Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 1146: Hoàng tước (1)
Do vì Cáp Lạt của bộ lạc Nữ Chân bị giết, nữ vương thành Đóa Nhan và quý tộc được bố trí thị vệ dày đặc. Con cháu quý tộc cũng không cho phép ra ngoài ban đêm, chợ đêm tiêu điều hơn rất nhiều.
Trời cũng không phải là đã quá khuya, rất nhiều lữ thương không thể không thu hàng sớm, dưới sự chỉ huy của A Đóa Nhi thủ hạ thu dọn đồ đạc còn lại lên chiếc xe lớn, đi đến chỗ dừng chân cảu Phúc Dư Vệ ở bên trái thành Đóa Nhan. Phúc Dư Vệ lần này tới hơn ba nghìn người, đóng ở bên trái thành Đóa Nhan, tự mình hình thành một doanh địa kiểu bộ lạc.
Ngày đầu tiên Bạch Âm ở vương phủ Đóa Nhan. Mấy ngày còn lại trong lễ hộ Đạt Mộ đó, dù sao đối với họ mà nói, kỳ thực doanh trướng ở đó đều không có sự khác biệt, đều là nhà của họ. Hiện giờ tất cả Nữ vương Đóa Nhan ra lệnh cho tất cả mọi người đều trở về đóng ở các bộ lạc gầnthị trấn. Y cũng trở về khu của mình.
Bả A Ngốc Nhi lên làm nội tổng quản của Bạch Âm. Phúc Dư Vệ ở phía bắc Đóa Nhan Vệ. Chợ ở đó và giá mua bán không đắt bằng ở đây, nhân lễ hội Đạt Mộ, Bạch Âm gọi người chuẩn bị ba chiếc xe da lông lớn, bây giờ chịu ảnh hưởng của việc ám sát, suy nghĩ tới khả năng sẽ xảy ra hàng loạt xung đột. Bả A Ngốc Nhi quả đoán ép giá thấp số hàng da còn lại đều bán cho mấy thương lái người Hán.
Nơi này cách thành Đóa Nhan không xa. Bả A Ngốc Nhi cũng không tin có người sẽ ra tay với những người hầu này của họ. Cho nên, dù không ngừng hô hào các thủ hạ đề cao cảnh giác, bản thân y lại không hề quan tâm.
Tiền phương đã thấy cờ và đuốc ở cửa thành, Bả A Ngốc Nhi quay đầu lại, đang muốn thúc giục người hầu đẩy nhanh hành trình, khóe mắt bỗng thoáng thấy có bóng người chợt lóe lên. Bả A Ngốc Nhi theo bản năng đã nghiêng đầu lại, hai vai căng thẳng. Y đã bị người ta kéo từ trên ngựa xuống.
Đó là một sợi dây thừng, sợi dây thừng từ trên trời giáng xuống, buộc chặt lấy hai vai y, lập tức một bàn tay to bịt lấy miệng y. Đồng thời một bàn tay khác giữ lấy khuỷu tay y, khiến cho y không thể phản kháng lại được. Sau đó y lại không thể không trơ mắt lên thưởng thức cảnh giết hại.
Ra tay vừa rồi ở đội xe của y lần lượt có mấy người mục dân đi, chỉ có 7, 8 người, lần lượt đứng ở các góc khác nhau của đội xe. Bả A Ngốc Nhi nghe thấy từng hồi âm thanh “lách cách lách cách” vang lên, còn có chút hơi run sợ. Sau đó các bộ hạ liền từng người một từ trên ngựa, trên xe xuống. Họ không kịp giương cung lên, cũng không kịp rút dao. Khoảng cách gần như vậy, tốc độ của người ta lại nhanh như vậy, cũng còn nhanh hơn cả tốc độ của cơ quan.
Bả A Ngốc Nhi đã từng nghe thấy âm thanh này, Bạch Âm đã từng bỏ ra số liền lớn để mua một chiếc cung tiễn của người Hán tự sản xuất ở Quan Nội. Loại cơ nỏ đó rất linh hoạt, mang theo bên người, rất dễ thao tác, hộp mũi tên không lớn, lại có thể bắn được mười mũi tên. Trong vòng 5 trượng có thể bắn được vào người, nếu bên trên tẩm thuốc độc càng là thiệp mời của Diêm Vương, căn bản không ai có thể thoát chết.
Bạch Âm một mặt cười nhạo công phu cưỡi ngựa bắn tên của người Hán không tốt, mới phát minh ra loại vũ khí sắc bén giết người thay cho cơ nỏ, một mặt lại xem nó hơn cả châu báu thu giấu đi. Hai cây cơ nỏ đó chính là thủ lĩnh kho báu mà Bả A Ngốc Nhi đích thân thu vào. Những người này sử dụng không nghi ngờ gì chính là kình nỏ cùng loại tương tự.
Y nhớ rất rõ, Bạch Âm đại nhân đã mua một chiếc kình nỏ mất hai tấm da hổ và tám tấm da tuyết hồ thượng hạng. Tuy nhiên, bảy tám người này, mỗi người đều có một hộp kình nỏ, giống như cung tên mà mục dân tùy tiện đeo bên người. Họ là ai? Sao lại có vũ khí lợi hại mà đắt tiền như vậy?
Tám hộp kình thỉ, tám mươi mũi tên, mà thủ hạ của y còn chưa đầy 20 người. Sau khi cung tên phát ra tiếng kêu “phù phù phù”, hiện trường rơi vào cảnh im lặng. Những chiếc bóng đen đó lóe lên, quăng những người xuống ngựa lên xe, còn mình thì lên ngựa.
Bên đường ngoài mấy người này ra, còn có hai người đàn ông, một người phụ nữ, ba mục dân, là người qua đường thực sự. Họ sợ hãi nhìn toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt. Nhưng họ vẫn không kịp kêu lên khiếp sợ hoặc chạy trốn, đả kích vô tình lại giáng xuống người họ. Kình nỏ tẩm độc bắn vào người họ. Họ trợn trừng hai mắt kinh ngạc, thân người mềm nhũn ra còn chưa ngã xuống đất, lại có ba bóng người nhanh nhẹn tới bên cạnh học, túm lấy từng người giống như xem họ như con dê quẳng lên xe hàng trống trơn.
Bả A Ngốc Nhi trơ mắt đứng nhìn. Trước mắt bỗng tối sầm lại, trên đầu bị một người chụp lấy, lập tức bị quăng lên xe, bắt y trói lại cùng người đó, bánh xe lộc cộc chuyển động về phía trước. Tất cả những điều này từ khi xảy ra cho tới khi kết thúc đều chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, dường như chỉ là đội xe dừng lại một lúc đã tiếp tục tiến lên phía trước. Những người này đều là sát nhân thật sự, giết người như giết chó.
Đội xe không quay về thị trấn, tiến lên phía trước một hồi, họ lại rẽ về phía thảo nguyên, biến mất trong bầu trời đầy sao.
Bạch Âm nhận được tin đã nổi trận lôi đình, toàn bộ nhân mã của Phúc Dư Vệ dừng chân đều sôi trào lên, người hô ngựa hí, đèn đuối sáng trưng. Thoáng chốc, ba nghìn thiết kỵ trong vùng trú động đã tập hợp thành một con rồng lửa, thẳng hướng Thái Ninh Vệ bên phải thành dừng chân.
Không ngờ người của Thái Ninh Vệ vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, đèn đuốc ở đây cũng đã sáng như ban ngày. A Cổ Đạt Mộc khoác chiếc áo giáp trục dẫn đại đội nhân mã khí thế hừng hực xông ra khỏi doanh địa. Ở đây cũng bị tập kích rồi, con cháu A Cổ Đạt Mộc Bố Hòa cũng đã bị thương. Nói ra thì còn nghiêm trọng hơn cánh thương nhân đó bị mất tích nhiều.
Bạch Âm nghe thấy thế liền kinh ngạc.
Bố Hòa lại không tin lý do của y, mất tích? Ai biết y có phải là đang chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng hay không? Bố Hòa bị thương giống như sư tử mạnh tức giận, đã giơ đại đao lên xông tới liều mạng với Tô Hách Ba Lỗ. Y có đủ lý do để tin chắc rằng đây là Bạch Âm đang giở trò.
Có tư các thắng được Nữ vương bây giờ chỉ có hai người họ và Thôi Ưng của bộ lạc Tháp Tạp đó. Nhưng, bộ lạc con con đó có thể thắng được Đóa Nhan Tam Vệ hùng mạnh vô đối sao?
Bạch Âm dựa vào cơ hội nhiếp chính đã khống chế được khá nhiều đầu lĩnh lưỡng vệ Đóa Nhan, Phúc Dư. Mặc dù trên trường đấu không thể giành được thắng lợi, nhưng Thôi Ưng là người Hán, bộ lạc Tháp Lạp là bộ lạc rất nhỏ bé, nếu phải làm chút giao dịch sau hậu trường để ép y khuất phục quá dễ dàng, muốn nói uy hiếp. Đó chỉ có một mình Bố Hòa muốn ám sát y không phải Bạch Âm có dã tâm ba bộ lạc còn có thể là ai chứ?