Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 103: Phó Thâm Là Đồ Lừa Đảo!


Đọc truyện Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!! – Chương 103: Phó Thâm Là Đồ Lừa Đảo!


Editor: Đậu
“Còn một ngụm cuối cùng là hết rồi”.
Phó Thâm bị Lộ Tinh đáng thương nhìn, anh nhìn mà đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác.
Thấy cầu cứu cũng vô dụng, Lộ Tinh chỉ có thể cắn răng uống hết ngụm thuốc đắng cuối cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Tinh nhăn nhúm lại, khó chịu đến mức thè lưỡi.
Phó Thâm bóc một viên kẹo bỏ vào miệng Lộ Tinh, sắc mặt của cậu mới tốt hơn một xíu.
“Để xem sau này em dám làm bậy nữa không”.

Phó Thâm gõ trán Lộ Tinh, gõ cho Lộ Tinh phải trốn hẳn ra sau.
Hai ngày qua, Lộ Tinh đều trải qua ở trên giường, nguyên nhân không có gì khác, cậu quay lại biển để chuyển đống bảo bối của mình, tiêu hao thể lực quá nhiều nên thân thể không chịu nổi, bị động thai.
Ngày đó, Phó Thâm với Lộ Tinh vừa lấy những chai lọ, vàng bạc, ngọc bích kia đem về phòng mặt biển, Lộ Tinh không chống đỡ được nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Cũng may Phó Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ được Lộ Tinh, chứ không có kiểu gì thảm cảnh Lộ Tinh ngã cầu thang cũng lặp lại.
Bác sĩ kê cho Lộ Tinh rất nhiều thuốc an thai, dặn dò cậu nhất định không được làm mấy chuyện tiêu hao thể lực này, nếu không sẽ rất nguy hiểm, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường.
Phó Thâm là người đau lòng cho Lộ Tinh nhất, nghe xong lời bác sĩ nói, không dám chậm trễ trực tiếp đặt Lộ Tinh lên giường, để mình tùy thời chăm sóc.
Sợ Lộ Tinh nhàm chán, Phó Thâm tức thì cùng cậu xem TV, thỉnh thoảng còn nói chuyện điện thoại với Hứa Viện.
Hứa Viện biết chuyện Lộ Tinh xuống biển vớt bảo bối, mắng Phó Thâm một trận máu chó đầm đìa.
“Con của anh, anh còn muốn vợ anh xuống biển vớt đồ để nuôi, anh có chút tiền gì hay không hả!”
“Nếu Tinh Tinh mà xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không tha cho anh”.
Lộ Tinh nghe Hứa Viện dạy dỗ Phó Thâm, vội vàng giải thích, nói chuyện Phó Thâm có khả năng phá sản, cùng với giấc mơ hôm đó dọa cậu khóc.
Hứa Viện và Phó Thâm nghe xong thì giật mình.
Hưa Viện ngẫm lại bộ dạng buồn cười của con trai mình, cười đến đau cả bụng.
Nửa đầu Phó Thâm đầy sọc đen, anh không thể tưởng tượng được trong mắt Lộ Tinh rốt cuộc mình nghèo như thế nào, mà phải lưu lạc đến mức dẫn theo con cùng đi ăn xin, phải động viên cả nhà.
“Phó tổng”.

Hứa Viện ở đầu dây bên kia nhắc nhở Phó Thâm: “Anh còn không đi mà xây dựng hình tượng mình trong lòng vợ anh, sau này kiểu gì cũng bị Tinh Tinh ghét bỏ”.
“Nghe lời mẹ đi, mua một miếng biển sớm một chút, để cho Tinh Tinh biết tốt xấu gì con cũng không nghèo như nó nghĩ”.
“….” Phó Thâm bất đắc dĩ: “Mẹ, con nghĩ việc mua biển này không cần thiết.”
“Ở trong vùng biển này, chỉ cần Tinh Tinh muốn không phải là thích đi thì đi à”.
Hứa Viện sửng sốt, trầm tư suy nghĩ, hình như đúng thật…

“Tóm lại, với tư cách một người chồng con nhất định phải thiết lập uy nghiêm, nếu không sau này Tinh Tinh mà nhìn con chắc phải đeo kính râm mất”.
“Đang mang thai lại còn lo lắng sợ hãi, lo đến khi sinh ra, không biết có nuôi được con hay không”.
Phó tổng rất sầu đời, khoe giàu không khó nhưng khoe giàu trước mặt Lộ Tinh lại rất khó, bởi vì mạch não của Lộ Tinh khắc hẳn với người thường.
“Chồng ơi”.

Lộ Tinh lăn qua nằm trên đùi Phó Thâm, cọ cọ vào lòng bàn tay Phó Thâm như một con mèo nhỏ tìm kiếm sự an ủi của chủ nhân.
“Ừm”.

Phó Thâm đáp lại rồi vuốt tóc Lộ tinh.

Mái tóc bạc của Lộ Tinh đã dài đến thắt lưng, rải rác xung quanh anh, mượt mà lại mang theo ánh sáng nhu hòa.
“Chồng ơi”.

Lộ Tinh cười hì hì bò lên trên, lại gần cằm Phó Thâm: “Tinh Tinh muốn ra ngoài chơi”.
Nghẹn ở nhà hai ngày, mơ hồ có thẻ nghe được tiếng sóng biển cùng gió biển nhưng lại không thể chạm vào, đối với người cá Lộ Tinh lớn lên ở biển thật sự là quá dằn vặt.
Phó Thâm khẽ thở dài không nghe được, ôm lấy đứa nhỏ trong ngực: “Ngày mai anh gọi bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho em, nếu bác sĩ nói không sao thì chúng ta sẽ ra biển”.
“Vâng!” Lộ Tinh vui vẻ gặm cằm Phó Thâm.
Phó Thâm bị cậu vừa hôn vừa liếm làm cho ngứa ngáy.
“Chồng à”.

Lộ Tinh lại cười thần thần bí bí với Phó Thâm: “Tinh Tinh muốn đi tè”.
Phó Thâm không cho phép cậu xuống giường, Lộ Tinh ngoan ngoãn thật sự chưa từng bước xuống, thậm chí cả vấn đề giải quyết nhu cầu sinh lí cũng tự giác hỏi ý kiến Phó Thâm.
Được Phó Thâm đồng ý, Lộ Tinh xốc chăn xuống giường, đi giày vào, chạy một mạch vô nhà vệ sinh.
Lúc đầu Phó Thâm không muốn Lộ Tinh tự đi vệ sinh, phải tự anh ôm đi.
Nhưng Lộ Tinh bảo Phó Thâm cứ canh giữ, khiến cậu không tè được…!Cậu xấu hổ đến độ muốn khóc.
Phó Thâm nhớ lại trước kia Nghiêm Đào với Tần Húc luôn nói anh đang nuôi con…
Phó Thâm nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh thì nhẹ nhõm, lật xem văn kiện Trần Bình đưa đến cho anh.
Phó Thâm xem nhập tâm, một hơi xem hết hai tập, nhưng Lộ Tinh vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.
Theo logic Lộ Tinh thả nước xong là đã kết thúc từ lâu, trong lòng Phó Thâm thấy không ổn, ném văn kiện xuống giường đi thẳng vào vệ sinh.
Chỉ thấy Lộ Tinh nằm dưới sàn nhà sắc mặt tái nhợt, Phó Thâm sợ tới mức mất hồn mất vía.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh”.

Phó Thâm gọi hai lần, nhưng Lộ Tinh không có phản ứng.
Phó Thâm biết người này lại ngất đi.
“Tiểu thiếu gia có chuyện cũ, thân thể suy nhược, hiện tại mang thai nặng nề, thân thể không chịu nổi…”
Lộ Tinh trong ý thức mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện với Phó Thâm.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Là giọng của Phó Thâm.
Lộ Tinh cố hết sức mở mắt, nhưng mí mắt cậu nặng nền căn bản không nhấc nổi, ngay cả tứ chi cũng giống như bị người rút gân cốt, không thể cử động được.
“Lần trước tôi kê thuốc cho tiểu thiếu gia, có uống thuốc đúng giờ không?”
“Có”.

Phó Thâm đích thân giám sát việc Lộ Tinh thuốc đương nhiên không có sai sót gì.
“Chắc là uống thuốc không hấp thụ được, dược liệu không phát huy tác dụng”.

Bác sĩ phân tích.
Phó Thâm nhìn người cá nhỏ trắng bóc dọa người bị quấn trong chăn, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Vốn dĩ Lộ Tinh mang thai, người một nhà vui vẻ, cuối cùng bây giờ ngược lại, mang thai trở thành gánh nặng của Lộ Tinh, kéo sụp thân thể cậu.
“Loại phương pháp điều trị mà trước đây tôi đã đề nghị với ngài, ngài nên thật sự suy nghĩ cho kỹ”.

Bác sĩ không biết những ký ức đen tối trong quá khứ của Lộ Tinh dưới mũi kim, trước đây ông đã đề nghĩ nên tiêm dinh dưỡng cho Lộ Tinh.
Khi ấy, Phó Thâm từ chối ngay lập tức.
Lộ Tinh bị tiêm còn khó chịu hơn so với gϊếŧ cậu.
Cùng với lần trước cậu bị người bắt lấy máu, hiện tại Lộ Tinh không chỉ sợ khi nhìn thấy kim tiêm, mà hết thảy mọi thứ sắc bén cậu đều trốn.
Phó Thâm không muốn Lộ Tinh trải qua những thống khổ đó nữa, nhưng giờ đây uống thuốc bổ Lộ Tinh cũng không hấp thụ được, việc tiêm thuốc dường như là chuyện không thể tránh khỏi…
Ánh mắt Phó Thâm thâm trầm, im lặng suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.
“Việc tiêm dinh dưỡng, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Tiêm! Trong ý thức mơ hồ Lộ Tinh nghe Phó Thâm nói lời này, lông tơ cả người dựng đứng lên.
Cậu nhớ tới tên biếи ŧɦái ở phòng thí nghiệm kia đã dùng kim đâm vào mạch máu của cậu lấy máu của cậu như thế nào, tròng đầu còn có một đoạn ký ức nhưng bất luận như thế nào cũng không nhớ nổi, nhưng lại nói cho cậu biết tiêm rất đáng sợ, cậu không cần tiêm!

Lộ Tinh muốn hét, muốn nói cho Phó Thâm biết không được tiêm, nhưng cậu không thể mở miệng…
Bác sĩ đi rồi.
Phó Thâm ngồi bên cạnh Lộ Tinh, nhìn gương mặt vặn vẹo của cậu, tròng lòng càng khó chịu.
Lộ Tinh đã phải chịu đựng quá nhiều.
Ý thứ của Lộ Tinh lại rơi vào hỗn loạn, khi hoàn toàn thanh tỉnh thì trời đã tối đen.
Mở mắt ra, Lộ Tinh ngẩn người nhìn trần nhà trống rỗng, một lát rồi ngồi dậy.
Trong phòng không có ai, Phó Thâm cũng không có ở đây, nhưng trên sàn nhà chật ních có rất nhiều thứ, đủ các loại bánh kẹo, Lộ Tinh cũng chưa từng thấy qua.

Ngay cả trong không khí như phòng cũng tỏa ra hương vị ngọt ngào của kẹo.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Phó Thâm đi đến, phát hiện Lộ Tinh đã dậy, bước chân nhanh hơn.
“Tinh Tinh”.

Phó Thâm bưng bát cháo ngọt dì vừa nấu.
Đầu óc Lộ Tinh còn choáng váng, cậu còn đang tự hỏi cuộc đối thoại giữa Phó Thâm và bác sĩ mà cậu vừa nghe thấy thấy trong mờ mịt có phải là ác mộng hay không.
Phó Thâm tốt như vậy, còn lâu mới để cậu tiêm.
Lộ Tinh che trán lại, vẫn đang âm ấm.
“Chỗ nào không thoải mái sao?” Phó Thâm đặt đồ trong tay xuống lấy chăn của Lộ Tinh.
Lộ Tinh lắc đầu, không muốn Phó Thâm lo lắng.
“Cháo ngọt vừa nấu”.

Phó Thâm hỏi Lộ Tinh có muốn ăn không.
Miệng Lộ Tinh đắng ngắt, cậu chỉ muốn ăn chút đồ gì đó ngọt ngọt.
Thìa đầu tiên Lộ Tinh không cảm thấy có mùi gì, sau vài thìa trong miệng cậu mới dần dần nếm ra ít mùi vị.
“Chồng ơi, Tinh Tinh đã khiến chồng lo lắng”.Lộ Tinh rất áy náy, luôn để Phó Thâm phải lo lắng cho cậu.
“Đừng có nói nhảm”.

Phó Thâm cười nhưng lại ẩn chứa một chút chua xót cùng bất an.
Lời bác sĩ nói Phó Thâm không biết nên mở miệng như thế nào, anh có thể tưởng tượng Lộ Tinh sẽ phản kháng đến mức nào.
“Chồng ơi, sao lại có nhiều kẹo như vậy?” Lộ Tinh chỉ vào những hộp kẹo dưới mặt đất.
Phó Thâm ghé mắt nhìn, trên mặt vẫn mang ý cười: “Đều là mua cho em đó, còn có rất nhiều vị mới”.
Lộ Tinh cười rất tươi, cậu thích tất cả những thứ Phó Thâm đưa cho cậu, nhưng thích nhất vẫn là kẹo mà Phó Thâm đưa.
Cháo ngọt đã được Lộ Tinh ăn hết rất nhanh, đầu óc Lộ Tinh cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, suýt chút nữa quên sạch những lời nghe được lúc mê man vừa rồi.
“Tinh Tinh, em thích nơi này hơn hay là thích Dung Thành hơn?” Phó Thâm bỗng nhiên hỏi.
“Phó Thâm ở đâu thì Tinh Tinh thích ở đấy”.


Lộ Tinh nói ra câu này không chút nghĩ ngợi.
“Em thích anh đến thế hả?” Phó Thâm áp trán cậu kề sát vào da thịt của mình: “Đồ ngốc”.
“Tất nhiên”.

Lộ Tinh thuận thế tiến lại hôn Phó Thâm: “Nhỏ ngốc này thích Phó Thâm nhất”.
Phó Thâm cười đến mức ê cả mũi.
“Tinh Tinh”.

Giọng điệu Phó Thâm hơi thay đổi: “Có chuyện này, chồng muốn thương lượng với em một chút”.
“Ừm”.

Lộ Tinh ôm lấy Phó Thâm ngoan ngoãn nghe lời anh nói.
“Đừng sợ, chồng sẽ không làm tổn thương em”.Phó Thâm đánh lời dự phòng trước, sợ lát nữa cậu phản ứng quá khích.
“Hôm nay bác sĩ nói…”
Lộ Tinh nghe được câu đầu tiên của Phó Thâm, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, hình như cậu đoán được Phó Thâm muốn nói cái gì, nhưng Lộ Tinh không ngắt lời, lẳng lặng tiếp tục nghe anh nói tiếp.
“Em bé phát triển rất tốt”.
“Nhưng cơ thể em quá yếu”.
Phó Thâm vẫn cười như trước, cố ý thả lỏng giọng điệu: “Bác sĩ khuyên em nên tiêm dinh dưỡng, để có thể hấp thu tốt, cơ thể sẽ nhanh chóng phục hồi hơn”.
“Đến lúc đó, em không cần phải mỗi ngày đều ở trong phòng, nằm ở trên giường, có thể ra biển hóng gió, xuống biển bắt tôm”.
“Anh biết em sợ tiêm, nhưng đừng sợ, chồng sẽ cùng em tiêm, được không?”
Phó Thâm nói xong, Lộ Tinh không có phản ứng.
Lộ Tinh vùi đầu vào họa tiết trên chăn, như thể không nghe thấy, không nhìn Phó Thâm cũng không nói chuyện với anh.
“Tinh Tinh?” Phó Thâm thăm dò gọi cậu.
Lộ Tinh tiếp tục động tác trên tay, nhưng trân châu rơi xuống đệm giường đã phản bội cậu.
“Đừng làm chồng sợ mà, bé con”.

Phó Thâm muốn chạm vào Lộ Tinh, nhưng bị Lộ Tinh né tránh.
Lộ Tinh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ướŧ áŧ làm cho người ta nói không đau lòng là giả.
Lộ Tinh nhìn Phó Thâm hai giây rồi trốn về sau
“Phó Thâm là đồ lừa đảo!” Lộ Tinh bật khóc, rụt vào góc giường.
“Rõ ràng…” Lộ Tinh tủi thân đến mức không nói được gì: “Rõ ràng, đã đồng ý là không bao giờ để, Tinh Tinh tiêm”.
“Đồ lừa đảo…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.