâm đặt đồ vật trên tay xuống, nhìn cả phòng ngủ một lần, nhưng vẫn không nhìn Lộ Tinh đâu.
Tất cả mọi người rất nhanh đều bị kinh động, bắt đầu ở khắp nơi trong nhà tìm kiếm Lộ Tinh.
Lại nhớ đến gần đây Lộ Tinh có vài hành động khác thường, Phó Thâm liền hoảng sợ.
Cùng lúc đó, dưới đáy biển sâu.
Trở lại nơi ở ngày trước, Lộ Tinh ngựa quen đường cũ mà bơi qua khe hở giữa đá ngầm và các rạn san hô dưới đáy biển.
Những khe hở đó, Lộ Tinh không nhớ đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, trong khoảng thời gian cậu rời đi các loài sống trong những rạn san hô dường như sinh trưởng càng thêm dày đặc.
Không ít tôm và cua biển khi thấy Lộ Tinh thì liền núp vào, sợ bị Lộ Tinh phát hiện rồi ăn luôn nó.
Hiển nhiên Lộ Tinh một lần nữa xuất hiện tại vùng biển này cũng không phải vì ăn bọn nó.
Lộ Tinh không ngừng bơi về phía trước, khoảng cách với bờ biển càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng sâu.
Lộ Tinh bơi phía trước, sau lưng còn có một đàn cá nhỏ bơi theo cậu, giống như một đám đàn em của Lộ Tinh.
Càng đi xuống sâu, nhiệt độ trong nước càng giảm, ánh sáng cùng tầm nhìn cũng càng ngày càng yếu, còn may Lộ Tinh là người cá biển sâu, bóng tối và lạnh giá đối với cậu mà nói đều không phải vấn đề.
Mặc dù ở dưới đáy biển duỗi tay không thấy năm ngón, Lộ Tinh vẫn có thể phân biệt phương hướng và những thứ trước mắt như cũ.
Tuy nhiên những con cá nhỏ đi theo Lộ Tinh thì chịu không nổi cái lạnh thấu xương ở dưới đáy biển sâu, đây không phải nơi chúng nó có thể sống.
Chẳng bao lâu, đằng sau Lộ Tinh không hề có con cá nhỏ nào nữa, mà là một ít loài cá biển sâu lớn có diện mạo nguyên thủy.
Lộ Tinh không sợ những con cá lớn này, bởi vì những con cá lớn này sẽ không làm hại cậu, ngược lại tụi nó rất thích Lộ Tinh, thời điểm Lộ Tinh còn sống dưới biển bọn họ còn cùng chơi với nhau.
Đuôi cá lưu loát động đậy làm cho tốc độ bơi nhanh lên, Lộ Tinh linh hoạt tiếp tục lặn xuống, cậu không phải bơi lang thang không mục tiêu, mà là có mục đích.
Chẳng bao lâu sau thì một cái hang động đá xuất hiện trước mặt Lộ Tinh, cửa động đủ rộng để Lộ Tinh có thể tự do ra vào, nhưng càng đi vào bên trong thì cửa động càng hẹp lại.
Còn may Lộ Tinh có dáng người nhỏ gầy, có thể dễ dàng đi vào bên trong.
Cái hang động dưới biển sâu này rất kì lạ, bên trong chứa đủ loại đồ vật, cơ hồ có thể chiếm tận phân nửa không gian trong hang.
Ở dưới góc bên trái của hang, có một khối đá mặt phẳng, giống như là một cái giường vậy.
Thực ra đây là nơi Lộ Tinh từng sinh sống ở dưới biển sâu, cũng xem như nhà nhỏ của cậu.
Trong nhà nhỏ của Lộ Tinh, những chiếc bình sứ với hoa văn tinh xảo được xếp ngay ngắn với nhau, một số chiếc bình còn chứa đầy những thứ nặng nề và ố vàng mà Lộ Tinh nhặt được từ những tàu thuyền bị chìm.
Ngoài những chiếc bình này ra còn có một số chiếc vòng lớn nhỏ màu xanh lục.
Mấy thứ đó đều là do trước kia Lộ Tinh buồn chán nên cùng các bạn bè chơi đùa dưới biển sâu nhặt về.
Vùng biển sâu này có rất nhiều đồ vật kì kì quái quái, nhưng Lộ Tinh chỉ chọn những đồ vật đẹp mắt và đồ vật cậu thích, đem về chất thành đống trong hang động.
Nghe nói Lộ Tinh có đam mê sưu tầm, nếu không thì đồ đạc trong phòng cậu cũng không thể chất thành một ngọn núi nhỏ như thế được.
Lộ Tinh thật sự rất vui mừng vì hang động của chính mình không bị các động vật biển khác chiếm đoạt.
Lộ Tinh không dám chậm trễ, cậu mở túi da rắn ra rồi bắt đầu lấy đồ vật nhét vào trong túi.
Thật ra Lộ Tinh cũng không biết rõ mấy thứ này có thể đổi được cái gọi là “Tiền” mà Phó Thâm nói rất quan trọng hay không, cậu chỉ muốn giúp cho Phó Thâm, chẳng ngại bỏ ra chút sức lực này.
Hơn nữa Lộ Tinh có nhớ rõ khi đi thăm quan tầng hầm của Phó Thâm, trong đó có rất nhiều chai, lọ và bình giống thế này.
Phó Thâm đem chúng cẩn thận đặt lên, rõ ràng là rất thích, đưa mấy thứ này cho Phó Thâm, sẽ làm cho Phó Thâm vui vẻ, Lộ Tinh cũng sẽ rất hài lòng.
Dù sao bản thân cậu về sau không ở lại đây nữa, để mấy thứ này lại chỗ này cũng vô dụng.
Lòng Lộ Tinh tràn đầy sự vui vẻ, cái túi cũng nhanh chóng bị nhét đầy.
Lộ Tinh lựa chọn đem theo chiếc túi này là vì nghĩ nó đủ lớn, nhưng lại không ngờ tới, vẫn là không thể nào mang đi hết toàn bộ những thứ này.
Lộ Tinh vò đầu bức tóc suy nghĩ cách đối phó.
Trong lúc vô tình, Lộ Tinh nhìn đến chiếc vòng tay nhỏ màu xanh lam ở bên bức tường đá.
Đây là món đồ yêu thích nhất của Lộ Tinh, bởi vì các bạn bè đã nói với Lộ Tinh rằng màu của chiếc vòng tay này giống như với màu mắt của cậu.
Đó là lần đầu tiên Lộ Tinh biết mắt của mình có hình dáng như thế nào.
Thứ này Lộ Tinh nhất định phải lấy đi.
Lộ Tinh đeo vòng tay nhỏ lên trên cổ tay để tránh bị rơi mất.
Lộ Tinh ở trong hang nghĩ cách, nghĩ tới nghĩ lui, đúng lúc này thì một còn cá voi xanh bơi qua, Lộ Tinh liền nghĩ ra biện pháp.
Cá voi xanh rất vui lòng giúp Lộ Tinh vận chuyển mấy thứ này.
Một ngụm liền đem Lộ Tinh cùng toàn bộ các đồ vật nhỏ ăn vào trong miệng.
Đối với Lộ Tinh mà muốn dọn đống đồ này thì có khi phải dùng sức lực từ khi còn uống sữa tới giờ, còn với cá voi xanh thì quả thực là chín trâu mất một sợi lông(*).
(*): Thành ngữ “Cửu Ngưu Nhất Mao” – 九牛一毛 (jiǔ Niu Yi mao), có nghĩa là “chín con trâu chỉ mất một sợi lông”, được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể.
Nó tương tự với thành ngữ tiếng Anh “một giọt nước trong cái xô” (a drop in the bucket) hay câu “muối bỏ bể” của Việt Nam.
Lộ Tinh ở phía trước dẫn đường, cùng cá voi xanh ở phía sau bơi trở về.
Cậu không biết rõ ràng chính mình đã đi ra ngoài bao lâu nên Lộ Tinh chỉ có thể nhanh chóng trở lại.
Sợ Phó Thâm lo lắng.
Lộ Tinh không dám nói cho anh về chuyện mình về biển sâu.
Trên đường trở về, Lộ Tinh còn bắt được thêm vài con tôm hùm to hơn đầu mình.
Vùng biển cạn, cá voi xanh không thể đi bởi vì sẽ dễ bị mắc cạn.
Cá voi xanh đưa Lộ Tinh với các món đồ của cậu đến vị trí mà khả năng của nó cho phép, cũng may khoảng cách của chỗ này với bờ biển không phải xa lắm.
Lộ Tinh tính toán khiêng đồ về bờ, bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen nên cậu không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.
Cá voi xanh há miệng phun ra những đồ vật của Lộ Tinh.
Đồ đạc rất nhiều, Lộ Tinh đoán rằng sẽ phải chạy tới chạy lui bảy tám lần mới có thể dọn hết chúng đi.
Lộ Tinh trước tiên xử lý một bảo tải có các chai lọ chứa đầy nước, phi thường cố hết để cầm lên.
Lộ Tinh liều mạng cầm túi đi về phía bờ biển, mệt đến chết khiếp.
Đột nhiên Lộ Tinh cảm thấy cái túi kia nhẹ đi, cậu còn đang thắc mắc thì một vài con cá voi xanh ngoi đầu từ trong biển lên, giúp mang túi của Lộ Tinh vào bờ.
Lộ Tinh giơ giơ cái đuôi về hướng chúng nó như tỏ lòng biết ơn.
Dưới sự giúp đỡ của các chú cá voi xanh thì những đồ đạc của Lộ Tinh nhanh chóng được đưa vào bờ, rồi bị cậu giấu vào một góc khuất.
Lộ Tinh trở lại trong biển, cá voi xanh vẫn còn chưa đi.
Lộ Tinh bơi vòng quanh nó vài vòng, còn hôn hôn nó.
Cá voi xanh phun lên một chùm tia nước vừa cao vừa lớn sau đó tạm biệt Lộ Tinh quay về biển cả.
Trở lại bờ biển rồi thấy đổi về hình dạng con người, Lộ Tinh đem đồ vật giấu đi, mặc tốt lại quần áo, xách theo mấy con tôm bự về nhà.
Lộ Tinh thực ra là một tên ngốc mù đường, cũng còn may cậu biết mình không biết đường đi nên thời điểm ra ngoài cậu đều đặc biệt chú ý đến đường về.
Đi theo con đường trong trí nhớ, Lộ Tinh thuận lợi trở về căn phòng hướng ra biển.
Cửa đã bị khoá chặt, lúc đi là cậu lẻn ra ngoài khi cửa không khóa vậy nên giờ chỉ còn cách gõ cửa, chờ dì đi ra mở của cho cậu.
Một lát sau, ngoài sân vàng lên tiếng bước chân đầy vội vàng.
Cửa bị mở ra, dì vừa nhìn thấy là Lộ Tinh thì liền kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Tiểu thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi! Phó thiếu tìm ngài gần nhiễm phát điên rồi!”
Dì giúp việc vội dẫn Lộ Tinh vào trong nhà, ngày sau đó lập tức gọi điện báo tin cho Phó Thâm còn đang đi tìm Lộ Tinh ở bên ngoài.
Lộ Tinh ôm chặt mấy con tôm lớn đứng trong phòng khách tựa như một đứa bé đã làm sai chuyện gì.
Nghe dì giúp việc miêu tả, Phó Thâm từ buổi chiều cậu biến mất đến hiện tại vẫn luôn đi tìm cậu, sốt ruột, tức giận,….!Lộ Tinh vừa nghĩ đến thì liền sợ hãi, sợ hãi Phó Thâm sẽ sinh khí hoặc tức giận với cậu.
Phó Thâm phong trần mệt mỏi trở về, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi.
“Chồng……” Lộ Tinh vừa mới mở miệng thì Phó Thâm đã mạnh mẽ ôm lấy đứa bé phạm lỗi vào trong lòng ngực.
Lộ Tinh có thể cảm nhận được Phó Thâm hiện tại đang phát run, Phó Thâm đang sợ………
Phó Thâm không nói gì, hơi thở dồn dập của anh vây lấy Lộ Tinh, che đi tất cả âm thanh xung quanh.
Tôm trong tay Lộ Tinh rơi xuống đất, cậu thủ mình lại trong lòng ngực của Phó Thâm, muốn Phó Thâm cảm thấy rằng mình vẫn còn tồn tại, để Phó Thâm đừng sợ nữa.
Thật lâu sau đó, rốt cuộc Phó Thâm cũng chịu lên tiếng, không có ý trách cứ, mà chỉ có sự vui sướng khi mất mà lại tìm được cùng thất thố.
“Lần sau về lại trong biển, nhớ rõ phải nói cho anh, nếu không anh sẽ lo lắng…….”
Trong một giây, hạnh phúc và áy náy cùng nảy lên trong lòng của Lộ Tinh, rõ ràng không có bị ai trách cứ, nhưng Lộ Tinh lại rất muốn khóc.
“Chông ơi Tình Tình sẽ không như vậy nữa.” Lộ Tinh ôm lấy eo của Phó Thâm, “Tinh Tinh làm anh lo lắng.”
Cảm giác chân thực ở trong lòng ngực khiến cho Phó Thâm không để trong lòng những mệt nhọc khi đi tìm kiếm Lộ Tinh, anh sao có thể nào nhẫn tâm mà đi trách cứ người yêu nhỏ anh sủng ái trong lòng bàn tay được.
Hết thảy đã ổn, dì giúp việc cười rồi nhặt lên những con tôm lớn mà Lộ Tinh mang về, nói là phải món phô mai hấp tôm hùm mà Lộ Tinh thích cho cậu ăn, tiếp theo thì lại đi vào phòng bếp bận rộn làm đồ ăn.
Sô pha trong phòng khách, Lộ Tinh ngồi vững trên người Phó Thâm làm nũng.
Lộ Tinh che mắt Phó Thâm hết lần này đến lần khác trên mặt là biêud tình muốn chơi xấu.
Phó Thâm bắt lấy cái tay đang giở trò của Lộ Tinh, thế nhưng lại bắt Trưng một cái gì đó vừa cứng vừa lạnh.
Lấy cái tay đang che mắt xuống, Phó Thâm nhìn nhìn lại tay Lộ Tinh, sau đó liền sửng sốt.
Phó Thâm tuy không tinh thông về ngọc thạch cổ, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Xúc cảm, màu sắc, tiếng vang.
Phó Thâm tiến hành phân biệt cái vòng tay đột nhiên xuất hiện trên cổ tay Lộ Tinh.
Phó Thâm bước đầu kết luận đây hẳn là đồ thật.
“Cái này từ đâu mà em có vậy Tinh Tinh?”
“Tinh Tinh nhặt được ở trong biển á.” Lộ Tinh giơ tay lên, nhìn vào trong mắt Phó Thâm, cậu cảm thấy rằng Phó Thâm nhất định sẽ thích cái vòng nhỏ này.
Lộ Tinh lập tức muốn lấy xuống cho Phó Thâm, nhưng đây lại là ngoạn vật đeo lên thì dễ tháo xuống lại khó, giờ phút này cứ dính trên tay Lộ Tinh không chịu cho cậu cởi ra.
“Ác hoắc~” Vẻ mặt Lộ Tinh đầy ngượng ngùng, “Còn muốn lấy xuống đưa cho chồng.”
“Đừng lấy xuống.” Phó Thâm nhìn đứa trẻ ngốc, cầm lấy cái tay đã đỏ lên, “Cứ để như vậy đi, rất đẹp, cùng màu sắc với đôi mắt của em.”
Phó Thâm cũng nói như vậy, Lộ Tinh lại càng thêm vui vẻ.
“Chồng ơi, cái này có thể đổi lấy tiền sao?” Ánh mắt Lộ Tinh đột nhiên sáng hẳn lên, rốt cuộc đây chính là vấn đề khiến cho cậu cực cực khổ khổ quay về biển lấy mấy thứ kia, liệu có thể giúp cho Phó Thâm không bị phá sản không.
“Em từ khi nào đã biến thành một đứa bé ham tiền?” Phó Thâm chê cười Lộ Tinh, nói tiếp, “Cái này tất nhiên là sẽ đổi được tiền, hơn nữa còn là rất nhiều.”
Phó Thâm nhớ rõ hai năm trước có một chiếc vòng tay màu xanh lam được bán đấu giá với giá trên trời, hơn một trăm triệu.
Chiếc vòng của Lộ Tinh có màu sắc tốt, tính chất lại càng tốt, giá cả chắc chắn phải trên mức này.
Lộ Tinh cũng thật sự không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện nhặt một chiếc vòng, thế mà lại có thể trở thành một con cá bộc phát.
_________________________________________
#Mẫn: Do dạo này thầy cô bắt buộc lấy điểm thường xuyên trước Tết nên hôm thứ 7 tui mới có thời gian Edit, mong mọi người thông cảm và góp ý cho em nhiều hơn ạ (◍•ᴗ•◍)❤