Đọc truyện Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!! – Chương 109: Đừng Sợ Không Đau
Editor: Đậu
“Đang còn nhiều đừng ăn vội”.
Lộ Tinh nuốt từng miếng bít tết, Phó Thâm sợ cậu nghẹn, vội vàng đút cho cậu ngụm sữa.
Một cái xúc xích nướng là có thể làm cho Lộ Tinh thèm đến mức không chịu nổi*.
Phó Thâm đoán chừng chắc tên nhóc này ở trong biển cũng không ăn cái gì.
*Chỗ này là thèm tinh trùng lên não mà tui chẳng thấy hợp gì hết nên để như này nha.
“A~”.
Lộ Tinh gắp một miếng thịt bò lên, đưa đến bên miệng Phó Thâm, Phó Thâm cứ nhìn cậu ăn vẫn chưa đụng đũa: “Chồng ăn”.
Phó Thâm thuận theo há miệng, cho miếng thịt bò kia vào miệng nhai, Lộ Tinh thấy anh ăn mới yên tâm ăn tiếp.
“Sau này nếu bị cướp thì để người ta cướp, đừng tranh chấp cùng mấy người đó, ngày đó nếu không phải anh kịp thời chạy đến, thì em đã bị thương rồi”.
Phó Thâm nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Lộ Tinh, vuốt ve cái vòng tay kết cấu ấm áp kia.
“Không”.
Lộ Tinh nghiêm mặt lắc đầu: “Tinh Tinh thích cái này, chồng cũng thích, không thể cho người khác”.
Lộ Tinh vừa đưa miếng thịt vào miệng vừa giải thích.
Sáng sớm nay thức dậy, phát hiện cái vòng nhỏ của mình đã trở lại, khiến Lộ Tinh vui mừng quá đỗi, ôm lấy Phó Thâm vừa hôn vừa gặm, người không biết chuyện kiểu gì cũng tưởng cậu là người ham mê của cải, thấy tiền liền sáng mắt ra.
“Chồng ơi, sao anh không ăn?” Lộ Tinh ngồi đây đã ăn sắp no rồi, nhưng không thấy Phó Thâm động đũa một lần, lần duy nhất ăn gì đó, cũng là cậu tự tay đút.
“Anh nhìn em ăn là được rồi, anh không đói”.
Tay trái Phó Thâm đút vào túi quần, tay phải vuốt tóc Lộ Tinh.
“Tinh Tinh ăn có đẹp không?” Lộ Tinh tự luyến đến trước mặt Phó Thâm, đôi mắt trong veo sáng ngời, chớp chớp nhìn anh, giống như đang chờ Phó Thâm khen cậu.
“Đẹp lắm”.
Phó Thâm sao có thể không hiểu tâm tư Lộ Tinh chứ: “Chỉ là quá gầy”.
“Nếu có thêm tí thịt, thì sẽ càng đẹp hơn”.
Lộ Tinh nghe vậy, nhăn cái mặt hình như không có tẹo thịt nào của mình, quay về biển vài vòng, trái lại lại gầy đi một vòng.
“Thế thì Tinh Tinh ăn nhiều thịt hơn”.
Phó Thâm cười không nói lời nào, ánh mắt nhìn cậu không rời.
Sau bữa trưa, Hứa Viện gọi điện thoại tới, sáng sớm hôm nay Phó Thâm đã nhắn lại cho bà, nói Lộ Tinh về rồi.
Vốn Hứa Viện muốn gọi từ sáng, nhưng lúc đó Lộ Tinh còn đang ngủ, Phó Thâm và Hứa Viện không đành lòng quấy rầy cậu.
Phó Thâm nhét điện thoại cho Lộ Tinh, tự mình trở về thư phòng, nói là có một số việc phải làm.
Lộ Tinh cầm điện thoại ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Hứa Viện.
“Bột nhỏ lần sau mặc kệ có gặp phải chuyện gì, cũng không được tự mình chạy trốn, có biết nguy hiểm thế nào không?” Hứa Viện đau lòng nhìn đứa con trai nhỏ gầy gò, nhưng vẫn không quên dặn dò cậu vài câu.
“Mẹ ơi, Tinh Tinh biết sai rồi”.
Trong lòng Lộ Tinh cảm thấy lần này mình rời đi là đã làm sai, rời đi không nói một tiếng, Phó Thâm, Hứa Viện, thậm chí là cả nhà đều lo cho cậu.
“Không có lần sau nữa…”
“Bột nhỏ, sau này có xảy ra chuyện gì nhớ nói cho mẹ biết, nếu Phó Thâm bắt nạt con, càng phải nói cho mẹ biết, mẹ làm chỗ dựa cho con”.
“Vâng”.
Khóe miệng Lộ Tinh hiện ra hai cái hạt gạo đẹp mắt: “Nhưng chồng không có bắt nạt Tinh Tinh á”.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lộ Tinh, Hứa Viện không thể nào vui mừng hơn nữa.
“Đứa bé thế nào? Đã hai tháng rồi, đến lúc lộ bụng rồi”.
Nói đến đứa bé, Lộ Tinh lại cảm thấy ngại ngùng, lòng bàn tay trùm lên cái bụng nhô lên của mình.
“Đứa bé đang lớn”.
Lộ Tinh kề sát vào điện thoại, giọng điệu thần thần bí bí nói.
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi”.
Hứa Viện và Lộ Tinh trò chuyện xong, bà bảo Lộ Tinh đưa điện thoại cho dì, cũng dặn dò dì một phen.
Cuối cùng Hứa Viện phải bận việc nên miễn cưỡng cúp máy.
Lộ Tinh cầm điện thoại của Phó Thâm, nghĩ có thể gọi cho Ôn Ngôn, em bé của Ôn Ngôn đã gần 7 tháng.
Vừa nhập ba số trên bàn phím, điện thoại của Phó Thâm đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Là tin nhắn wechat Trần Bình gửi Phó Thâm.
Nói thật, Lộ Tinh không thích Trần Bình lắm, bởi vì mỗi lần Trần Bình tìm Phó Thâm, Phó Thâm sẽ rất bận rộn, rất mệt mỏi.
Có điều Lộ Tinh hiểu chuyện, biết những thứ này đều là những vấn đề liên quan đến công việc của Phó Thâm.
Lộ Tinh không gọi điện cho Ôn Ngôn nữa, mà cầm điện thoại đi tìm Phó Thâm, không thể làm trì hoãn công việc của Phó Thâm.
Lên tầng, Lộ Tinh đẩy cửa thư phòng rồi nhảy vào.
“Chồng ơi, điện thoại của anh”.
Lộ Tinh nói rồi lắc điện thoại của Phó Thâm.
Kết quả Phó Thâm giống như bị dọa vỡ mật, hoảng sợ quét đồ trên bàn vào ngăn kéo.
“Tinh Tinh, nói chuyện với mẹ xong rồi à”.
Phó Thâm cười, theo bản năng đưa tay trái ra sau.
Ánh mắt Lộ Tinh rất tốt, chút động tác nhỏ này của Lộ Tinh, không thể thoát khỏi tầm mắt cậu.
Lộ Tinh bước tới, càng tới gần Phó Thâm, mùi thuốc trên người anh càng nồng đậm.
“Chồng ơi anh đang làm gì vậy?”Lộ Tinh như thẩm phán nhỏ đánh giá Phó Thâm.
“Anh, đang giải quyết công việc”.
Trên mặt Phó Thâm vẫn cười như trước, nhưng ánh mắt LỘ Tinh khiến anh không hiểu sao lại khẩn trương.
Lộ Tinh không để ý tới Phó Thâm, vòng ra sau lưng anh, một tay túm lấy cánh tay Phó Thâm.
Phó Thâm khẽ nhíu mày.
“Tay anh bị sao vậy?” Lộ Tinh lật mu bàn tay trái của Phó Thâm, nhất thời hoảng sợ.
“Không có việc gì, chút vết thương nhỏ”.
Phó Thâm đành phải lấy tay trái giấu ở sau ra: “Mấy ngày nữa sẽ không sao”.
“Nói dối”.
Giọng nói Lộ Tinh khàn khàn, mắt thường có thể nhìn thấy tốc đôi mắt đỏ lên.
Mu bàn tay trái Phó Thâm rõ ràng là một vết bầm tím, còn có lỗ kim kết vảy hoặc chưa kết vảy, những vết thương này không thể quen thuộc hơn.
“Chồng ơi có phải anh bị bệnh không?” Lộ Tinh biết kim tiêm đau như thế nào, Phó Thâm còn bị nhiều kim như vậy, lỗ kim trên mu bàn tay nhiều đến nỗi Lộ Tinh cũng không đếm nổi.
“Anh bệnh nặng ư?”Lộ Tinh chu môi thổi thổi cho Phó Thâm, hai mắt đẫm đầy nước mắt.
“Không đâu không đâu”.
Phó Thâm thấy tình hình phát triển không ổn, mọi chuyện cũng không giấu được, dứt khoát thú nhận.
“Sức khỏe chồng rất tốt, sẽ không ốm đau, đừng lo lắng, đầu nhỏ đừng suy nghĩ lung tung”.
Phó Thâm giải thích một lần.
Những lỗ kim này thật ra đều ra anh tự mình làm ra.
Những ngày nay Phó Thâm nhốt mình trong thư phòng, không làm việc gì làm thì luyện tay, tự tiêm cho mình.
Lần trước Lộ Tinh nhấy thấy mấy hộp kim chưa mở mà anh mang về chính là để Phó Thâm dùng luyện tay, lại khiến Lộ Tinh bị dọa sợ.
Phó Thâm nghĩ Lộ Tinh sợ tiêm, thứ nhất là vì tiêm đau, thứ hai chính là vì người tiêm cho cậu.
Nếu như tự mình tiêm cho Lộ Tinh, có lẽ cậu sẽ không sợ như thế, với điều kiện tiên quyết là mình phải luyện tập thật tốt, đừng để Lộ Tinh bị đau.
Phó Thâm dùng tay mình làm thí nghiệm, thứ nhất cảm giác giác đau đớn khi tiêm cho mình là cảm giác trực quan nhất, thứ hai là đâm nhiều hơn là có thể khéo léo.
Tuy nhiên dù sao Phó Thâm cũng không phải là y tá chuyên nghiệp, dù bác sĩ đã dạy anh cách tiêm, nhưng không có kinh nghiệm, kim tiêm vẫn rất đau, còn khiến máu anh chảy ngược mấy lần.
Nếu đổi lại là Lộ Tinh chịu mấy mũi tiêm này, Phó Thâm chắc rằng cậu có thể khóc ngất đi.
Sau khi Lộ Tinh nghe giải thích xong càng ra sức thổi khí cho Phó Thâm, hóa ra cậu thực sự hiểu lầm Phó Thâm…
“Chồng ơi, Tinh Tinh thổi sẽ không đau nữa”.
Lộ Tinh vẫn nhịn không khóc, Phó Thâm thật sự quá tốt.
“Ừm”.
Phó Thâm lau nước mắt của cậu: “Thật ra không đau như thế”.
“Ở đây không đau”.
Phó Thâm nắm cánh tay Lộ Tinh đặt lên ngực: “Nơi này đau nhất khi em không ở đây…”
“Được rồi được rồi, túi khóc nhỏ”.
Phó Thâm ôm người vào lòng, Lộ Tinh lại cố chấp muốn bôi thuốc cho anh.
Thật ra Phó Thâm không muốn Lộ Tinh nhìn thấy tay trái đầy vết thương của mình, nhiều lỗ kim quá, Phó Thâm sợ dọa cậu, lá gan của đứa nhóc này vốn đã nhỏ.
Muốn hỏi Lộ Tinh có sợ hay không, Lộ Tinh nhất định là sợ, nhưng Phó Thâm vì cậu có thể đâm mấy chục mấy trăm kim trên tay mình, cậu không có lý do gì phải sợ.
Lộ Tinh mở ngăn kéo lấy thuốc Phó Thâm vừa giấu ra, cẩn thận bôi lên cho anh, cậu không muốn Phó Thâm đau nữa.
“Tinh Tinh về rồi?” Phó Thâm vừa bận việc xong, hỏi tin tức Phó Thâm.
“Ừm, khóc rất lâu”.
Phó Thâm dùng chăn che cho Lộ Tinh đang ngủ say bên cạnh: “Trân châu trong nhà sắp chất thành đống rồi”.
Phó Trạch nghe Phó Thâm đùa giỡn, chỉ cảm thấy người này có chút versailles*
*Versailles: Ban đầu từ này đề cập đến cung điện quý tộc Pháp, còn bây giờ thì nói đến một loại tinh thần….Nói chung là giả bộ khoe khoang.
(Cre: Baidu)
“Đừng chỉ nói em nữa, anh với Nghiêm Đào thế nào rồi?”
Thật ra, chuyện của Phó Trạch với Nghiêm Đào Phó Thâm đã biết từ lâu, lúc trước Nghiêm Đào oanh oanh liệt liệt đuổi theo Phó Thâm, còn tự dưng về sau tự nhiên lại im bắt, Phó Thâm cũng không biết.
Phó Trạch ở đầu dây bên im lặng một lúc: “Nghiêm Đào cứng miệng, cũng đâu có phải em không biết.”
Nghiêm Đào cứng miêng đương nhiên Phó Thâm đã từng lĩnh hội qua.
“Giúp anh một việc”.
Phó Trạch trầm giọng nói.
“Được, anh nói đi”.
Phó Thâm vui vẻ đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi với Phó Thâm, Phó Trạch thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
“Bác sĩ Phó”.
Cậu bé cười chào với Phó Trạch.
Phó Trạch rất ấn tượng sâu sắc với người này, lập tức nhớ đến cậu bé Nghiêm Đào mang đến lần trước.
“Xin chào”.
Phó Trạch khách khí chào hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cậu bé hơi ngượng ngùng lấy điện thoại ra: “Có tiện thêm wechat không ạ?”.
Đây không phải lần đầu tiên Phó Trạch gặp phải chuyện như vậy, vừa định từ chối, dư quang khóe mắt đột nhiên liếc thấy một chiếc xe quen thuộc.
“Được”.
Phó Trạch nuốt lại lời từ chối, cười lấy điện thoại mở mã QR ra, cậu bé vui mừng khôn xiết.
“Tôi phải đi trước, nếu cần thì gọi điện liên lạc”.
Phó Trạch nhẹ nhàng chào tạm biệt với cậu bé, lấy chìa khóa xe ra.
“Được, cảm ơn bác sĩ Phó”.
Cậu bé nhìn theo Phó Trạch, mãi cho đến khi anh rời đi.
Phó Trạch về đến nhà, Nghiêm Đào lại không có ở đây.
“Có về nhà ăn tối không? Tối nay làm cá”.
Phó Trạch nhắn tin với Nghiêm Đào.
Mấy phút sau Nghiêm Đào trả lời: “Ở dưới tầng”.
Phó Trạch rửa sạch hai tay, đi vào phòng bếp.
Một đôi tay cầm dao mổ của anh xử lý con cá không thể nói là không tinh tế, xương cá được cắt sạch, không những xương cá còn nguyên vẹn mà không có một chút thịt thừa.
Ngay lúc xử lý cá xong, Nghiêm Đào mở cửa vào nhà, trong miệng còn ngâm nga khúc nhạc nhỏ có vẻ tâm trạng rất vui.
“Tối nay ngoại trừ cá còn ăn cái gì?” Nghiêm Đào hiếm khi đi vào phòng bếp: “Thịt lợn băm với ớt xanh”.
Phó Trạch cho hắn xem thịt băm.
Nghiêm Đào gật đầu, tỏ vẻ khá hài lòng.
Phó Trạch bận rộn trong phòng bếp, Nghiêm Đào chấm dứt một ngày chịu tội làm việc ở công ty, đeo tai nghe bắt đầu chơi game.
Hôm nay tay ngược lại rất suôn sẻ, còn thắng vài ván.
“Ăn cơm thôi.” Phó Trạch bày thức ăn.
Nghiêm Đào không chậm trễ, lập tức ngồi xuống bàn ăn.
“Cá chép om dưa, chắc là được”.
Nói thật Phó Trạch cũng không tin tưởng vào tay nghề của mình lắm.
“Rất tốt”.
Nghiêm Đào ăn một miếng: “Có tiến bộ lớn rồi”.
____________________________
#Đậu: Sắp hoàn rồi mọi người ơiiiiiiiii, hứa sẽ hoàn trong tháng 3 nhoaaaaaaaa.
Yêu mọi người ????❤