Người Anh Yêu Là Em - Nàng Bun

Chương 14: Thời gian là liều thuốc quên?


Suốt một thời gian dài, cái tên “Duy Mạnh” đã không được nhắc đến trong câu chuyện giữa Linh và Nhi.
Nhi không muốn nhắc, vì Nhi không muốn Linh đau lòng, muốn Mạnh chỉ là dĩ vãng đáng quên của Linh.
Còn Linh, Linh không nhắc là vì Linh… quên thật. Nhưng trên hết, ấy là Linh đã không được Mạnh yêu, thì chắc chắn là Nhi cũng sẽ không được Mạnh yêu. Thế nên, Linh vẫn muốn Nhi nghĩ Linh chưa quên Mạnh.
Hai chị em vẫn cùng tâm sự nhiều chuyện trong cuộc sống như đôi bạn tri kỷ tâm giao, chỉ khác chút là trong chuyện tình cảm, hình như Linh không muốn sẻ chia với Nhi như lúc trước. Còn Nhi, Nhi cũng chẳng có gì để kể. Bởi lẽ, vốn Nhi không dễ dàng yêu, mà một khi hình bóng Mạnh bước vào, hình bóng ấy chẳng thể nào ra được nữa. Nhưng thời gian cũng là một liều thuốc quên hiệu nghiệm, có vẻ như lòng Nhi cũng đã nhẹ nhàng sau nhiều năm xa cách.
*****
Thấm thoắt cũng đã năm năm kể từ đêm mưa hôm ấy.
Hai chị em Bảo Linh và Bảo Nhi đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Cả hai đều rực rỡ với tuổi hai tư của mình.

Linh giờ đã là nhân viên trong phòng Đầu tư của một công ty lớn. Còn Nhi, giờ Nhi làm chuyên viên trong một tập đoàn khai thác khoáng sản biển.
Một buổi tối, thấy tay Linh ôm một bó hồng lớn đem về, gương mặt Linh tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, Nhi cũng mừng cho Linh.
– May mắn cho anh chàng nào được chị nhận hoa thế này?
– Sếp chị đấy cu, anh ấy theo đuổi chị hai năm rồi đấy, nghĩ cũng tội nên chị đành gật đầu.
– Hoan hô, giờ em sắp có anh rể rồi đấy nhỉ?
– Để hôm nào chị giới thiệu với em. Mà em cũng tìm cho mình một người đi, bố mẹ cũng nhắc nhở rồi đấy!
– Em biết rồi, chị cứ yên bến đi đã chứ.
– …
– Em… vẫn còn nhớ đến Mạnh sao?
Nhi giật thót mình. Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Linh nhắc đến Mạnh trước mặt Nhi.
– Chị biết ngày xưa chị ích kỷ quá, chị đã làm khổ em với Mạnh.

– Không sao đâu chị, chắc Mạnh cũng quên em từ lâu rồi. Năm năm rồi còn gì, em cũng chẳng còn nhớ gương mặt Mạnh ra làm sao nữa ấy chứ.
– Ừ, thôi hai đứa mình xuống nhà dọn cơm đi.
Một buổi chiều sau đó ít ngày, Nhi bỗng nhận được quyết định điều chuyển công tác, Nhi sẽ làm việc tại chi nhánh tập đoàn ở Hải Phòng.
Nhi không muốn rời bỏ công việc đúng chuyên môn của mình, thế nên cô buộc phải xa bố mẹ, xa chị Linh một thời gian để bước vào một cuộc sống mới, tại một nơi không quá xa Hà Nội nhưng cũng hoàn toàn là lạ lẫm và đơn độc đối với Nhi.
Hải Phòng là một thành phố đẹp trong mắt Nhi. Cái hương vị mặn mòi của biển như ám vào từng hơi thở, từng tấc đất của thành phố này. Nhi thấy thích thú với không khí tươi mới, với tính cách nồng hậu của con người và đặc biệt là ẩm thực nơi đây. Gì chứ ăn là Nhi khoái nhất mà.
Nhi dọn đến Hải Phòng đã được hai ngày, hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi và tìm hiểu về nơi ở trước khi bắt đầu đi làm tại cơ quan mới. Nhi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, làm quen với những người bạn mới, đồng nghiệp mới.
*****
– Biết tin gì chưa, phòng ta hôm nay có một nữ đồng nghiệp mới đến xinh lắm các chú ạ!

Anh chàng Minh Tuấn, ba mươi lăm tuổi, một vợ hai con gia đình hạnh phúc, phó phòng Khoa học và kỹ thuật Địa chất đã nắm được thông tin bên lề từ đâu đó đang truyền đạt lại cho bốn thanh niên chưa vợ trong phòng Khoa học và kỹ thuật Địa chất của tập đoàn Khai thác khoáng sản biển nghe. Tuy nhiên, thông tin đó chỉ trực tiếp gây chú ý cho hai trong số bốn chàng là Thành Đạt và Tuấn Hùng, bởi hai chàng này thậm chí còn chưa có bạn gái.
Nghe thấy gái xinh là mắt Tuấn Hùng sáng lên, thì bởi chàng thuộc tuýp lắm mối tối nằm không mà, chàng thay bạn gái thay như thay áo ấy chứ. Còn anh chàng Thành Đạt thì chỉ cười cười. Nguyên nhân Thành Đạt năm nay hai tám cái xuân xanh mà chưa có người yêu là bởi vì chàng quá ư là… nhát gái. Ấy là ai cũng nói Đạt thế, còn thực hư thế nào thì cũng còn chưa rõ.
Với mái tóc buộc cao, đôi môi son đỏ được điểm tô khéo léo, thanh thoát trong bộ váy công sở màu trà sữa và nhẹ nhàng bước trên đôi giày búp bê xinh xẻo da bò, Bảo Nhi bước vào phòng Khoa học và kỹ thuật Địa chất, trên tay cầm ít bánh cốm làm quà Hà Nội.
Trước mắt Nhi là chục chiếc bàn làm việc nhỏ được sắp xếp hợp lý với diện tích phòng làm việc cỡ tám chục mét vuông. Tám bàn trong đó đã có người ngồi, chỉ còn hai bàn còn trống đối diện nhau, một trong hai chiếc đó sẽ là bàn của Nhi. Nhi nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng chào mọi người trong phòng.
– Em chào các anh các chị, em là Trần Bảo Nhi, em mới đến phòng mình, mong các anh các chị giúp đỡ em ạ.
Một vài người ngẩng lên nhìn Nhi cười chào lại, thái độ mọi người nhìn chung là không quá để tâm, chỉ có hai chàng chưa vợ chưa người yêu đã nói là cực kỳ bất ngờ trước dung mạo cô gái mới vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.