Ngược Về Thời Minh

Chương 1163: Thắng bại khó đoán trước (3)


Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 1163: Thắng bại khó đoán trước (3)

Sáu vạn người, hai mươi phương trận, hoàn toàn sắp xếp như nhau, đây là bố cục mà Hồng Nương Tử, Thành Khởi Vận, A Đức Ny tạo ra dành cho chiến trận thảo nguyên. Đội ngũ được tạo thành từ đặc điểm nhất định mà người Hán dùng binh và quân đội phương tây, hai mươi phương trận tạo thành một đại đội gần như song song, tiến về phía trước với một chiến tuyến rất rộng, từ xa nhìn lại, đại quân che trời phủ đất, khí thế rất uy vũ.

Đã từng tiếp xúc mấy lần với tiểu đội tiên phong của Bá Nhan, chủ lực của Bá Nhan đang ở phụ cận, đang canh chừng động tĩnh của bọn họ giống như sói rình mồi. Liên tiếp đại chiến, kẻ tổn thất không chỉ có quân đội Bá Nhan, mà còn có mục trường và thảo nguyên của ông ta. Bây giờ Đóa Nhan Tam Vệ không tới tìm ông ta, ông ta cũng phải cướp bóc Ngõa Lạt hoặ Đóa Nhan Vệ trước khi mùa đông đến, bằng không người Thát Đát thiếu lương thực sẽ chết đói quá nửa trong mùa đông này.

Đóa Nhan Tam Vệ chủ động xuất kích, bức bọn họ không thể không buông tha cho người Ngõa Lạt đang chật vật trốn chạy, chuyển sang đối phó đối thủ mới nghỉ ngơi dưỡng sức, thực lực đầy đủ. Thủ lĩnh của đội ngũ này chính là Phó Hãn Dương Anh mà ông ta chính tay nâng đỡ.

Nếu đây là chinh chiến của người Trung Nguyên, có lẽ Bá Nhan Mãnh Khả sẽ tìm một đại tài tử giống như Lạc Tân Vương, viết một áng văn thảo phạt giọng điệu truyền cảm, liệt kê tội phản minh bội nghĩa của Hồng Nương Tử để giành lấy lòng dân, nhưng đây là thảo nguyên, chỉ có bộ lạc lưu động, không có thành thị cố định.

Thảo nguyên chỉ tin tưởng thực lực đại diện bởi cương đao. Cho dù ông ta tìm được một tài từ viết được một áng văn hay có thể chống đỡ được mười vạn đại quân thì cũng không có chỗ dán. Thứ duy nhất Bá Nhan Mãnh Khã có thể dùng chính là thừa lúc Hồng Nương Tử còn chưa đứng vững, mượn thế phản kích, đánh bại công kích của nàng, để tranh thủ thời gian cho mình triệt để chinh phục được Ngõa Lạt, một lần nữa quật khởi trên thảo nguyên.

Thành Khởi Vận lau mồ hôi trên trán, cầm lấy túi nước treo trên yên ngựa, mở nút cây khô ra rót vào mấy ngụm. Hồng Nương Tử thoải mái tự nhiên ngồi trên ngựa, ở bên cạnh liếc mắt nhìn thấy thì cười nhạo nói:

– Thế nào, chịu không nổi à? Từ sớm đã bảo tỷ đừng đến, còn bắt ta chăm sóc tỷ trên đường nữa.


Thành Khởi Vận hừ một tiếng, nói:

– Ai cần ngươi chăm sóc? Quan ngoại thảo nguyên mênh mông, ta cũng bôn ba qua lại một thời gian rồi, đừng coi thường người khác.

Thôi Oanh Nhi cười hì hì còn muốn trêu ghẹo một phen, phía trước đột nhiên có một kỵ sĩ một mình phóng ngựa đến. Phóng ngựa rất nhan, phía sau còn cuộn theo cả khói bụi, đó là quân thám báo của Bạch Y Quân. Gã chạy vội đến phía trước còn chưa ổn định được chiến mã thì đã cắm đầu xuống đất, người này hoàn toàn không được việc mà. Nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, nhào đến trước mặt Hồng Nương Tử, hét to:

– Báo! Vương gia, cánh phải phía trước ngoài hai mươi dặm xuất hiện bóng địch!

Người này thở dốc nặng nề, sau vai bị ghim một mũi tên răng sói xuyên qua giáp, lắc lư lay động nhìn dọa người.

– Người đâu, băng bó vết thương!


Hồng Nương Tử bình tĩnh nói. Nàng nói xong thì nhấc thiên lý nhãn đeo trước ngực lên bình tĩnh nhìn về phía xa một lát, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh.

Đây chính là chỗ tốt của thiên lý nhãn, đối phương bày binh bố trận như thế nào, áp dụng trận hình nào tiến công, có thể tìm hiểu được rõ ràng rành mạch trước khi thiết kỵ của đối phương giết đến, kịp thời tìm ra đối sách. Mà điểm này chính là ưu điểm mà hải đông thanh “trinh sát trên không” của đối phương không được trang bị. Một hải đông thanh được huấn luyện nghiêm ngạc có thể cảnh báo, có thể nói cho chủ nhân phương hướng tiến công của địch, nhưng tuyệt đối không thể miêu tả rõ được trận thế phức tạp.

Từng mệnh lệnh được truyền đạt xuống, đại quân đột nhiên tăng tốc tiến lên. Mấy vạn người ra roi giục ngựa chạy, cát vàng cuồn cuộn như dóng, tro bụi tràn ngập, che khuất bầu trời, hình của mấy vạn đại quân giống như mấy mươi vạn thiết kỵ, lính liên lạc của các tiểu đoàn phía trước qua lại không ngừng, tiếng rống đặc khản, trận chiến quy mô lớn đầu tiên giữa liên quân Bạch Y Quân và Đóa Nhan Tam Vệ với Bá Nhan Mãnh Khả sắp bắt đầu.

Nơi xa, trên đường chân trời cát vàng nơi ca dâng lên một loạt bụi, tiện đà biến thành thủy triều dâng lên, vô số vó sắt của chiến mã giẫm đạp lên thảo nguyên loang lổ cát vàng, cả vùng đất hơi run rẩy, tiếng kèn hiệu hùng hồn hữu lực nương theo trận hình kỵ binh dày đặc như kiến vô số xông đến đại quân của Hồng Nương Tử.

Đại kỳ trung quân của Hồng Nương Tử tung bay, toàn bộ tướng sĩ giơ cao trường thương, tháo cung tiễn xuống, vung mã đao sáng loáng như tuyết lên, chiến mã vụt chạy, hai mươi phương trận vẫn chằng chịt như cũ, nhìn từ trên xuống giống như một tấm thảm tinh tế, kéo dài một đường đến phía trước.

Mà phía trước, một con sóng lớn cuốn theo cát vàng đầy trời lao nhanh gầm thét, ngọn sóng thủy triều dần dần mở ra, hình thành từng trận hình công kích hình mũi tên bén nhọn, đè xuống trận doanh của Hồng Nương Tử.


Mảnh đất run rẩy đã biến thành tiếng nổ vang kịch liệt, vạn mã lao nhanh đến, phương trận mà Đại Bổng Chùy đang đứng nghênh đóng mũi tên sắc bén được tạo thành từ thiết kỵ đầu tiên.

Không tiến công, không chạy lên tiếng công rất quỷ dị, phương trận của Đại Bổng Chùy đột nhiên ghìm cương ngựa ngừng tiến lên. Đội cung kỵ thứ ba tăng tốc lên trước, đi xuyên qua chính giữa đội ngũ, dưới mệnh lệnh của Thiên phu trường, vô số mũi khinh tiễn độc bắn xéo lên trời cao.

Tiền phương bụi mù đầy trời, tung bay lên phía trên đại mạc, chỉ có chiến sĩ phía trước nhìn thấy cuồng phong tiến đến, phía sau đều đã ẩn trong tro bụi rồi. Lưu Đại Bổng Chùy bất động, thiết côn ngăm đen trong tay chỉ về phía trước, cao giọng hạ lệnh.

– Vù!

Một trận mưa tên vút bay.

– Vù!

Lại một loạt mưa tên bắn ra, lúc này, trận mưa tên thứ nhất vừa bắn vào trong màn tro bụi đầy trời kia.


– Đổi tiễn!

Ước chừng khoảng cách hai bên và tốc độ lao đến của kỵ binh đối phương, các Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng cao giọng hạ lệnh, bọn binh lính lại đổi trọng tiễn, lại một cơn mưa tên vô tình đánh tới!

Lại qua hai đợt đổi tiễn, khinh kỵ cung thủ giục ngựa bất động, xếp thành hai ba hàng kỵ binh đồng thời thúc ngựa tiến lên, lại xuyên qua phía trước bọn họ, mỗi một trọng kỵ binh đều rút ra một cây thương nhọn bọc giáp sáng, mang theo một ngọn lao có cánh sắt phía đuôi.

– Hây!

Theo sau tiếng gào thét kêu to của trên ngàn chiến sĩ, hơn một ngàn ngọn lao có sức đả kích đáng sợ có thể xuyên qua chiến mã mang theo tiếng tru thê lương bắn ra. Cùng lúc đó, mưa tên của cung kỵ binh thứ ba lại xuất hiện trong không trung lần nữa giống như một áng mây đen.

Từng cán từng cán trường thương giơ lên, giống như một rừng cây dày đặc, khoảnh khắc giao chiên đẫm máu đến rồi, chính ngay lúc đội hình công kích hình mũi tên phía trước đã bị vô số đợt mưa tên và chuôi lao bắn cho không ra hình dạng gì nữa.

Tiếng hò hét chém giết khiến người ta kinh sợ lấn át cả tiếng hí vang của chiến mã và tiếng nổ vang trên đất. Phương trận này tiến vào thế đánh xáp lá cà, nhưng những phương trận khác vẫn tiếp tục tiến lên, bởi vì đại quân Bá Nhan bày ra trận hình công kích hình mũi tên, bản thân đã ở thế cài răng lược, đại quân của Hồng Nương Tử lại hình thành phương trận tự tiến quân, một phương trận giao chiến, phương trận khác vẫn nhanh chóng tiến tới. Lần này lập tức bức lui trận doanh tiên phong của người Thát Đát vào trong đội ngũ tiến lên ổn định của bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.