Đọc truyện Người Ẩn Hình – Chương 8: Áo khoác?
Sau khi Diệp Ninh chạy ra khỏi tiệm cà phê, nhịn không được rùng mình một cái.
Sau cơn mưa trời lúc nào cũng đẹp hơn thường lệ, lúc này bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Nhưng trời đất tươi sáng như thế này mà cô lại cảm thấy rét run.
Cô chợt nhớ tới trước đây mình đã từng xem qua một bộ điện ảnh, , từ nhỏ nam chính vẫn giống như mọi đứa bé khác, trưởng thành bình thường, trải qua kinh nghiệm vui buồn bình thường. Nhưng trên thực tế, tất cả xung quanh anh đều là giả. Cha mẹ anh, vợ con anh, thậm chí bạn bè anh thật ra đều là diễn viên trong phim ảnh, mọi người đều diễn trò với anh. Mỗi ngày đều có hơn cả ngàn máy quay phim hướng về phía anh, thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại, Diệp Ninh cảm thấy mình chính là True Man kia.
Đột nhiên cô cảm thấy, cho dù là Tiểu Nhược, hay là chị Trần, thậm chí là người đại lý mấy năm trước, cũng đều là giả. Những người đó đã diễn với cô vở tuồng này hơn mấy năm rồi, mà Tổng đạo diễn sau lưng chính là Tiêu Nhạc.
Cô ngồi trong xe cầm tay lái, cổ họng như bị ai bóp nghẹn. Cô cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này đây, đầu óc của cô lại minh mẫn khác thường. Dưới sự sợ hãi, người ta luôn có thể phát huy tiềm năng mà ngay chính người ta cũng không hề biết.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại trong đầu từng màn mà lâu nay mình đã từng xem nhẹ.
Về cặp mắt kia.
Nhớ lại lúc học đại học, dưới lầu ký túc xá của cô, cũng có cặp mắt với ánh mắt như vậy, chỉ là cô không có lòng để ý. Trên đời này sẽ luôn có nhiều ánh mắt như vậy, thỉnh thoảng sẽ có một ánh mắt tương tự, cũng không có gì ghê gớm lắm.
Lúc đó, lúc nào cô cũng vội vội vàng vàng, cô muốn đi làm công ở tiệm nước giải khát kiếm thêm tiền. Cô muốn mình làm ra tiền để mua đồ ăn, quần áo và chi phí sách vở.
Cô vẫn như cũ, mặc quần dài áo dài, phủ kín mình chặt chẽ.
Chỉ là khi đó, Hoắc Thần dần dần đi vào cuộc sống của cô, một phong thư, một tin nhắn điện thoại, khiến cho trái tim đã từng được cô bao bọc chặt chẽ từ từ thả lỏng một chút.
Đến khi tốt nghiệp đại học, lúc cô thuận lợi giành được toàn bộ học bổng của một trường học tốt nhất ở Mỹ, cũng là lúc cô và Hoắc Thần xác định quan hệ.
Cô vẫn còn nhớ, cô và Hoắc Thần đứng trước ký túc xá cổ xưa có chừng năm mươi năm lịch sử. Tòa nhà gạch đỏ ẩn hiện trong đám hoa Nghênh Xuân* vừa mới ló nhụ. Trước kia cô vẫn cho rằng ‘Nghênh Xuân’ là một cái tên rất tầm thường, đến lúc đó mới biết được, lúc muôn vật còn chưa ngủ dậy đầu xuân thì màu vàng rực rỡ xinh đẹp kia lại tươi sáng động lòng người như vậy.
(*Tên tiếng Anh là Winter Jasmine