Người Bảo Hộ ( Someone to Watch Over Me )

Chương 09 - 10


Bạn đang đọc Người Bảo Hộ ( Someone to Watch Over Me ): Chương 09 – 10

Chương 9
Bác sĩ của Leigh, y tá của cô, và quản lý bệnh viện đưa cô trong chiếc xe lăn xuống xe cứu thương, đậu ở lối vào ở phía sau của bệnh viện. Brenna đang đợi cô ở đó, mặc áo khoác dày và mũ len đỏ. “Bảo an nói là không có gì trở ngại cả.” cô bảo Leigh. 
Nhân viên bảo an đứng bên cạnh cô gật đầu. “Hầu hết đám phóng viên đã rời khỏi khi họ nghe tin cô đã được cho xuất viện sáng nay.” anh nói với Leigh với nụ cười đến tận mang tai. “Tuy vậy có hai người còn nán lại, hy vọng là sẽ nhìn thấy cô. Họ cho tôi mười đô la để báo tin với họ khi cô đang rời khỏi, vì vậy tôi chỉ chiếc xe cứu thương trống không mà cô đã sắp xếp, sau đó họ nhảy vào xe của họ và đuổi theo. Tôi nghĩ bây giờ họ đã đi trước cô sáu mươi dặm.” 
Leigh yêu cầu Brenna cho anh thêm hai mươi đô la nữa vì đã rất hữu ích. Hai nhân viên cấp cứu cố giúp cô ra khỏi xe lăn, nhưng cô xua tay đuổi họ đi. “Tôi có thể tự mình làm việc đó.” cô nhấn mạnh, nhăn mặt vì đau khi cô chậm chạp đứng dậy. Tất cả những gì cô đã làm sáng nay là cho vài chữ ký cho các nhân viên trên tầng của cô, tắm rửa, và mặc quần áo, nhưng cô đang cảm thấy yếu ớt và run rẩy. Tinh thần, tuy nhiên, thì cô rất tỉnh táo và đầy mục đích. Triển vọng dò lại đường đi của cô và định vị Logan trong một vài giờ kế tiếp làm cho cô phấn chấn và sẵn sàng đi đến đích đến cuối cùng. 
Brenna ngồi vào xe cứu thương ở phía sau cô, và chiếc xe bắt đầu di chuyển từ từ xuống đường lái xe. “Xe của chúng ta đâu rồi?” Leigh hỏi. 
“Khoảng hai dặm xuống đường cao tốc, ở American Legion Hall. Tôi đã nói với tài xế lái xe cứu thương đưa tôi đến đó để tôi có thể lấy xe của tôi. Anh ta biết chỗ đó.” 
Ngay sau đó, xe cứu thương chạy chậm lại và quẹo vào bãi đậu xe có nhiều ổ gà sâu làm rung chuyển chiếc xe và làm cho Leigh nghiến răng đau đớn. “Cô ổn chứ?” Brenna lo lắng hỏi. 
Leigh từ từ thở nhẹ và gật đầu “Bệnh viện có đưa cho tôi một ít thuốc giảm đau để mang theo với tôi, nhưng tôi không muốn sử dụng chúng vì chúng làm tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi cần được hoàn toàn tập trung và tỉnh táo ngay bây giờ. Cô giúp tôi đứng lên được không?” Leigh nói thêm khi chiếc xe dừng lại. 
Một trong những nhân viên cấp cứu bước ra khỏi xe và đi vòng xung quanh đến đằng sau xe cứu thương để giúp Brenna leo xuống. Anh mở cánh cửa, nhìn thấy cả hai người phụ nữ đều đã đứng lên, và lùi bước, nhìn chằm chằm vào họ. “Tôi đã hứa là tôi sẽ rời khỏi khỏi bệnh viện trong xe cứu thương.” Leigh giải thích cho chàng trai, “Và tôi đã làm đúng điều đó rồi. Tuy nhiên, tôi đã không hứa là sẽ ngồi trong đó trong suốt chặng đường đến Manhattan.” 
“Tôi không thể để cho cô làm chuyện này, cô Kendall!” 
Leigh cố mỉm cười và chìa tay ra để cho anh ta giúp đỡ. “Anh thật sự không có sự lựa chọn.” 
“Nhưng… “ 
“Nếu anh buộc tôi nhảy xuống từ nơi này.” cô cảnh báo nhẹ, “Sự chấn động có lẽ sẽ giết chết tôi.” Cô bước tới, và không có sự lựa chọn nào khác, nhân viên cấp cứu đưa tay đến giúp cô. Tài xế lái xe cứu thương vòng đến xung quanh xem chuyện gì đang gây ra sự chậm trễ, và Leigh giơ tay lên để ngăn chặc sự bùng nổ của anh ta. “Chẳng ích gì cho việc tranh cãi.” cô bảo anh. 

Họ giúp cô vào chiếc xe Chevrolet Blazer màu bạc mà Brenna đã thuê. “Thư ký của tôi có tên của các anh.” Leigh bảo họ với nụ cười biết ơn. “Cô ấy sẽ thu xếp cho các anh để có bốn vé đến xem vở kịch Blind Spot vào tối thứ bảy tới.” 
Thông thường, lời hứa hẹn về vé mời cho vở kịch Broadway luôn bán hết vé – thậm chí làm ột người dân New York chán ngấy nhất cũng vô cùng hạnh phúc, vì thế Leigh sửng sốt khi cả hai người đàn ông trông hơi thất vọng. 
“Nếu nó sẽ không gây ra thêm rắc rối cho cô.” tài xế nói sau khi trao đổi cái liếc nhìn với người bạn của anh, “Chúng tôi thà là đợi cho đến khi cô xuất hiện lại trong vở kịch, Cô Kendall.” 
Họ đều rất trẻ, và họ đã từng nhìn thấy rất nhiều sự đau khổ và sợ hãi, Leigh phải kiềm chế sự thôi thúc để vỗ nhẹ má của anh ta. “Vậy thì, tôi sẽ thu xếp chuyện đó.” cô hứa. “Brenna sẽ gọi các anh – khi mọi thứ trở lại bình thường.” cô kết thúc. Bình thường… 
Leigh bám víu một cách dữ dội vào khái niệm này, cô khao khát nó – cầu nguyện nó khi Brenna bắt đầu khởi động máy chiếc Brazer. Chương 10
Những đống tuyết đùn cao ngang với đầu của chiếc xe Blazer, và đôi khi ngang với nóc của nó, lấn vào lòng đường cao tốc và làm chật hẹp các con đường phụ đến nỗi hai chiếc xe khó mà có thể đi song song được với nhau. 
Trong cả tiếng đồng hồ đầu, không có gì nhìn đặc biệt quen thuộc với Leigh ngoại trừ vài dấu mốc lớn mà cô đã nhận thấy chẳng bao lâu sau khi cô đạt đến vùng núi, những dấu mốc mà cô đã biết rõ từ vài chuyến đi trước đây của cô đến Catskills. Tuy nhiên, họ càng đi sâu vào vùng núi, cô càng thấy khung cảnh càng xa lạ hơn và không chắc chắn hơn với những hướng dẫn mà Logan đã đưa cho cô. Ba tiếng đồng hồ sau khi họ bắt đầu cuộc tìm kiếm, Brenna nhấn mạnh rằng họ dừng lại để ăn trưa và lái xe vào tiệm McDonald. “Có bất cứ thứ gì có vẻ quen thuộc kể từ khi chúng ta đi qua trạm xăng nhỏ ở đằng đó không?” cô hỏi khi họ chờ ở gần cửa sổ của quầy bán thức ăn dành cho xe hơi để lấy thức ăn của họ. 
“Tôi như là đã bịt mắt lái xe trong một con đường hầm vào tối hôm đó.” Leigh nói một cách chán chường. “Khả năng nhìn thấy tệ đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy một vài feet cách xa ánh đèn pha của tôi.” Cô ép những ngón tay của cô lên thái dương của cô, cố xoa đi sự căng thẳng và lo âu làm đầu cô cảm thấy như thể nó sắp nổ tung. “Tôi phải nên chú tâm hơn vào những hướng dẫn của Logan, nhưng tôi phải chú tâm giữ cho chiếc xe không bị trượt. Và những hướng dẫn của Logan không phải là loại mà bình thường cô sẽ đưa cho ai đó. Anh ấy đã quá phấn khích về ‘nơi ẩn náu trong núi’ của chúng tôi đến nỗi tấm bản đồ và những hướng dẫn mà anh ấy đã đưa cho tôi trông có vẻ giống nơi truy tìm kho báu…” 
Leigh ngăn chặn chính mình từ chuyện lặp lại lời giải thích đó một lần nữa với Brenna. “Dẫu vậy,” cô nói một cách chua chát, “tôi có thể nhớ nếu những hướng dẫn đã chỉ là quẹo phải khi tôi đi được bốn phần mười dặm qua đèn đỏ ở Ridgemore, hoặc là bốn dặm qua nó! Khi tôi viết hướng dẫn cho các thanh tra vào ngày thứ Ba, tôi nghĩ tôi nhớ mọi thứ quan trọng. Nhưng bây giờ, tôi không rõ về chuyện đó hoặc bất cứ chuyện gì khác.” 
“Cô không nên tự mình hành hạ nữa.” Brenna cảnh báo. 
Leigh không thể dừng lại, nhưng cô cố không nói ra vì Brenna. 
Sau thêm hai tiếng đồng tìm kiếm và quay trở lại bất cứ khi nào Leigh nghĩ là cô có thể đã nhận ra được cái gì đó, mọi thứ đang bắt đầu trông có vẻ quen thuộc với cô. Trong sự tuyệt vọng, Leigh bắt đầu truy tìm các con đường phụ và đường tư nhân, và thậm chí đường lái xe vào nhà nữa, tìm kiếm cabin mà Logan đã mô tả. Cô sẵn sàng truy tìm mỗi con đường mòn bị cây mọc che kín có thể đã từng là một đường lái xe vào nhà cách đây đã lâu – nhưng tuyết làm cho việc đó là bất khả. 

Vài lần họ gần như bị kẹt, nhưng Brenna khéo léo đến không ngờ trong việc điều khiển chiếc xe lái hai cầu nặng nề – một kỹ năng mà cô nói là cô đã học được vì lớn lên trên trang trại của cha mẹ cô. Khả năng điều khiển chiếc Blazer qua những đống tuyết của Brenna, và sự thay thời tiết đã xảy ra buổi chiều hôm đó, đã chỉ là hai sự kiện lạc quan trong ngày đau lòng này. Chẳng bao lâu sau khi họ dừng lại để ăn trưa, mặt trời ló dạng. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, những đám mây dày đặc đã rời khỏi, bầu trời trở nên trong xanh, nhiệt độ tăng lên trên mức đóng băng, và tuyết bắt đầu tan chảy. 
Ngoài việc mang cho Leigh một số quần áo để mặc, Brenna cũng đã mang cho cô một cái túi xách với vài món đồ mà cô đã tìm được ở căn hộ của Leigh. Cặp kính mát đặc biệt thuận tiện vì chúng che đậy nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt của Leigh và tràn ra càng lúc càng nhiều khi buổi chiều dần trôi qua. 
“Nếu cô muốn được kịp giờ cho cuộc họp báo đêm nay,” Brenna nói, “chúng ta cần phải quay lại và quay về thành phố mau.” 
Leigh nghe cô, nhưng cô cố ngóng cổ để nhìn xuống con đường dốc. “Chậm lại đi… “ cô nói một cách phấn khởi, và Brenna đạp phanh, làm chậm chiếc Blazer lại. “Có một ngôi nhà ở dưới đó, tôi có thể nhìn thấy mái nhà.” Ở cuối con đường dốc đứng, Leigh nhìn thấy một căn nhà cũ kỹ to lớn với mái nhà màu xanh, nhưng Logan đã nói chỗ ở duy nhất trên miếng đất của họ là một cái cabin nhỏ xíu, ba phòng, và mái nhà của nó là màu xám. “Không phải là nó.” Leigh nói một cách chán chường. Trong sự bực tức và thất vọng của cô, cơn giận dữ quét qua Leigh. “Tôi đã không nhìn thấy những chiếc trực thăng mà Cảnh sát trưởng Trumanti lẽ ra phải gửi đến đây hôm nay. Ông ta đang chờ chuyện gì thế, mùa hè chăng?” 
“Bầu trời có thể có đầy trực thăng,” Brenna nhẹ nhàng chỉ ra, “nhưng nếu họ ở bên kia núi hoặc ở khúc quanh kế tiếp, chúng ta có lẽ không thể nhìn thấy họ.” 
“Cô có chắc là điện thoại di động của cô đang mở không?”Leigh hỏi. 
Brenna kềm chế việc chỉ ra là họ đã thảo luận về vấn đề này mấy lần rồi vào ngày hôm đó. “Chắn chắn. Tôi đã kiểm tra lại nó khi chúng ta dừng lại để sử dụng nhà vệ sinh.” 
“Tôi muốn gọi cho Thanh tra Shrader và Thanh tra Littleton. Tôi đã nhắn tin trên hộp thư thoại của họ sáng nay với số điện thoại di động của cô, nhưng có lẽ họ đã không nhận được tin nhắn.” 
“Điện thoại của tôi nằm trong cái túi ở trên cái ghế đằng sau chúng ta.” Trong khi cô nói, Brenna cố với tay phải của cô từ ghế trước, nhưng cái túi đã ở xa ngoài tầm tay của cô. “Tôi sẽ phải dừng lại.” cô nói thêm, liếc nhìn trong kính chiếu hậu. 
“Không, tôi sẽ lấy nó.” Leigh nói, “Tiếp tục lái xe đi.” Leigh hít một hơi dài, chống đỡ sự đau đớn ở xương sườn của cô, và từ từ, một cách vụng về, cố vặn mình quanh ghế trước và đạt đến phía sau lấy cái túi. Túi xách của Brenna có kích cỡ của một cái túi du lịch nhỏ, nhưng điện thoại nằm ở trên cùng. Tay Leigh run rẩy khi cô nhấn bàn phím nhỏ xíu và đưa điện thoại lên tai của cô. 
Thanh tra Shrader trả lời cô ngay lập tức. “Anh có tin tức gì về chồng tôi không?” cô hỏi anh thẳng thừng. 

“Không. Nếu có, tôi cũng đã gọi cho bà ở số điện thoại mà bà đã để lại trên hộp thư thoại của chúng tôi sáng nay. Bà đang ở đâu vậy?” 
“Tôi đang ở trên núi, cố tìm những con đường mà tôi đã đi vào Chủ nhật.” 
“Có may mắn gì không?” 
Phải mất vài giây trước khi Leigh có thể buột mình thừa nhận sự thật. “Tôi không biết là tôi đang ở đâu, hoặc nơi tôi lẽ ra phải có mặt.” 
Thay vì bình luận về chuyện đó, Shrader nói, “Trong tin nhắn điện thoại của bà sáng nay, bà đã đề cập là bà đang có dự định đưa ra một cuộc họp báo tại căn hộ của bà tối nay. Nó vẫn còn chứ?” 
Khi Leigh nói còn, anh bảo cô là nhà phác họa đã phác thảo ra chân dung của người đã cứu Leigh để sẵn sàng phân phát cho giới truyền thông ở cuộc họp báo. “Thanh tra Littleton và tôi có thể đến đó tối nay và mang nó với chúng tôi.” anh tình nguyện. “Nó có thể là có ích cho bà khi có những người đại diện từ NYPD có mặt… “ 
“Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.” Leigh thừa nhận, nhưng cô quyết định từ chối. “Tôi thực sự cám ơn lòng tự nguyện của anh để lái xe trở lại thành phố đêm nay, nhưng tôi thà là anh ở lại ở miền núi và tiếp tục tìm kiếm chồng tôi.” 
“Thanh tra Littleton và tôi có thể lái xe về thành phố tối nay và lái xe thẳng trở lại đây vào sáng sớm ngày mai để tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi có thể làm thêm giờ.” 
“Trong trường hợp đó, cảm ơn anh, tôi mong anh sẽ có mặt tại cuộc họp báo. Một chuyện nữa,” Leigh nói một cách vội vã. “Cảnh sát trưởng Trumanti đã nói là ông ấy sẽ gởi trực thăng đến để giúp với việc tìm kiếm, nhưng tôi đã không nhìn thấy bất cứ chiếc nào vào hôm nay.” 
“Hai chiếc đã ở trên không kể từ lúc trưa, vài chiếc nữa sẽ đến vào ngày mai, nhưng cho đến khi tuyết tan, những chiếc máy bay trực thắng không thể khoanh nhiều khu vực như bà nghĩ. Vấn đề là, tuyết đã che các mái nhà, tất cả có vẻ rất giống nhau từ ở trên cao nhìn xuống, cho nên họ phải bay thấp và chậm.” 
“Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.” Leigh nói, nhưng cô không thể che giấu sự nản lòng trong giọng nói của cô. Trạng thái tự nhiên dường như đã tuyên bố chiến tranh với cô kể từ ngày Chủ nhật. 
“Trong trường hợp bà còn chưa nghe được dự báo thời tiết gần đây, cái nắng này lẽ ra phải ở lại trong một hoặc hai ngày nữa. Chúng tôi có một đội lục soát hai bên đường để tìm dấu hiệu của một chiếc xe bị xa lề và nhiều người tìm kiếm hơn sẽ đến vào ngày mai. Nếu tuyết cứ tan chảy như cách nó đã tan hôm nay, chúng tôi có thể tìm được chỗ bà bị xa lề rất nhanh. Một khi chúng tôi tìm được chỗ đó, trực thăng sẽ có thể hạn chế khu vực lục soát của họ để tìm cabin. Cố đừng lo lắng quá.” anh kết thúc. “Chồng bà đã dự định ở lại trong một ngôi nhà cũ kỹ không có điện và không có điện thoại. Nếu lối ra không đi qua được, thì ông ta sẽ nhóm ình một đống lửa ấm cúng và ông ấy đang đợi chúng ta nghĩ ra cách đưa ông ấy ra khỏi chỗ đó.” 
Leigh nghĩ điều đó nghe hoàn toàn không giống Logan. Anh sẽ cuốc bộ qua tuyết để đến đường cái vào sáng hôm sau, nếu không có lý do nào khác ngoài việc anh lo lắng cho Leigh. “Có lẽ anh nói đúng.” cô nói dối. 
“Bà nên lên đường trở về thành phố ngay bây giờ.” Shrader nói. “Nếu bà dự định đến được ở đó trước khi cuộc họp báo bắt đầu, bà đang ép nó khá sít sao.” 

Rất thất vọng, Leigh chạm vào nút ngắt nối đỏ trên điện thoại di động của Brenna. “Thanh tra Shrader đã nói chúng ta cần phải bắt đầu quay lại ngay.” cô nói, nhìn ra cửa sổ ở nhừng ngọn túi phủ tuyết, với những cây thông. Một nơi nào đó trong những ngọn đồi này, cô đã bị mất xe, và chồng cô, và gần đánh mất mạng sống của cô. Cô cảm thấy như thể cô đang ở trong sự nguy hiểm rất gần để đánh mất sự minh mẫn của cô. 
“Cô ổn chứ?” Brenna khẽ hỏi. 
“Tôi ổn.” cô nói dối. “Mọi thứ sẽ được ổn.” cô nói thêm, cố làm mình tin điều đó. “Logan rất an toàn. Tất cả chúng ta sẽ cười nhạo về điều này vào một ngày nào đó.”
° ° °
Một dặm đằng sau họ, trong chiếc xe Ford không đánh dấu hiệu, Shrader nhìn lướt qua Sam Littleton. “Bà ta sẽ vòng lại và quay về nhà.” Một lát sau, một chiếc xe Blazer bạc đi ngang qua họ theo chiều ngược lại, hướng về thành phố. Trong kính chiếu hậu của anh, Shrader nhìn chiếc Blazer cho đến khi nó quẹo vòng con đường, sau đó anh thong thả quay đầu xe theo hình chữ U và từ từ lái theo, không còn đi theo chiếc xe nữa. “Xem xét đến việc họ đã đi ngang qua chúng ta bao nhiêu lần trên đường hôm nay,” anh nói với nụ cười tự mãn, “Thật đáng ngạc nhiên là họ đã không thấy chúng ta.” 
“Chiếc Blazer đó là một trong số ít các chiếc xe sạch sẽ ở Catskills.” Sam thì thầm, xem xét bản đồ trên đùi của cô mà Leigh Manning đã đưa họ vào đêm thứ Ba. “Toàn bộ số còn lại của chúng ta tất cả trông có vẻ giống nhau – bẩn thỉu.” Với tiếng thở dài, cô gấp tấm bản đồ và đút nó vào túi bằng chứng bằng nhựa. “Sáng nay, bà ta dường như đang cố gắng lần theo cùng những hướng dẫn mà bà ta đã chỉ cho chúng ta trong bệnh viện. Sau đó, khoảng giữa trưa, bà ta bắt đầu đi ngược lại và dò lại tuyến đường của bà ta trong những vòng tròn rộng.” 
“Đúng, và sau đó, bà ta bắt đầu tham quan. Bà ta nghĩ chúng ta có thể là theo dõi bà ta hôm nay, vì vậy bà ta quyết định đưa chúng ta đi chơi – theo nghĩa đen. Này, cô nợ tôi đồng hai mươi lăm xu đấy.” 
Anh chìa tay ra, và Sam nhìn lòng bàn tay đang mở của anh rồi vẻ tự mãn của anh. “Vì cái gì?” 
“Vì tôi đã nói rằng theo dõi bà ta sẽ chẳng giúp ích được gì cho chúng ta, nhưng cô đã nghĩ rằng bà ta có thể đang giấu giếm chuyện gì thú vị.” 
“Cứ gọi tôi là một người đa nghi đi, nhưng khi tôi nhận thấy một người phụ nữ bị thương nặng, đáng lẽ ra là phát điên lên thoát khỏi xe cứu thương trong bãi đậu xe vắng vẻ trên đường cao tốc rồi leo vào một chiếc xe đi về phía bắc thay vì nam, nó chỉ tự nhiên kích thích sự tò mò của tôi.” 
“Tiền cá cược đây.” anh tiếp tục dai dẳng. “Đồng hai mươi lăm xu của tôi đâu rồi?” 
“Tôi sẽ trừ nó vào bảy đồng bốn mươi ba xu mà anh đã nợ tôi cho kẹo M & M của anh và chuyến đi này.” 
“Cái gì?” anh kêu lên, mang lại cho cô vẻ ngoài của một con chó hung dữ của anh. “Tôi không có nợ cô bảy đồng bốn mươi ba xu. Tôi chỉ nợ cô sáu đồng bốn mươi ba xu thôi.” 
Sam mỉm cười với anh. “Đúng, anh đã nợ tôi. Và đừng quên đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.