Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 1156: Anh hùng (1)
Bá Nhan Khả Hãn chinh phạt bộ tộc Ngõa Lạt, Hỏa Si xua trâu ngựa làm tiên phong trong đêm ở sông Đồ Nhĩ Căn, trận cước của Bá Nhan đại loạn, bị bức phải vội vã lùi lại, Hỏa Si thừa thế đánh lén, đại quân Bá Nhan tan vỡ toàn diện.
Sau đó, đội quân Hỏa Si khí thế đại thịnh mở màn tuyên cáo thắng lợi vòng sang hướng Hòa Lâm Cách Nhĩ, cắt đứt đường lui của bộ lạc Ngõa Lạp Đặc. Trong tình huống trong ngoài giáp công, đội thiết kỵ hai vạn người của đại tướng Sắc Cổ Sắc bị diệt hoàn toàn, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm nhận được tin tức gấp rút lui binh, bị bộ lạc Ngạc Nhĩ Đa Tư đuổi theo không tha, thất bại ngàn dặm.
Tình thế thảo nguyên chuyển biến đột ngột, Đại Hãn tân nhiệm của Ngõa Lạt là Hỏa Si tiếng tăm vang dội lên đỉnh cao.
Giặc cùng đường chớ buông tha! Hỏa Si căn bản không để Bá Nhan có cơ hội nghỉ ngơi, dốc hết tinh binh của ba Vạn Hộ cánh phải thảo phạt Bá Nhan, chiến hỏa từ tây sang đông, từ từ thiêu đốt cả dải Liêu Đông. Trong khoảng nửa tháng, Hỏa Si giống như được thần tương trợ, mỗi lần công chiến sát phạt đều liệu được tiên cơ, hơn trăm trận chiến lớn nhỏ chiến vô bất thắng.
Bá Nhan Mãnh Khả hao binh tổn tướng bị bức phải tụ tập Ngõa Lạp Đặc, Khoa Nhĩ Thấm và tướng sĩ bản bộ, tổng số binh có thể chiến đấu ước chừng bảy vạn người, bày trận ở Tái Âm Sơn Đạt, bày tỏ thái độ quyết một trận tử chiến với quân Ngõa Lạt ở đây.
Mặt trời đỏ nửa treo nơi chân trời, chiếu lên sa mạc một lớp vàng óng ánh.
Cỏ lau nơi chân trời chập chờn trong gió, giống như từng bó từng bó đuốc đang bùng cháy.
Lý Đại Nhân đã chạy về sa mạc từ sớm. Lúc này, y đang đứng trên một sườn núi sa mạc với Bá Nhan Mãnh Khả, quan sát tình thế xa gần.
– Đại Hãn, tuy Hỏa Si dũng mãnh, nhưng liên quân bộ tộc Ngõa Lạt không thể có sức chiến đấu hùng mạnh như vậy được, có thể dễ dàng đánh bại đội quân của ngài như vậy. Xem xét trận chiến này, Hỏa Si có thể lường trước được tiên cơ của ta, tất có nội gián ứng chiến, không chừng đã tiết lộ tin tức của quân ta cho bọn họ biết.
Lý Đại Nhân trầm giọng nói.
Bá Nhan Mãnh Khả dừng bước, âm u lạnh lẽo cười nói:
– Ta hiểu! Nhưng vấn đề là chúng ta không biết là ai tiết lộ tin tức. Nếu bắt giữ người lung tung thì không cần Hỏa Si đến tấn công lần nữa, bản thân chúng ta không chiến mà vỡ rồi.
Lý Đại Nhân lo lắng nói:
– Đại Hãn, nên nghĩ cách nha! Lẽ nào chúng ta cứ bị động chịu đòn như vậy cho đến khi toàn quân bị diệt?
Bá Nhan Mãnh Khả quay đầu lại nhìn thấy vẻ lo lắng của y, trong lòng lặng lẽ lóe lên tia ấm áp.
Bá Nhan thất bại bên sông Đồ Nhĩ Căn, khi đó Lý Đại Nhân vừa rời khỏi thành Đóa Nhan, căn bản không biết lộ tuyến tấn công và bày binh bố trận của ba lộ đại quân của ông ta, cho nên tuyệt đối có thể loại trừ được y, cũng tức là nói, y là người có thể tin tưởng được.
Bá Nhan Mãnh Khả vỗ bờ vai của y, nói:
– Tình hình hiện tại của bên Đóa Nhan Tam Vệ thế nào?
Lý Đại Nhân nói:
– Bạch Y Quân Dương Anh và Đóa Nhan Nữ vương Ngân Kỳ đã thành lập hôn ước, nội bộ Đóa Nhan Tam Vệ đã diệt trừ Bạch Âm dã tâm bừng bừng, chính thức thành lập bộ lạc Đại Đóa Nhan, ba bộ thành một, A Cổ Đạt Mộc được phong Phó Hãn.
Điều chỉnh, tập hợp thế lực nội bộ đang gióng trống khua chiêng mà tiến hành dưới sự giúp đỡ của Dương Anh. Qua hơn một tháng đã có thể hình thành chỉ huy, điều hành thống nhất, phỏng chừng không bao lâu nữa, Đóa Nhan Nữ vương sẽ điểm quân xuất phát, gia nhập trận chiến trên thảo nguyên. Nếu chúng ta còn không nhanh chóng phân cao thấp với bộ tộc Ngõa Lạt thì hậu quả khó lường.
Bá Nhan Mãnh Khả như thoáng suy nghĩ, gật đầu, chậm rãi nói:
– Đúng vậy, đây là do ta suy nghĩ không chu toàn, mà nguyên nhân chủ yếu lựa chọn quyết một trận tử chiến ở đây với Hỏa Si, ngươi nhìn xem địa hình nơi này…
Ông ta nâng roi ngựa lên, chỉ ra mảnh đất mênh mông, chậm rãi nói:
– Hồ nước của Tái Âm Sơn Đạt đang khô hạn, ngoại trừ vùng ốc đảo chúng ta đang đóng quân ra, những nơi khác của mảnh đất đều là sa mạc, sườn núi, bây giờ đã là tháng chín rồi, bão cát càng lớn hơn, ban đêm rất rét lạnh.
Sa mạc sườn núi nơi này tuyệt đối không nuôi dưỡng được mấy vạn đại quân, đại quân Hỏa Si chạy cả đoạn đường dài, truy giết đã hơn một tháng rồi, tuy rằng tiến công cả một đường, chiến thắng cả một đường, quân tâm sĩ khí cực vượng, nhưng bây giờ nhất định cũng trong tình trạng người ngựa mệt mỏi, đã tiêu hao hết cấp dưỡng rồi.
Bá Nhan Mãnh Khả thản nhiên cười nói:
– Dùng kế, vòng vo, vây kín, mai phục, đánh lén, cho dù ta làm thế nào thì Hỏa Si đều có thể đoán được tiên cơ, trăm trận lớn nhỏ, chiến vô bất thắng. Bây giờ, ta bày ra tư thế quyết một trận tử chiến, ngươi nói một thủ lĩnh bách chiến bách thắng, đã được binh sĩ của y tôn dùng là quân thần lại gặp phải tình trạng lương thảo không thể tiếp tục kéo dài, binh lính mệt mỏi muốn về, y có nghênh chiến hay không?
Ánh mắt Lý Đại Nhân chợt lóe, loáng thoáng hiểu được ý của Bá Nhan Mãnh Khả, ông ta nghiêm nghị nói:
– Đó là đương nhiên! Một tướng lĩnh dẫn binh chính là linh hồn của toàn quân, nhiều khi những gì mà y làm đều được quyết định bởi đại thế lòng quân hướng về, chứ không phải chỉ nghe theo ý chỉ của y.
– Đại Hãn và Hỏa Si vẫn luôn có công có thủ, có thắng có bại, cho đến lần này y lại đoạt được quyền bính của Diệc Bất Lạt, lợi dụng nội gián mới lấy được toàn thắng. Bây giờ y đã chiếm được ưu thế tuyệt đối thì không lý nào lại thu binh để Đại Hãn nghỉ ngơi hồi sức, sĩ khí hùng mạnh của đội quân bách thắng mong muốn tiến công hoàn toàn trong chiến dịch thì càng phải như vậy.
– Ha ha ha ha…
Bá Nhan cười to, gật đầu nói:
– Không sai! Trận chiến này là trận chiến thắng làm vua thua làm giặc, có thể xoay chuyển chiến cuộc hay không đều nằm ở trận chiến này! Nội gián ẩn mình kia tất nhiên sẽ tiếp tục tiết lộ cho Hỏa Si biết tình hình của ta, Hỏa Si thành công nhờ nội gián, hôm nay, ta muốn y chết cũng phải chết nhờ nội gián.
Ánh mắt Lý Đại Nhân chợt lóe, nói:
– Tương kế tựu kế?
– Không sai! Tương kế tựu kế!
Bá Nhan thưởng thức mà nhìn y, nói:
– Ta biết ngươi đến quan ngoại đầu nhập vào ta là muốn dẫn binh nhập quan báo thù cho phụ thân ngươi. Ta từng hợp tác với phụ thân ngươi, đáng tiếc thất bại trong gang tấc, không giết được cẩu hoàng đế kia. Tuy nói vì trận chiến này mà làm ta bị tổn thương nguyên khí, những kẻ dã tâm bừng bừng như Hỏa Si, Gia Tư Bố thoát khỏi khống chế của ta, có điều ta chưa từng oán hận Lý Giáo chủ.
Bá Nhan Mãnh Khả tiến lên trước mấy bước, đón lấy ánh mặt trời to lớn, gió đêm thổi chòm râu ông ta tung bay như một ngọn lửa, ông ta xúc động nói:
– Lý Giáo chủ cũng là người làm đại sự, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, một đời nam nhi phải thực hiện khát vọng của mình bằng sức lực của chính mình, bất luận thành bại thì đời này cũng không hối tiếc!
– Đại Hãn!
Lý Đại Nhân nước mắt lưng tròng, đột nhiên lạy một cái.
Bá Nhan Mãnh Khả từ từ quay đầu lại, vầng trán rộng được mặt trời chiếu vào sáng bóng:
– Bây giờ ta hoài nghi mấy người có thông đồng với địch, thân thủ ngươi xuất chúng, thủ hạ ngươi mang đến ai ai cũng đều thân thủ bất phàm, việc này ta muốn giao cho ngươi làm. Trận chiến này, phải lợi dụng nội gián này để đạt được mục đích của ta, đồng thời trận chiến này cũng phải đào gã ra.
Đôi giày da đã mài đến trắng bệch nghiền nát một gốc cây hành, Bá Nhan Mãnh Khả cất cao giọng nói:
– Nếu Bá Nhan Mãnh Khả ta thống nhất đại mạc lần nữa, vậy thì đại đô trung nguyên sớm muộn gì cũng sẽ về tay ta. Đến lúc đó, ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm Thừa tướng của ta, chúng ta cùng nhau hưởng dụng thế giới phồn hoa này, cùng nhay chinh phục giang sơn gấm vóc này!
Lý Đại Nhân ngẩng đầu chăm chú nhìn Bá Nhan một lát, cuối cùng cung kính cuối thấp đầu:
– Thần, Lý Đại Nhân, nguyện vì Đại Hãn mà góp chút sức mọn!